Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 103 : Hạ Vân Tích cực điểm vô sỉ

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất đã nhớ tới mỹ nhân ngủ trong truyện cổ tích. Nàng cứ nằm an tĩnh yên bình như vậy trên giường noãn ngọc, một thân váy trắng tao nhã, toàn thân tràn ngập một tầng sương trắng nhàn nhạt, phảng phất giống như tiên nữ trong tiên cảnh. Nàng chẳng qua chỉ là ngủ thôi nhưng cũng khiến cho người ta không dám lên tiếng sợ sẽ quấy rầy đến nàng.



Hóa ra đây chính là mẹ ruột của mình!



Một loại tình cảm đặc thù dâng lên trong lòng Mộ Dung Thất Thất, cái từ “mẹ” này, đã từng là một yêu cầu xa vời, hôm nay lại trở thành hiện thực ngay trước mắt.



“Nương, con là Thất Thất! Con tới thăm người đây!” Mộ Dung Thất Thất đưa tay bắt mạch cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Mạch tượng chậm rãi, cũng rất bình thường, toàn thân không có dấu hiệu trúng độc, cũng không trúng độc, xét theo góc độ sinh học, thì thân thể Hoàn Nhan Minh Nguyệt hoàn toàn khoẻ mạnh, không có bất cứ vấn đề gì.



Khi Mộ Dung Thất Thất nói ra kết luận của mình, Tấn Mặc cũng tán thành: “Nếu như thân thể công chúa không có bất cứ vấn đề gì, vậy chỉ có thể giải thích tình huống hiện tại của nàng chính là do nhân tố tinh thần cùng tâm lý. Hoặc là nói, nàng tự nguyện chìm vào trạng thái ngủ.”



Lời Tấn Mặc nói, Phượng Tà cùng Phượng Thương đều không hiểu được, nhưng Mộ Dung Thất Thất lại gật đầu đồng ý.



“Vấn đề mà y học không thể giải thích, thì chỉ có thể từ bản năng của con người mà giải thích. Có một số người sau khi trải qua những mất mát quá lớn, đại não tự sinh ra một loại ý thức tự bảo vệ, khiến họ tự nguyện chìm vào giấc ngủ say, không muốn tiếp nhận hiện thực.”



Những thuật ngữ chuyên nghiệp này, Phượng Tà nghe không hiểu, chỉ khi nghe rõ được thân thể Hoàn Nhan Minh Nguyệt không có vấn đề thì hòn đá treo trong lòng hắn rốt cuộc cũng được thả xuống.



“Vậy mẫu thân con khi nào thì tỉnh lại?” Đây là điều mà Phượng Tà muốn biết nhất lúc này.



“Nếu như nương đang ngủ say không tỉnh, liền cho thấy tâm lý của người xuất hiện một bản năng tự phòng ngự, muốn đánh tan phòng ngự của người, phải khơi dậy ý thức của người, người mới có thể tỉnh lại”



“Nương khẳng định cho rằng phụ thân và con đều đã gặp phải bất trắc cho nên thương tâm quá độ, vì vậy mà mất đi ý chí sống… Muốn cho mẫu thân tỉnh lại, biện pháp duy nhất chính là ở bên cạnh người, khơi lên ý thức muốn sống của người.”



“Ta đồng ý với cách này của sư muội, tâm bệnh thì dùng tâm dược, tháo chuông thì tìm người buộc chuông. Tướng quân cùng sư muội, là thân nhân mà công chúa để ý nhất, nếu như hai người giúp đỡ công chúa, nói chuyện nhiều với nàng, có lẽ sẽ tạo ra kỳ tích cũng nên. Nhưng mà, cái giường noãn ngọc này là thứ duy trì cân bằng sinh lý cho công chúa , nếu chuyển nàng đi, nói không chừng sẽ phản tác dụng. Chỉ có thể cùng lúc vừa thông qua tình cảm khơi dậy ý thức của công chúa , vừa phụ trợ dược vật, điều dưỡng tốt thân thể ngủ say nhiều năm của công chúa.



Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc đều nói như vậy, làm long mày Phượng Tà lần nữa nhíu lại, “Chúng ta chỉ có thể thừa dịp ban đêm đến nơi đây, thời gian cũng không còn nhiều. Ta hiện tại không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy Minh Nguyệt tỉnh lại, ta, ta…” Khóe miệng Phượng Tà run nhè nhẹ vì kích động, Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn có thể tỉnh lại, vợ chồng bọn họ còn có thể đoàn tụ, điều này với hắn mà nói quả thực là một tin vui quá lớn rồi.



