Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 863 : Cố nhân (2)

Ngày đăng: 00:02 30/04/20


Edit: Sahara



"Thúc vẫn còn nhớ, lúc thúc theo Vân Dương huynh đến Vân gia, cũng đã gặp qua con, thật không ngờ mười mấy năm không gặp, tiểu nha đầu giống như cái bánh bao nhỏ của năm đó, bây giờ chẳng những đã lớn lên, mà còn xinh đẹp như thế này nữa chứ. À phải! Cha mẹ của con đâu? Nhiều năm không gặp, bọn họ có khỏe không?"



Giản Thành Văn đưa tay ra xoa xoa đầu Vân Lạc Phong, trong mắt ông đã không còn sót lại chút uy nghiêm nào của một vị tướng quân nữa, mà thay vào đó là một mảnh ấm áp.



Trên đời này, người có thể được Giản Thành Văn xem như tri kỷ chỉ có mỗi một người! Chỉ đáng tiếc, năm đó đi qua Vô Hồi Chi Sâm, Giản Thành Văn và hoàng hậu may mắn không có gặp phải linh thú hung mảnh nào, nhưng nếu phải thử đi qua thêm một lần, bọn họ thật sự không có cái lá gan này.



Vì vậy mà suốt nhiều năm qua, Giản Thành Văn không thể quay lại Long Khiếu Đại Lục tìm huynh đệ của mình được!



"Người là... Giản thúc?"



Trong đầu Vân Lạc Phong bỗng hiện lên những hình ảnh vụn vặt, chỉ tiếc, những ký ức này là thuộc về chủ nhân trước kia của thân thể này, không phải của Vân Lạc Phong.



"Nha đầu, con quả thật là còn nhớ thúc? Ha ha, tốt lắm! Tốt lắm! Đúng rồi, cha mẹ con có tới đây với con không? Ta đã lâu rồi chưa được gặp lại Vân Dương huynh đệ!" Giản Thành Văn cười cười: "nói thật, trong đời của Giản Thành Văn này, người mà ta bội phục không nhiều, Vân Dương chính là một trong số ít người mà ta bội phục! Nhiều năm trôi qua, nhưng thúc chưa từng quên cha của con. Hoàng hậu cũng thường xuyên nhắc đến mẹ của con mãi!"




Vân Lạc Phong nhìn vào ánh mắt kích động vui mừng của Giản Thành Văn: "cha mẹ con... Đã qua đời rồi!"



Nụ cười vui vẻ kích động của Giản Thành Văn bỗng dưng cứng đờ lại, hai mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: "Con nói cái gì? Vân Dương huynh đệ qua đời? Sao có thể...."



"Cha mẹ con thật sự đã chết rồi, hơn nữa còn là chết sau khi thúc đi không được bao lâu!"



Lời Vân Lạc Phong làm Giản Thành Văn bị đả kích nặng, thân mình ông hơi lảo đảo, xém chút nữa là té ngã xuống đất. Gương mặt ông trong nháy mắt đã trắng bệch như giấy, hai mắt chứa đầy bi thương khôn cùng.



"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Giản Thành Văn đau đớn cắn chặt răng, căm phẫn nói: "Là kẻ nào hại chết huynh đệ của ta?"



Vân Lạc Phong khẽ rũ mi xuống, lần lượt đem từng chuyện từng chuyện một của năm đó kể lại cho Giản Thành Văn nghe, sau khi nghe Vân Lạc Phong thuật lại tất cả mọi chuyện, Giản Thành Văn liền giận đến tím mặt: "Giỏi cho một tên hôn quân vô đạo! Sớm biết như vậy, ta nên khuyên Vân Dương theo ta đến Thiên Vân Quốc này mới đúng! Ta thà là nhường lại cái chức tướng quân này cho huynh đệ của ta, cũng còn hơn để cho huynh đệ ta bán mạng cho một tên hôn quân ngu xuẩn như vậy!"



Sau khi nói xong mấy lời căm phẫn vừa rồi, Giản Thành Văn liền quay sang nhìn Vân Lạc Phong đầy thương cảm, xót xa: "Tiểu Lạc Phong, mấy năm qua con đã chịu khổ rồi! Là Giản thúc không tốt, không biết được con phải chịu nhiều ủy khuất như vậy! Bằng không, dù phải liều cả tính mạng, ta cũng phải quay về Long Khiếu Đại Lục, báo thù cho huynh đệ của ta!"




Đáy mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng tà khí: "Con đã để cho những kẻ hại cha mẹ con xuống dưới tìm hai người họ, con tin họ ở dưới cũng sẽ thấy vui vẻ!"



Một câu cuối cùng, Vân Lạc Phong tăng thêm một chút ngữ khí, nụ cười lười biếng bên môi lúc này mang theo một tia hàn khí.



Nghĩ đến cái chết của phu thê Vân Dương, đôi mắt Giản Thành Văn không khỏi tối đi vài phần, trong lòng thầm cảm thấy vô cùng hối hận.



Năm đó, nếu như ông lưu lại thêm mấy tháng nữa, có lẽ phu thê Vân Dương cũng sẽ không chết thảm như vậy.



Chuyện này, ông khó mà trốn tránh được trách nhiệm.



"Tiểu Lạc Phong, trong Thiên Vân Quốc này, thế lực của Giản thúc rất lớn, nếu như có kẻ nào dám khi dễ con, con cứ đến nói với thúc một tiếng, thúc lập tức dẫn binh đi san bằng cả nhà kẻ đó!"



Huynh đệ chết đi thật sự không thể trở về được nữa, nếu đã vậy, thì dù bất luận thế nào ông cũng phải bảo vệ tốt cho đứa con gái duy nhất này của huynh đệ mình! Quyết không để cho bất cứ kẻ nào ức hiếp con bé!



Vân Lạc Phong mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành lộ ra thần sắc tùy hứng mà kiêu ngạo: "Trước nay chỉ có người khác bị con khi dễ, còn chưa có kẻ nào đủ bản lĩnh để khi dễ được con!"



Giản Thành Văn hơi sửng sốt, sau đó liền phát ra một tràng cười sang sảng: "Thật không hổ là con gái ngoan của Vân Dương huynh, như vậy thì Giản thúc của con cũng yên tâm rồi!"