Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 104 : Chẳng biết xấu hổ

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


“Hoàng thượng phái ám vệ tới làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn tới bắt kẻ thông dâm!” Nghe Phượng Thương nói, Mộ Dung Thất Thất lập tức hưng phấn ngồi dậy, “Hắn có phải là đã trên đường đến đây rồi không? Chúng ta phải làm như thế nào đây?”



Mộ Dung Thất Thất không có chú ý tới, trên thân nàng đã màu đỏ như quả hồng, Phượng Thương thấy tiểu nữ nhân này đối với việc “Bắt kẻ thông dâm” hưng phấn như vậy, đưa tay đem nàng ôm vào trong lòng, bàn tay to khoác lên người nàng, “Làm như thế nào? Đương nhiên là làm một ít chuyện làm cho người ta hiểu lầm rồi!”



Ngón tay của hắn, như có ma pháp, chỉ di chuyển trên người nàng, liền để lại một trận tê dại.



“Thương… người ta đang cùng chàng nói chuyện đứng đắn!” Mộ Dung Thất Thất mặt nóng lên, đưa tay bắt lấy bàn tay không an phận của Phượng Thương , “Chàng tính an bài Hạ Vân Tích như thế nào a! Xem bộ dạng của nàng ta, chính là chọn chàng!”



“Khanh khanh không tin ta sao?” Phượng Thương xoay người, đem Mộ Dung Thất Thất áp dưới thân mình, bàn tay to tháo sợi dây nhỏ ở hông nàng, chỉ trong chốc lát, liền đem nàng lột sạch sẽ.



“Không phải là không tin chàng… Ta chỉ là lo lắng nữ nhân kia dùng thủ đoạn đê tiện… Ừ, đừng đùa… Ta đang nói chuyện với chàngđấy!”



“Ta đã sai Cát Tường theo dõi nàng ta, sẽ không xảy ra chuyện!” Môi Phượng Thương rơi xuống vành tai Mộ Dung Thất Thất , “Phụ hoàng Hạ Vân Tích là Hạ Tiến, cùng nương ta là tỷ đệ cùng cha khác mẹ, tổ mẫu của nàng ta là sư muội của tổ mẫu ta, người hạ độc mẹ ta, chính là nàng…”



“Nói như vậy, nàng hẳn là còn phải gọi chàng một tiếng là biểu ca?” Nụ hôn nóng bỏng bên tai, khiến Mộ Dung Thất Thất nhịn không được run rẩy, tay của nàng bấu lên người Phượng Thương, giọng nói mang có chút khàn khàn.



“Ha ha, chính xác mà nói, chúng ta là cừu nhân ( kẻ thù)—— “



“Không bằng chúng ta bắt nàng, dùng nàng để đổi lấy giải dược của thai độc trên người chàng!” Mộ Dung Thất Thất trong đầu đột nhiên nghĩ ra điểm ấy, chẳng ngờ, Phượng Thương dùng hàm răng cắn lấy môi của nàng.



“Nếu còn không chuyên tâm, ta sẽ trừng phạt nàng!”



Hắc y nhân ngồi xổm ngoài cung Trường Thu, nhìn chằm chằm vào tình hình bên trong, cho tới sáng, chân trời hửng sáng, mới nghe được một tiếng “chi nha”, cửa mở ra, Phượng Thương tinh thần sung mãn từ trong nhà đi ra, trước khi đi nhẹ đóng cửa, dường như sợ quấy rầy mộng đẹp của Mộ Dung Thất Thất.



Quả nhiên, có gian tình nha! Trong lòng hắc y nhân cảm thán. Giờ đây chuyện tình kinh hãi thế tục thật sự là nhiều lắm nhé! Ca ca lại ngủ trong phòng muội muội ruột, chuyện này nếu nói ra, chính là tin tức gây chấn động đấy!



Hắc y nhân báo cáo toàn bộ tình hình cho Hoàn Nhan Liệt, nghe xong tin tức này, tâm tình Hoàng Nhan Liệt thật tốt, nếu Phượng Thương không để ý luân thường, thật sự cùng Mộ Dung Thất Thất ở cùng một chỗ, vậy con của bọn họ lúc nào sẽ ra đời? Nói không chừng, hiện tại đã có đứa nhỏ!