“Cha, chuyện này người không cần lo lắng. Hoàn Nhan Liệt đã đem Trường Thu cung ban cho con, cùng lắm thì con vào cung ở. Phụ thân sẽ làm thị vệ của con, dịch dung ở bên cạnh con, như vậy, người mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mẫu thân! Về phần thuốc thang, thì dùng thức ăn lỏng nhiều dinh dưỡng là chính, tin tưởng qua cố gắng của chúng ta, mẫu thân rất nhanh sẽ tỉnh lại!”



“Được! Được! Cứ như vậy đi!”



Phượng Tà lưu luyến không rời nhìn Hoàn Nhan Minh Nguyệt thật lâu, lúc gần đi thì hôn nhẹ lên trán nàng. Minh Nguyệt, chờ ta!



Ngày hôm sau, Mộ Dung Thất Thất tiến cung, nói rằng muốn chuyển vào Trường Thu cung, Hoàn Nhan Liệt nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng lại cao hứng nhiều hơn.



Hoàn Nhan Liệt để Mộ Dung Thất Thất ở Trường Thu cung thật ra thì cũng có ý đồ riêng. Hắn chuẩn bị tẩm cung cho Mộ Dung Thất Thất là vì phía dưới chính là nơi Hoàn Nhan Minh Nguyệt nằm. Hắn hi vọng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đang ngủ, sau khi nghe giọng nói của Mộ Dung Thất Thất ở trên, sẽ xúc động, rồi tỉnh lại.



Trước đây, Hoàn Nhan Liệt cũng tìm danh y kiểm tra cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Đối phương nói, Hoàn Nhan Minh Nguyệt là do bi thương quá độ mà chết tâm, vì vậy mới xuất hiện trạng thái như vậy. Nếu mang người mà nàng quan tâm đến, mỗi ngày đều cùng nàng nói chuyện, có lẽ nàng sẽ tỉnh lại. Mặc dù vị y sĩ này cuối cùng cũng bị Hoàn Nhan Liệt giết, nhưng lời của hắn, Hoàn Nhan Liệt luôn nhớ rất rõ.



Hôm nay, hắn tìm Mộ Dung Thất Thất được trở về, lúc trước người Hoàn Nhan Minh Nguyệt quan tâm nhất chính là Phượng Tà cùng tiểu nữ nhi này, Phượng Tà đã sớm chết, Mộ Dung Thất Thất rõ ràng thất lạc lại tìm được về. Nếu như Hoàn Nhan Minh Nguyệt biết rõ tiểu nữ nhi quay về, nhất định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng vì gặp Mộ Dung Thất Thất mà nàng sẽ tỉnh lại.



“Tốt! Tốt! Con tiến cung ở cũng tốt! Đến lúc đó có thể ờ bên cạnh chăm sóc thái hậu!” Cũng có thể ở bên cạnh nương con ——



Câu nói kế tiếp, Hoàn Nhan Liệt không có nói ra, chỉ sai Kính Đức dẫn Mộ Dung Thất Thất đi Trường Thu cung, đồng thời cũng phân phó mang một đống đồ vật đến Trường Thu cung.



Vào Trường Thu cung, Mộ Dung Thất Thất cố ý đi ngang qua nơi mà buổi tối hôm trước nàng đến, nhìn giấy niêm phong trên cửa, Mộ Dung Thất Thất hỏi Kính Đức, “Kính Đức công công, chỗ này vì sao lại bị niêm phong?”



“Bẩm công chúa , chỗ này là chỗ ở của Nguyệt quý phi, về sau công chúa nói người chết, không may, nên Hoàng thượng đã sai nô tài đem chỗ này niêm phong lại.”



“A ——” Mộ Dung Thất Thất gật gật đầu, “Bản cung thấy chỗ này không tệ, xé giấy niêm phong đi, dọn dẹp phòng này lại! Nếu là đồ vật Nguyệt Vân Chi đã dùng qua, thì toàn bộ đổi hết, lấy làm chỗ cho bản cung tiếp khách cũng được!”



“Dạ!” Kính Đức đối với yêu cầu của Mộ Dung Thất Thất , một mực đáp ứng. Hoàng thượng đã nói, chỉ cần là Mộ Dung Thất Thất yêu cầu, thì toàn bộ đều phải đáp ứng đầy đủ, cho nên bây giờ Mộ Dung Thất Thất nói cái gì, hắn đều ghi nhớ để làm.



Kính Đức hiệu suất xử lý công việc rất cao, dưới sự giám sát của hắn, chỉ trong thời gian 3 ngày, nơi này quả nhiên rực rỡ hẳn lên, mấy thứ đồ trước đây đều hoàn toàn không thấy nữa. Mộ Dung Thất Thất 3 ngày sau chuyển vào hoàng cung, cùng nàng vào, ngoại trừ Tô Mi, Tố Nguyệt, còn có Phượng Tà dịch dung.



