Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 862 : Cố nhân (1)
Ngày đăng: 00:02 30/04/20
Edit: Sahara
***Quyển 1 của truyện giật được hạng 1 trong tag hàihước, trên tổng số 2k4 truyện ở tag này. Há há há, vui quá đi. Có được 1 Quyển giành được hạng 1 roài, đều là nhờ mọi người ủng hộ cho Sa hết, cám ơn cả nhà. Moah moah moah!!!
_____
Mà lúc này đây, Huyền Thiên lại có cảm giác sảng khoái vô cùng, cả người thật nhẹ nhàng.
Hai mắt của Giản Thành Văn có chút sáng lên, nếu tiểu cô nương này có thể chữa khỏi bệnh cũ lâu năm của Huyền Thiên, vậy có phải cũng chứng minh cô ấy thật sự có bản lĩnh làm cho muội muội mình tỉnh lại phải không?
Rất lâu sau, Vân Lạc Phong mới rút ngân châm ra, rồi cẩn thận cất lại vào trong túi ngân châm của mình, không hề ngẩng đầu lên mà nói: "vừa rồi ta thi châm đã làm tan hết máu bầm trong đầu ông rồi, chỉ là thể chất của ông quá yếu, ở chỗ ta có một phương thuốc, ông cứ sắc thuốc theo phương thuốc này, uống liên tục trong nửa tháng, nửa tháng sau thì ông có thể hoàn toàn khang phục."
Huyền Thiên chớp chớp hai mắt già nua của mình, có chút không dám tin mà nhìn Vân Lạc Phong: "như vậy là xong rồi!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi cười mỉm, liếc ánh mắt tà tà mà nhìn Huyền Thiên: "vậy ông muốn thế nào? Có phải là muốn ta châm ông thêm mấy châm thì mới có thể thấy yên tâm hơn phải không?"
"Không không không.. " trên trán Huyền Thiên rớt xuống một giọt mô hôi lớn, liên tục xua xua tay, sau đó thì cười ngượng ngùng: "ta chỉ là có chút cảm giác không dám tin mà thôi. Căn bệnh này theo lão phu đã bao nhiêu năm rồi, cho nên ta mới muốn xác định một chút xem có thật là ta đã hoàn toàn khang phục rồi phải không?"
"Không không không.. " trên trán Huyền Thiên rớt xuống một giọt mô hôi lớn, liên tục xua xua tay, sau đó thì cười ngượng ngùng: "ta chỉ là có chút cảm giác không dám tin mà thôi. Căn bệnh này theo lão phu đã bao nhiêu năm rồi, cho nên ta mới muốn xác định một chút xem có thật là ta đã hoàn toàn khang phục rồi phải không?"
Dưới ánh mắt chờ mong của Huyền Thiên, Vân Lạc Phong chậm rãi gật gật đầu.
Ầm!
Tựa như có một tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu Huyền Thiên, làm cho ông ngây ngốc cả người, rất lâu sau, một cảm giác kích động bỗng trào lên trong lòng Huyền Thiên, làm cho ông không nhịn được mà ngửa mặt cười to.
Khỏe!
Huyền Thiên ông thật sự khỏe hẳn rồi!
Đang cười, bỗng một hàng nước mắt chảy xuôi xuống trên gương mặt già nua của ông, rồi tiếp theo sau đó, Huyền Thiên đột ngột úp mặt xuống bàn mà khóc òa lên như một đứa trẻ.
Giản Thành Văn vỗ vỗ lên vai của Huyền Thiên, khẽ phát ra một tiếng thở dài. Huyền Thiên bao năm qua luôn đau khổ với căn bệnh này của mình, bây giờ đã được trị khỏi hoàn toàn, khó trách ông ấy lại kích động như vậy.
"Cô nương, không ngờ tuổi của cô còn nhỏ mà lại có bản lĩnh lớn như vậy, thật đúng là hậu sinh khã úy!" Giản Thành Văn cười mà nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Không biết cô nương có thể cho ta biết qua danh tánh của mình được hay không?"
"Cô nương, không ngờ tuổi của cô còn nhỏ mà lại có bản lĩnh lớn như vậy, thật đúng là hậu sinh khã úy!" Giản Thành Văn cười mà nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Không biết cô nương có thể cho ta biết qua danh tánh của mình được hay không?"
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, sau đó cũng quyết định nói ra tên của mình, lần này cô không dùng tên giả, mà là nói tên thật của mình ra: "Vân Lạc Phong!"
Cho dù bây giờ cô có nói tên giả hay là không chịu nói tên, thì với thế lực của Giản Thành Văn trong hoàng thành này, muốn tra xét ra thân phận của Vân Lạc Phong cô cũng chẳng phải là việc khó khăn gì!
"Vân Lạc Phong? Cái tên này... Nghe sao lại thấy quen quen nhỉ?" Giản Thành Văn sửng sốt, tiếp đó liền cau mày lại, hồi lâu sau lại nhìn mà đánh giá Vân Lạc Phong, đến cuối cùng thì mở miệng dò hỏi: "Cô nương.... Có phải là đến từ Long Khiếu Đại Lục không?"
Vân Lạc Phong ngay lập tức liền cảnh giác: "ngươi là người phương nào?"
Giản Thành Văn tức thì liền đứng lên, giọng nói bỗng trở nên vô cùng kích động: "Cô nương thật sự đến từ Long Khiếu Đại Lục? Vân Dương và Bạch Linh có phải là cha mẹ của cô không? Vân Thanh Nhã là nhị thúc của cô?"
Nghe mấy câu hỏi này, Vân Lạc Phong liền nheo mắt lại, cái nhìn về phía Giản Thành Văn càng tăng thêm sự cảnh giác, giọng nói cũng mang theo một chút ngữ khí nguy hiểm.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Con thật sự là tiểu Lạc Phong?" tâm trạng Giản Thành Văn lúc này quả thật là kích động đến không thể tả được: "Mười mấy năm không gặp, không ngờ bây giờ con đã lớn đến thế này rồi! Năm đó, lần đầu tiên mà Giản thúc nhìn thấy con, con mới chỉ là một tiểu nha đầu ba bốn tuổi mà thôi!"
Thấy Vân Lạc Phong còn chưa nhớ ra, Giản Thành Văn cũng chỉ mỉm cười từ ái: "Cũng phải thôi! Lúc đó con còn nhỏ như vậy, làm sao có thể nhớ được thúc chứ? Mười mấy năm trước, thúc bảo vệ hoàng hậu đến sơn trang nghỉ dưỡng, không ngờ lại bị sát thủ tập kích, dưới tình huống hỗn loạn, thúc và hoàng hậu vô tình lạc vào Vô Hồi Chi Sâm, sau đó thì thông qua Vô Hồi Chi Sâm mà đến Long Khiếu Đại Lục."
"Cũng vào lúc đó, thúc gặp được cha mẹ của con, thúc và cha của con Vân Dương, đều là tướng quân, cho nên cả hai vừa gặp mà như đã quen thân, mẹ con Bạch Linh cùng hoàng hậu cũng kết làm tri kỷ, chỉ tiếc là năm đó thân phận của thúc và hoàng hậu đặc biệt, cho nên không cách nào nói thật cùng cha mẹ của con!"