Nghĩ đến đứa bé, Hoàn Nhan Liệt liền lập tức kích động. Nếu là có đứa bé, hắn nên tặng cái gì cho đứa bé này đây? Ít nhất, cha mẹ nó cũng rất dũng cảm, đã làm chuyện năm đó hắn muốn làm nhưng không dám làm.



Hắc y nhân có thể cảm nhận được sự vui sướng của nam nhân mặc long bào trước mặt này, tuy không biết niềm vui sướng này từ đâu mà đến, nhưng hắc y nhân vẫn bảo trì tư thế quỳ gối như cũ, không dám có sơ xuất nào.



“Hoàng thượng, đến lúc lâm triều rồi!” Kính Đức đi đến bên người Hoàn Nhan Liệt, đem hắn từ trong ảo tưởng cuồng nhiệt trở về hiện thực.



“Được!” Hoàn Nhan Liệt sửa sang lại quần áo, lúc gần đi vẫn luôn dặn dò hắc y nhân, “ngươi tiếp tục theo dõi, bất cứ lúc nào báo cáo chuyện của bọn họ cho trẫm.”



Khi lâm triều, bách quan đều phát hiện tâm hình hôm nay Hoàng thượng rất tốt, từ đầu đến cuối, khóe miệng Hoàng Nhan Liệt đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, hơn nữa nhiều lần thất thần, vẫn là Kính Đức nhắc nhở, hắn mới hồi phục lại tinh thần.



Sau khi hạ triều, các đại thần túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, muốn biết rốt cuộc có chuyện tốt gì phát sinh, có thể khiến cho Hoàn Nhan Liệt luôn thong dong bình tĩnh, xuất hiện vẻ mặt thất thường như vậy.



Có người đoán là Hoàng thượng có tân sủng, bổ khuyết ( bổ sung) chỗ trống của Nguyệt Vân Chi; có người nói là quốc khố tràn đầy, Hoàng thượng cao hứng, còn có người là do chuyện tốt gần đây của Nam Lân Vương Phượng Thương cùng công chúa Đông Lỗ Quốc Hạ Vân Tích, Hoàng thượng có thể theo đám hỏi mưu cầu đến được biên quan ( ý là từ đám hỏi này có thể tính đến việc mở rộng lãnh thổ), cho nên vui vẻ…



Đủ loại nghị luận, cuối cùng đều vào tai Hoàn Nhan Nghị, đặc biệt là nghe thấy mọi người suy đoán chuyện của Phượng Thương cùng Hạ Vân Tích, Hoàn Nhan Nghị nhịn không được xiết chặt nắm tay. Nếu như phụ hoàng thật sự nghĩ như vậy, vậy hắn nên làm như thế nào? Trong phủ Nam Lân Vương, sáng sớm Hạ Vân Tích đã sớm thức dậy hầm canh gà. Đun lửa nhỏ âm ỉ, vừa vặn đến khi Phượng Thương hạ triều trở về có thể uống canh gà thơm ngon. Hạ Vân Tích một bên cạnh bên bếp lửa chắn gió, một bên say mê sự hiền lương thục đức của mình. (ọe)



Lúc trước ở Bạch Vân Cư Mộ Dung Thất Thất đã nói, Phượng Thương thích nhất là nữ tử hiền hành, nàng như vậy chẳng những hiền lành, còn có thân phận bối cảnh hùng mạnh cùng đồ cưới dồi dào, Phượng Thương đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không thấy ! Cho dù ai cũng đều sẽ bị nàng mê hoặc!



“Công chúa, Vương Gia trở lại!” Hồng Diệp chạy nhanh trở về, thở hồng hộc, vừa đến Thính Vũ lâu, liền đem tin tức thăm dò được hồi báo cho Hạ Vân Tích.



“Chính xác chứ?” Hạ Vân Tích cao hứng tới mức thiếu chút nữa làm đổ canh gà. Phượng Thương đã trở lại, đây chính là thời điểm nàng phải biểu hiện thật tốt!



