Quỷ Sự Vô Tận

Chương 23 : Tiểu khóc nương (7)

Ngày đăng: 04:09 19/04/20


Dương Nguyên Nhất đứng ở cửa hỏi Ngụy Duyên Khanh: "Ở lại hay đi?"



Ngụy Duyên Khanh đi đến cửa thang máy: "Tìm khách sạn ngủ trước đã."



Dương Nguyên Nhất đi theo sau, lúc đến dưới lầu thì nhận được điện thoại La Khiết Nhụy gọi tới xin lỗi. Cậu ôn hòa nói không sao, cũng bảo cô có việc nhớ gọi điện thoại cầu cứu, sau đó liền cúp máy.



Cách chung cư mấy chục mét có một khách sạn, quầy tiếp tân ở phía trước yêu cầu chứng minh thư, Ngụy Duyên Khanh quay đầu hỏi Dương Nguyên Nhất: "Cậu có mang theo không?"



Dương Nguyên Nhất đưa chứng minh thư cho quầy tiếp tân, tiếp tân nhìn hai người, hỏi: "Một tấm chứng minh thư chỉ có thể thuê một phòng."



Ngụy Duyên Khanh: "Vậy thì một phòng."



Tiếp tân lấy một phòng, sau khi lấy tiền liền đưa thẻ từ cho Ngụy Duyên Khanh. Anh nhận lấy, ra hiệu Dương Nguyên Nhất đi theo. Dương Nguyên Nhất ở phía sau hỏi: "Sếp không đem chứng minh thư theo?"



Ngụy Duyên Khanh: "Ừ." Quẹt thẻ vào phòng rồi bật đèn, giường lớn hai người. Sếp Ngụy hơi nheo mắt, hài lòng nói: "May mà giường khá lớn."



Dương Nguyên Nhất trầm mặc một lúc, ôm lấy chăn đến ghế sô pha bên cạnh: "Tôi ngủ sô pha."



Ngụy Duyên Khanh đang cởi khẩu trang thì khựng lại, nhìn chằm chằm Dương Nguyên Nhất, giọng trầm thấp hỏi: "Cậu sợ tôi?"



"Không có." Dương Nguyên Nhất phủi phủi chăn, nghe vậy lắc đầu phủ nhận. Cậu ngẩng lên nghiêm túc nói: "Tôi không có vợ, tiên phu là đàn ông. Tôi cảm thấy tránh hiềm nghi thì tốt hơn."



Tiên phu · Ngụy Duyên Khanh đứng bên chân giường, thân thể cao lớn dường như trong nháy mắt tuôn ra vô số tâm tình u ám, còn có mặt không cảm xúc vô tri vô giác tản ra uy áp kinh khủng.



Nhẫn bạc được đeo trên ngón trỏ của Dương Nguyên Nhất bao phủ một tầng vật chất màu đen bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, giống như bị rỉ. Nhưng cậu không cảm nhận được chút nào, nằm dài trên sô pha, ôm chăn cười nói với Ngụy Duyên Khanh: "Sếp ngủ ngon."



Ngụy Duyên Khanh thở dài, nếu không phải lo lắng trước khi thân phận chưa bại lộ đã dọa hỏng người ta, anh sẽ trực tiếp ôm Dương Nguyên Nhất ôm luôn chăn trên người cậu ném lên giường, sau đó đè lên trên người cậu.



Bảo anh ngủ sô pha! Quan hệ phu phu nên cùng nhau ngủ trên giường!!




Cô yêu cầu vẫn nên ly hôn, nhưng chia tài sản cùng với phí nuôi con phải thay đổi, hắn cũng đành đáp ứng. Nói xong yêu cầu, La Khiết Nhụy len lén nhìn Dương Nguyên Nhất, cậu mỉm cười, cô liền an tâm.



Trịnh tiên sinh đáp ứng tất cả điều kiện của La Khiết Nhụy, La Khiết Nhụy lựa chọn nói chuyện với Dương Nguyên Nhất. Dương Nguyên Nhất nhún nhún vai: "Tôi nói chuyện với sếp đã."



Phòng khách nhanh chóng được nhường cho hai người, Dương Nguyên Nhất len lén chọt chọt eo Ngụy Duyên Khanh: "Sếp, không cần tiếp tục dọa Trịnh tiên sinh chứ?" Rõ ràng là Ngụy Duyên Khanh đang trả thù chuyện Trịnh tiên sinh đuổi bọn họ ra ngoài lúc khuya.



Ngụy Duyên Khanh nhìn Dương Nguyên Nhất: "Tôi nói là sự thật, hắn thật sự bị khóc nữ quấn lấy."



Vừa dứt lời, bọn họ đột nhiên nghe tiếng bình hoa bị đập nát trên mặt đất cùng tiếng bước chân hoảng hốt.



Ý cười trong mắt Ngụy Duyên Khanh dào dạt, Trịnh tiên sinh muốn trả thù trốn bên cạnh nghe trộm nhưng lại bị dọa, kỳ thực cũng không sung sướng lắm. Anh đứng dậy: "Qua phòng tắm xem."



Ở trong phòng tắm bọn họ phát hiện chất lỏng màu đen dính nhớp tanh hôi, chắc là chảy ra từ trên người khóc nữ.



Dương Nguyên Nhất ngồi xổm xuống, chà xát ngón tay dính chút chất lỏng, nói: "Cô ta trốn ở đâu? Còn có thể xuất hiện không?"



"Cống thoát nước." Ngụy Duyên Khanh nhìn chằm chằm nắp cống trong phòng tắm: "Cô ta xuất hiện ở hồ nước hoặc bờ hồ, chủ yếu là nơi có nước. Nếu như muốn ẩn thân, cống thoát nước chính là nơi thích hợp nhất."



Dương Nguyên Nhất: "Không phải ở hồ nước sao?"



Ngụy Duyên Khanh: "Trong dị văn, khóc nữ bị chết đuối, trốn trong hồ nước thì cô ta cũng sẽ bị chết đuối."



***



Tác giả có lời muốn nói:



Dương Nguyên Nhất: Tôi thủ tiết cực kỳ nghiêm túc, tiên phu tử vong cũng rất nghiêm túc.