Mộ Dung Thất Thất tiến cung, người cao hứng nhất là thái hậu Đông Phương Lam, bà vừa định sai Thanh Cô đi mời Mộ Dung Thất Thất tới, chợt nghe người bẩm báo, nói Trấn Quốc công chúa đến đây.



“Nhanh! Nhanh ra nghênh đón!” Đông Phương Lam có chút kích động. Sau khi từ Xuân Hạnh mà biết được bí mật ở Trường Thu cung, Đông Phương Lam vẫn muốn đi Trường Thu cung, nhưng lại sợ làm cho Hoàn Nhan Liệt chú ý, chỉ có thể nhịn xuống. Hiện tại Mộ Dung Thất Thất vào ở trong Trường Thu cung, đây quả thực đúng như tâm nguyện của bà.



“Bà ngoại!” Mộ Dung Thất Thất cũng không có gọi ngoại tổ mẫu như bình thường, một tiếng bà ngoại, liền ngọt đến tận tâm Đông Phương Lam.



“Ngoan!” Đông Phương Lam nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất giống nữ nhi mình thì rất là vui, vội vàng kéo nàng đi đến bên cạnh mình ngồi xuống. Vừa nghĩ tới lúc đầu mới gặp gỡ Mộ Dung Thất Thất, mình còn làm khó con bé như vậy, Đông Phương Lam rất là đau lòng, cho nên đối với đứa cháu gái này vô cùng yêu thương.



“Chuyển vào cung rồi, từ nay về sau cách ai gia cũng gần, phải thường xuyên đến thăm ai gia đấy!”



“Bà ngoại mà thích con sẽ đến mỗi ngày! Chỉ cần Thanh Cô làm chút thức ăn sở trường cho con ăn, thì còn gì bằng nữa! (..^^..)”



Mộ Dung Thất Thất cũng chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, vẫn còn là thiếu nữ, khi ấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã gả cho Phượng Tà rồi, ngược lại so với nha đầu này thì trầm ổn hơn rất nhiều. Thấy Mộ Dung Thất Thất làm nũng như vậy, Đông Phương Lam cười đến không kìm được, “Được được được! Ai gia nói Thanh Cô làm! Cho ngươi cái con mèo tham ăn này ăn thật là no luôn!”



Thanh Cô biết rõ hai bà cháu có chuyện nói, liền bảo mọi người lui ra, chỉ còn lại hai người Đông Phương Lam cùng Mộ Dung Thất Thất.
Ngụ ý đại khái là: Tình yêu nam nữ quyến chỉ khiến cho chí khí phấn đấu của người đàn ông sẽ tiêu tan.



“Nữ nhân có được quyền thế, đều dựa vào sự sủng ái củng nam nhân. Chỉ là, nếu như con không có năng lực cho nàng cuộc sống hạnh phúc, con lấy cái gì để yêu nàng đây! Chờ con trở thành Hoàng thượng, thiên hạ đều là của con, cần gì phải sợ không chiếm được lòng mỹ nhân!”



Không thể không nói, Lâm Khả Tâm rất am hiểu chiến thuật tâm lý. Quả nhiên, khi nàng giải thích như vậy, Hoàn Nhan Nghị buông xuống si mê đối với Hạ Vân Tích. Xác thực, như lời Lâm Khả Tâm nói, nếu như hắn không làm được Hoàng thượng, thì không thể cho Hạ Vân Tích cái gì cả.



“Mẫu phi, Trấn Quốc công chúa tiến vào Trường Thu cung, ngài cảm thấy, nàng đang suy nghĩ gì?” Vượt qua điểm mấu chốt này, Hoàn Nhan Nghị khôi phục lại lý trí.



Việc cấp bách là muốn chiến thắng Phượng Thương, trở thành người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Hoàn Nhan Nghị rất cảm tạ Lâm Khả Tâm đã cảnh tỉnh hắn, khiến hắn thanh tỉnh lại. Giang sơn, hắn muốn, mỹ nhân, hắn cũng muốn. Có giang sơn, mỹ nhân thế nào cũng có. Không có giang sơn, tánh mạng khó bảo toàn, lại càng không cần phải nói đến việc bảo vệ nữ nhân của mình!