Hạ Vân Tích sai người đem canh gà đựng vào mang ra ngoài, rồi chính mình đưa cho tiểu cung nữ bưng , nàng thì bị Hồng Diệp dắt lấy, ba người cùng đến Thính Tùng lâu.



Lần này tự mình đi, Hạ Vân Tích mới phát hiện, thì ra Quan Vũ Lâu cách Tùng Vũ lâu xa như vậy, tuy là mùa đông đã qua, vẫn là đầu xuân, nàng bình thường đã quen ngồi kiệu, chưa bao giờ đi xa như vậy.



“Dừng—- Nghỉ ngơi một chút, ta đi không nổi!” Hạ Vân Tích ngồi ở trên mặt ghế đá, hai tay xoa chân của mình. Phủ Nam Lân Vương sao lại lớn như vậy chứ! Rốt cuộc phải đi tới khi nào mới có thể nhìn thấy Phượng Thương đây!



Hồng Diệp ngồi cạnh xoa chân cho Hạ Vân Tích, dọc theo con đường này, Hạ Vân Tích một mực muốn nghỉ ngơi, vốn đường đi chỉ mất nửa canh giờ, bị nàng đi hơn một canh giờ, hiện tại cách Thính Tùng lâu còn một khoảng cách xa, dựa theo cách đi của Hạ Vân Tích, đi đến trời tối cũng chưa chắc có thể tới.



“Công chúa, ngài nếu lại nghỉ ngơi nữa, khi canh gà đến tay Vương Gia , đã nguội rồi!”



Hồng Diệp cẩn thận ở bên cạnh nhắc nhở. Nghe nàng nói tới canh gà, Hạ Vân Tích lập tức đứng lên, “Đúng đúng đúng, ta như thế nào đã quên! Canh gà nguội sẽ không dễ uống! Thân thể Phượng Thương không tốt, tự nhiên là không thể ăn đồ nguội! Hồng Diệp, chúng ta đi, nhanh lên một chút đi!”



Khi Hạ Vân Tích đến Thính Tùng lâu, đôi chân nàng suýt thì bi tàn phế. Từ nhỏ đến lớn, Hạ Vân Tích chưa từng có đi một quãng đường xa như vậy, lần này có thể vì Phượng Thương mà phá lệ.



Hạ Vân Tích nguyên vốn là định trực tiếp tiến vào, lại bị Như Ý làm khó, biết rõ gặp Phượng Thương không dễ dàng như vậy, Hạ Vân Tích trực tiếp chọn lựa chính sách ôn nhu, “Vị tiểu ca này, phiền toái ngươi đi vào thông báo cho Vương Gia một tiếng, nói Vân công chúa Đông Lỗ quốc cầu kiến.”



“Vương Gia xử lý chính vụ, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.”




“Bản cung không phải ác nhân, chắc hẳn ngũ điện hạ cùng Trấn Quốc Công chúa còn không biết ta, bản cung là Vân công chúa Đông Lỗ quốc, Hạ Vân Tích!”



“A ——” nghe Hạ Vân Tích giới thiệu mình như vậy, Hoàn Nhan Khang đã hiểu ra.



“Ngươi chính là Vân công chúa gần đây tiến đến ở trong Phủ Nam Lân Vương a, ha ha, cái kia, vừa rồi không có ý tứ a, ta còn tưởng rằng ngươi là cung phi tần nào! Ngươi không biết, phụ hoàng ta rất thương yêu Trấn Quốc Công chúa, cho nên lúc nào cũng có phi tần cùng Trấn Quốc Công chúa lôi kéo làm quen, muốn thông qua Trấn Quốc Công chúa, ở trước mặt phụ hoàng ta có được cơ hội đối đãi khác.”



“Ha ha, vừa rồi ngươi không nói, ta còn tưởng rằng ngươi cùng những nữ nhân trong hậu cung tranh giành tình nhân kia là giống nhau! Không có ý tứ a, xem ra là ta hiểu lầm! Thực xin lỗi a, cái kia… Cái gì công chúa đó! Ai nha, trí nhớ ta không tốt, không có nhớ kỹ, phiền toái ngươi lập lại lần nữa!”



