Quỷ Sự Vô Tận
Chương 24 : Tiểu khóc nương (8)
Ngày đăng: 04:09 19/04/20
Buổi tối gió lạnh thổi qua, không trung lập lòe vài ngôi sao ảm đạm.
Dương Nguyên Nhất mặc áo tay dài không cảm thấy lạnh, cậu và Ngụy Duyên Khanh hợp sức cạy nắp cống thoát nước, vốn cho là sẽ rất khó khăn, ai ngờ lại dễ dàng.
Ngụy Duyên Khanh vịn miệng hầm xuống dưới: "Ban ngày có thợ kiểm tra khai thông, cậu xuống nhớ kéo rào lên."
"Được." Dương Nguyên Nhất quả thực thấy rào chắn lối vào màu vàng ở trong góc, lúc nãy không thấy. Cậu suy đoán hẳn là ban sáng thợ làm việc không cẩn thận để sót lại. Vì vậy cậu kéo rào lên, tránh đạp hụt rơi xuống dưới. Sau khi làm xong tất cả, cậu liền theo miệng hầm xuống dưới.
Cống thoát nước cách miệng hầm chừng năm sáu mét, bên dưới cao chừng hai mét rưỡi, rộng ba mét, ở giữa là cống rãnh rộng một mét, bên trong toàn là nước bẩn. Ở hai bên tường cứ cách một khoảng thì có một cái nắp cống đổ nước bẩn, mùi tanh tưởi bay đến.
Dương Nguyên Nhất che mũi, bị mùi tanh hun đến không mở mắt nổi. Một lát sau, cậu cảm giác có người tới gần, vì vậy liền mở mắt ra thì thấy Ngụy Duyên Khanh đang đứng trước mặt.
Ngụy Duyên Khanh đã sớm đeo khẩu trang, trong tay còn cầm một cái khẩu trang khác: "May là tôi mang theo hai cái —— trốn cái gì? Chưa dùng qua đâu."
Dương Nguyên Nhất chẳng qua là cảm thấy hơi ngượng ngùng, ánh mắt có chút lúng túng, tùy ý nhìn thoáng qua liền phát hiện trên khẩu trang chỉ có hình Tiểu Mã. Phong cách hình vẽ có cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt, có hai con mắt ở mặt bên. Cậu nhìn khẩu trang trên mặt Ngụy Duyên Khanh, Peppa màu hồng, đã hiểu.
Ngụy Duyên Khanh mang khẩu trang hơi híp mắt, Tiểu Mã và Peppa là thanh mai trúc mã.
"Đi thôi."
Khẩu trang quả thực cản được mùi hôi, làm người có thể chịu đựng mùi trong cống thoát nước. Ngụy Duyên Khanh cầm đèn pin đi ở phía trước, Dương Nguyên Nhất theo sau, càng đi vào bên trong thì càng âm u, rác trong nước bẩn cũng càng ngày càng nhiều.
Cậu nhìn xung quanh, thấy Ngụy Duyên Khanh nhìn không chớp mắt, tò mò nên hỏi: "Không phải khóc nữ bám lấy Trịnh tiên sinh sao? Vì sao không ở cạnh hắn ôm cây đợi thỏ?"
Đêm qua khóc nữ xuất hiện hai lần, cô ta vội vàng muốn giết chết Trịnh tiên sinh và La Khiết Nhụy. Như vậy đêm nay cũng sẽ gặp cô ta, nhưng Ngụy Duyên Khanh tự mình đến cống thoát nước tìm kiếm khóc nữ, giải quyết cô ta.
Ngụy Duyên Khanh: "Đồ bạc trên người tôi bị phá hủy, cô ta không dám xuất hiện."
Ngụy Duyên Khanh đứng dựa tường, đèn pin không lúc nào không soi trên người khóc nữ. Vốn mục tiêu của khóc nữ là anh, lại không biết vì sao kiêng kỵ cực độ, không dám tiến lên công kích. Có khả năng lớn là Ngụy Duyên Khanh mang nhẫn tiết lộ hơi thở khủng bố trên người anh, khiến khóc nữ kiêng kỵ theo bản năng.
Ngụy Duyên Khanh tay kẹp điếu thuốc, kéo khẩu trang xuống hút một hơi, nhìn eo Dương Nguyên Nhất trong lúc cậu đang chiến đấu. Trong con ngươi mù mịt, bộc phát âm trầm.
Hiện tại hai bên giằng co, mà Dương Nguyên Nhất đang nhìn chằm chằm khóc nữ trong nước bẩn, từ chối xuống dưới.
Ngụy Duyên Khanh dập thuốc, một lần nữa đeo khẩu trang bảo Dương Nguyên Nhất sang đây, đến nơi tương đối cao ngồi xổm xuống. Dương Nguyên Nhất không hiểu, Ngụy Duyên Khanh liền nói: "Sắp đến lúc mở nắp cống rồi, đến lúc đó nước bẩn tràn vào sẽ nhấn chìm khóc nữ."
Anh đè vai Dương Nguyên Nhất, lẳng lặng nhìn khóc nữ tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng không lâu sau liền nghe tiếng nước ào ào mà đến, giống như long môn rộng mở khiến thác lũ trút xuống.
Khóc nữ chạy trốn bị nước bẩn ập tới không ngừng giãy giụa. Trong dị văn, khóc nữ là oán phụ bị chết đuối, đương nhiên sợ nước. Nhưng cô ta lại theo nước mà sinh, bình thường xuất hiện ở hồ nước lớn như vậy. Có thể nói là lúc nào cũng bị vây trong sợ hãi và nguy hiểm.
Khóc nữ muốn bò lên bờ, nhưng Ngụy Duyên Khanh đè đầu cô ta, bất luận khóc nữ giãy giụa như thế nào, tay anh đều không chút lung lay.
Cuối cùng khóc nữ kiệt sức, Ngụy Duyên Khanh lôi cô ta lên, bảo Dương Nguyên Nhất đánh gãy tay chân cô ta, sau đó kéo ra ngoài.
Dương Nguyên Nhất tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, lúc này rốt cuộc sáng tỏ đánh giá của Vương Tiểu Hồng đối với Ngụy Duyên Khanh: Tàn khốc, khủng bố.
***
Tác giả có lời muốn nói
PS: Bản thân sếp Ngụy là dị văn khủng bố, mà kỳ thực nói cho cùng dị văn đều rất tàn khốc khủng bố, không có quá nhiều tình cảm, hơn nữa ở trước mặt Nguyên Nguyên biểu hiện khá vô hại.
Ngụy lão đại: Tôi là dị văn không có tình cảm.