“A —— còn không phải muốn thừa cơ hội cùng Hoàng thượng kéo gần khoảng cách sao. Lúc trước Hoàng thượng sắc phong nàng làm Trấn Quốc công chúa, đem Trường Thu cung ban cho nàng, sao lại không thấy nàng ta chuyển vào? Bây giờ, con cùng Phượng Thương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thì nàng lại chuyển vào cung, đây không phải rõ ràng là muốn ủng hộ cho Phượng Thương sao!”



“Ngôi vị hoàng đế này, ngươi xem Phượng Thương cái gì cũng đều không nói, biểu hiện giống như chính nhân quân tử vậy, kỳ thật trong lòng của hắn đã sớm tơ tưởng đến miếng thịt ngon này rồi. Hắn không có tiện ra mặt, liền phái muội muội của mình tung ra lá bài thân tình, Nghị nhi a, huynh muội Phượng Thương chính là so với con thông minh hơn nhiều!”



Sau khi nghe những lời này của Lâm Khả Tâm, Hoàn Nhan Nghị bội phục đầu rạp xuống đất, vẫn là mẫu phi cao minh, mỗi câu đều đánh vào điểm trọng. Phượng Thương rõ ràng phái muội muội tiến cung, muốn ở trước mặt phụ hoàng mà tranh thủ, hai huynh muội này thật sự là quá dụng tâm hiểm ác, quá hèn hạ vô sỉ!



“Nhưng mà, đây cũng là cơ hội của con. Con có thể cùng Phượng Thất Thất thân cận nhiều một chút, cho mọi người hiểu lầm giữa các con có quan hệ mập mờ. Chờ thời cơ chín muồi, liền gạo nấu thành cơm, cho dù Phượng Thất Thất không chịu, nhưng những người khác đều cho rằng các ngươi là một đôi tình lữ, nàng cũng không thể phủ nhận được sự thật này, chỉ có thể đi theo ngươi! Dù sao… Thứ quan trọng nhất của nữ nhân chính là trinh tiết.”



Nói lời này, khóe miệng Lâm Khả Tâm lộ ra nụ cười cái tà ác, cũng như nàng, Hoàn Nhan Nghị cũng cười một cách âm trầm. Chẳng phải cũng chỉ là nữ nhân thôi sao! Cho dù nàng là có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, áp dưới thân, cũng bất quá là ra ra vào vào đơn giản như vậy thôi!



Bất luận những kẻ ngoài kia tính toán lợi hại bao nhiêu, hai người Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, vẫn rất là bình tĩnh.



Hạ Vân Tích trăm phương ngàn kế muốn cùng Phượng Thương hô hấp trong cùng một mảnh bầu trời, lại không nghĩ tới người trong cuộc hoàn toàn không có trong Vương phủ, mà là thừa dịp đêm tối, chạy vào Trường Thu cung.



“Sao chàng lại tới đây?” Nhìn thấy Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất rất vui vẻ, tuy ngoài miệng thì nhàn nhạt, nhưng mà tứ chi lại bán rẻ nội tâm của nàng, không đợi Phượng Thương đến trước mặt, Mộ Dung Thất Thất đã trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn. “Nhớ nàng!”



Lời nói của Phượng Thương rất đơn giản, động tác càng trực tiếp, đưa tay ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, cái tay còn lại nâng cằm nàng lên, nhìn kỹ thật lâu.



“Ừ, khí sắc không tệ!”



“Chàng hi vọng người ta như thế nào đây? Vì Hạ Vân Tích mà khóc sướt mướt lãng phí cảm tình sao?” Mộ Dung Thất Thất yêu mến hương vị sạch sẽ trên người Phượng Thương, ở trong lồng ngực của hắn cảm giác cũng rất là tốt, như vậy vừa ấm áp vừa an toàn.



Vốn đã vào đêm, nhưng mà trong lòng Mộ Dung Thất Thất vẫn luôn thấy thiếu thiếu cái gì đó, dần dà mãi không ngủ được. Cứ như vậy cho tới khi Phượng Thương đến đây, nàng mới biết mình thì ra là đang chờ hắn.



“Ha ha, ta vốn cho là, Khanh Khanh xa cách ta, sẽ không có tâm tư ăn uống, đêm ngủ không an giấc. Bây giờ thấy được Khanh Khanh dù không có ta, cũng vẫn có thể trôi qua ngày nhẹ nhàng như vậy, thật là làm cho người ta thương tâm. Ai, vậy mà trong lòng ta cứ luôn nhớ nàng, ngủ không ngon, còn leo tường đến đây cùng nàng gặp mặt. Mà nàng lại như vậy, khiến cho ta thật là buồn quá đi… Thôi, ta vẫn là nên trở về vậy!”



Phượng Thương xoay người đi, lại không ngờ Mộ Dung Thất Thất ở phía sau lưng trực tiếp ôm lấy hắn, “Không cho chàng đi!”



