Quỷ Sự Vô Tận

Chương 9 : Liệt Phùng Nữ (2)

Ngày đăng: 04:08 19/04/20


Dương Nguyên Nhất dừng chân, cùng Vương Tiểu Hồng nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Người dẫn đường ở phía trước nghe được âm thanh bọn họ thảo luận, nhìn sang phát hiện là những người trẻ tuổi ở gần Thẩm trang, nhân ngày nghỉ đến Thiên Công Từ làm việc.



Khi người dẫn đường nghe thấy ba chữ "Liệt Phùng Nữ" thì nhíu chặt mày, sắc mặt rất không tốt, vì thế lớn tiếng quát mấy người kia: "Chớ nói bậy bạ! Tất cả giải tán đi, sảnh tiệc ở phía trước còn thiếu phục vụ, các người mau đến đó cho tôi."



Những người kia nhận ra người dẫn đường là người Thẩm gia, đẩy nhau hai cái rồi tản ra. Người dẫn đường nghe được tiếng thét từ trong tiểu viện truyền tới, chửi thầm: "Ăn nói điên khùng."



Người dẫn đường cũng là người Thẩm gia, tên Thẩm Hào. Hắn là cháu họ của Thẩm tiên sinh, cha ở rể Thẩm gia nhưng đã sớm qua đời, từ bé đã sống ở Thẩm gia. Thẩm tiên sinh chỉ có một đứa con gái Thẩm Tiểu Nguyệt, trái lại có mấy đứa cháu họ mơ ước Thiên Công Từ.



Dương Nguyên Nhất hỏi Thẩm Hào: "Anh có nghe qua Liệt Phùng Nữ không?"



Thẩm Hào không vui nhìn hai người Dương Nguyên Nhất, hắn biết cậu họ tin tưởng người mất tích là bị Liệt Phùng Nữ kéo vào vách tường nên mới mời hai tên lừa đảo này tới. Hắn cho rằng cậu họ tin mấy chuyện linh dị ma quái này, đối với chuyện này bất tiết nhất cố* bao gồm cả hai người Dương Nguyên Nhất giải quyết dị văn, coi hai người là tên lừa đảo.



(Bất tiết nhất cố: Chuyện không đáng để xem, hình dung cực kỳ coi thường)



Thẩm Hào không tin quỷ thần, cho rằng cậu họ tuổi già lú lẫn. Hắn kích động nói: "Đó là lời đồn! Không biết đứa nào nhiều chuyện đồn đại lung tung hù dọa người khác. Cuối cùng còn chụp mũ lời đồn lên Thiên Công Từ, aiz, tin đồn hương dã chí quái như vậy các người cũng tin?"



Dương Nguyên Nhất bình tĩnh nói: "Chúng tôi không nói là tin, chỉ là muốn biết Liệt Phùng Nữ là cái gì. Bình thường mà nói, hành vi phạm tội của một số người cùng một số thứ gọi là hương dã chí quái hoặc dị văn đô thị có chỗ tương đồng. Bởi vì có đôi khi tội phạm sẽ mụ mị với dị văn nào đó, sau đó tạo ra vụ án giết người liên hoàn."



Thẩm Hào nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: "Các người... Không phải đạo sĩ?"



Dương Nguyên Nhất cười cười: "Anh nói đùa rồi, chúng tôi là người văn phòng thám tử. Sau khi nhận ủy thác sẽ đến hiện trường trinh thám, tìm hung thủ."



Sắc mặt Thẩm Hào dần hòa hoãn lại, tiếp tục đi về phía trước oán giận với bọn họ: "Kỳ thật xung quanh Thẩm trang có rất nhiều người đều không thích Thiên Công Từ, bởi vì du khách chỉ mua vé vào Thiên Công Từ. Bọn họ ganh tỵ mới thả lời đồn, Thiên Công Từ quả thật mất tích hai người. Nhưng không có ai chính mắt thấy hai người kia, kết quả là truyền ra bọn họ bị Liệt Phùng Nữ bắt vào vách tường. Thật sự buồn cười! Nói không chừng là bị ai bắt đi, cố ý tung tin bất lợi cho Thiên Công Từ, bại hoại thanh danh Thiên Công Từ!"
Vương Tiểu Hồng chạy trở về túm tay Dương Nguyên Nhất kéo ra bên ngoài: "Tìm được người mất tích, nhanh đi xem."



Hai người chạy đến tiền viện, trong viện đầy người vây quanh, ánh đèn rất sáng. Âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn, khi bọn họ vất vả mới chen vào đám người thì phát hiện đã được đắp vải trắng.



Dương Nguyên Nhất hỏi nhỏ: "Người đã chết?"



Đúng lúc này, đoàn người tách ra, Thẩm tiên sinh chống gậy run run rẩy rẩy đi ra. Ông nhìn thi thể đắp vải trắng trên mặt đất, vẻ mặt khó chịu xót xa, tuy nhiên không có khiếp sợ. Ông muốn đuổi hết người đi, nhưng những người kia không muốn đi. Thẩm Tiên Sinh trầm giọng nói: "Đây là chuyện của Thẩm gia!"



Có người la lên: "Người đã chết sao còn tính là chuyện Thẩm gia? Chẳng lẽ người chết là người Thẩm gia?"



Thẩm tiên sinh: "Đúng là người Thẩm gia." Ánh mắt của ông sáng quắc đảo qua làm mọi người khiếp sợ, nói rằng: "Chuyện của Thẩm gia, báo cảnh sát cũng là để Thẩm gia làm, mời các người đi cho."



Vương Tiểu Hồng tặc lưỡi, nói với Dương Nguyên Nhất: "Em nhớ năm nay Thẩm Tiên Sinh chưa tới năm mươi, nhìn dáng vẻ của ông ấy tôi còn tưởng đã tám mươi tuổi."



Dương Nguyên Nhất nhìn về phía Thẩm tiên sinh, vẻ mặt bệnh tật, cực kỳ suy yếu cũng già nua đến cực tiểm, quả thật giống người bảy mươi tám mươi tuổi.



Thái độ Thẩm tiên sinh cứng rắn, mọi người vây xem không thể không ngượng ngùng rời đi. Lúc này một trận gió thổi qua, xốc vải trắng lên lộ ra thi thể tan tành bên dưới. Thi thể dùng một tư thế vặn vẹo nằm trên mặt đất, xương cốt, máu tươi và thịt trộn lẫn chung một chỗ, thậm chí tứ chi cũng biến thành thịt nát. Hiện trạng quá thảm thiết khủng bố, lúc này có người không nhịn được nôn mửa.



Vải trắng hạ xuống lần hai đắp lại thi thể, nhưng mà đã không ai tò mò thi thể này là ai nữa. Chuyện này không quan trọng, bọn họ chỉ biết là tử trạng người chết cực kỳ thê thảm, giống như bị đè ép xương gãy thịt vụn.



Bọn họ nhốn nháo rời đi, bước chân vội vàng giống như phía sau có quái vật đòi mạng. Trong lúc đó có người nói một câu: "Giống như bị Liệt Phùng Nữ kéo vào vách tường... Đè chết."