“Khanh Khanh không muốn ta, không nhớ ta, không thương ta, ta ở lại có ý nghĩa gì chứ —— ” (>_



Mộ Dung Thất Thất lần đầu tiên phát hiện, nam nhân này rất có tiềm năng diễn trò, khắp thiên hạ này, ước chừng chỉ có Phượng Thương có thể diễn trò tự nhiên như thế, hơn nữa còn có thể bày ra cái vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng nữa a!



“Ta có lúc nào là không nhớ chàng chứ! Ta và chàng tách ra có một ngày mà trong đầu, trong tim đều là thân ảnh của chàng!”



Lời tâm tình êm ái của Mộ Dung Thất Thất, từ sau lưng Phượng Thương truyền đến, khiến hắn nở nụ cười, xoay người ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, “Ta cũng nhớ nàng, Khanh Khanh!”



Trong phòng, đèn đã tắt, ngoài phòng, một bóng đen rời đi, đến ngự thư phòng.



“Thật sự? Nam Lân Vương tiến vào phòng Trấn Quốc công chúa, cuối cùng cũng không có đi ra?”



“Hồi hoàng thượng, thuộc hạ đợi nửa canh giờ, Phượng Thương vẫn không có rời đi…”



Trước Hắc y nhân không biết Hoàng thượng tại sao lại để cho hắn trông coi ở Trường Thu cung, hiện tại có kết quả này, hắn đại khái hiểu rõ hơn một chút. Nam Lân vương cùng muội muội của mình loạn luân? Điều này thật sự là thật là làm cho người ta kinh ngạc! Nhưng mà, chủ tử ở trên không có lên tiếng, hắc y nhân cũng không có mở miệng, chỉ đem những gì đã nhìn thấy, báo cáo chi tiết cho Hoàn Nhan Liệt.



“Tốt! Tốt!” Hoàn Nhan Liệt tâm tình rất tốt, Phượng Thương vẫn chưa đi, chứng tỏ hai người này ván đã đóng thuyền rồi. Tiểu tử này không tệ, ngược lại biết nắm bắt cơ hội! Ai, lúc trước nếu hắn có thể có một nửa dũng khí của Phượng Thương thì tốt rồi!



Từ “Tốt” của Hoàn Nhan Liệt khiến Hắc y nhân sững sờ. Hoàng thượng làm sao vậy? Chẳng lẽ đã hồ đồ rồi sao! Huynh muội loạn luân, Hoàng thượng thế mà lại nói tốt? Hoàn Nhan Liệt rốt cuộc là có ý gì đây?



“Ngươi đi xuống đi! Đúng rồi, mấy buổi tối này, ngươi đều phải đi tới ngoài phòng Trấn Quốc công chúa, ghi nhớ thời gian Phượng Thương đi vào, cũng phải ghi nhớ thời gian hắn rời đi. Đúng rồi, đừng làm cho hắn phát hiện ngươi! Đi đi!”



Cái này, Hắc y nhân cũng hồ đồ luôn rồi, Hoàng thượng làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Hắn chẳng lẽ muốn đi bắt kẻ thông dâm? Chẳng lẽ, nhân tuyển cho vị trí Thái tử trong lòng của Hoàng thượng không phải Phượng Thương sao, cho nên mới muốn bắt được vụ bê bối của huynh muội bọn họ để làm chứng à?



Mặc dù trong đầu có vô số ý nghĩ, nhưng mà hắc y nhân này đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, bất kì lời thừa thãi nào cũng không nói. Lời của Hoàn Nhan Liệt là thánh chỉ, hắn chỉ cần vâng theo là được rồi. Rời ngự thư phòng, hắc y nhân tiếp tục ngồi xổm ở Trường Thu cung, bên ngoài tẩm cung của Mộ Dung Thất Thất.



“Chậc chậc, Thương, con ruồi đã trở lại! Chàng nói đi, hắn là người của ai a?” Mộ Dung Thất Thất nằm ở bên người Phượng Thương, bàn tay nhỏ bé ở trên người hắn vẽ vẽ chấm chấm. Lúc hắc y nhân xuất hiện, nàng đã biết rồi, chỉ là không có lên tiếng thôi. Mới vừa rồi còn cho là hắn đi, không nghĩ tới lúc này lại đến nữa, thật sự là ghê tởm mà!



“Tên này là ám vệ trong cung, thì dĩ nhiên là người của hoàng thượng rồi——” Miệng vừa trả lời Mộ Dung Thất Thất, tay Phượng Thương cũng không chịu yên ổn, bận rộn tháo gỡ cái gọi là áo ngực gì đó.