Hoàn Nhan Khang hiện vẻ cợt nhả, cùng nụ cười xấu xa trên miệng, khiến Hạ Vân Tích hận không thể xông lên trước một cái tát xé rách. Hắn đây là ý gì? Là trào phúng nàng sao? Nhẫn nại, nhẫn nại, vì Phượng Thương, nhất định phải đem cơn tức này nhịn xuống đi, về sau lại báo thù!



Đem lửa giận trong lòng cưỡng chế lại, Hạ Vân Tích mỉm cười, “Bản cung là Vân công chúa Đông Lỗ Quốc, Hạ Vân Tích. Phiền toái Ngũ điện hạ nhớ cho kĩ, bản cung không thích lặp lại lần thứ hai.”



Rốt cục, bày ra dáng vẻ của công chúa rồi! Hoàn Nhan Khang trên khóe miệng nhếch lên, trong tươi cười tràn đầy châm chọc.



“Các ngươi đều đứng ở chỗ này làm cái gì?” Thời điểm xuất hiện loại không khí quỷ dị, giọng nói Hoàn Nhan Nghị nhẹ nhàng tới. Từ lúc cùng Lâm Khả Tâm thương lượng, thời điểm này muốn hắn và Mộ Dung Thất Thất có mập mờ biểu hiện giả dối cho mọi người thấy, Hoàn Nhan Nghị liền định mỗi ngày đi tới Cung Trường Thu. Hôm nay là ngày đầu tiên, không nghĩ tới tới rõ ràng gặp Hạ Vân Tích, vẫn là một bộ dáng chịu ủy khuất, khiến Hoàn Nhan Nghị nhịn không được nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang, rốt cuộc là ai trong bọn họ, khi dễ cô nhóc đáng thương này.



Trong ánh mắt Hoàn Nhan Nghị mang theo ý tứ chất vấn, Mộ Dung Thất Thất rất nhanh liền bắt được. Lại thấy, Hoàn Nhan Nghị nhìn về phía Hạ Vân Tích ánh mắt vô cùng khác thường, khiến trong lòng Mộ Dung Thất Thất đột nhiên có cái nghi ngờ, chẳng lẽ Hoàn Nhan Nghị đối với Hạ Vân Tích có cảm giác? Này nam cặn bã cùng nữ cặn bã, ngược lại trời sinh một đôi a!



“Ca, chúng ta thật không làm gì! Ta chính là tìm đến biểu muội, chúc mừng nàng thăng quan chi hỉ. Ca ca tới cũng là vì cái này sao? Ca cũng không có mang lễ vật?” Hoàn Nhan Khang không thích ánh mắt nhìn của Hoàn Nhan Nghị, hắn cái gì đều không làm, vì sao trong mắt Hoàn Nhan Nghị trần đầy ý tứ trách cứ?



Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Hoàn Nhan Nghị lấy ra hộp gấm màu đen thật dài, đưa cho Mộ Dung Thất Thất, “Chúc mừng biểu muội!”



Tô Mi tiếp nhận hộp gấm, mở ra, bên trong là chuông đen khảm ngọc Như Ý, rất là trân quý.



“Đa tạ biểu ca! Nhị vị biểu ca, mời vào bên trong! Vân công chúa, mời vào bên trong!”



Đối phương đã đến tận cửa của mình, nhưng còn có hai huynh đệ Hoàn Nhan Nghị, Mộ Dung Thất Thất không thể đem Hạ Vân Tích đuổi trở về, dứt khoát đem ba người đều đón đi vào.



Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm Hoàn Nhan Nghị tiến vào cung Trường Thu. Từ sau khi cung Trường Thu thành nơi sủng phi của Hoàn Nhan Liệt ở, người trong nội cung này, ngoại trừ Hoàn Nhan Liệt, cùng Kính Đức bên cạnh hắn và đám người liên quan, nhưng mà hắn không cho phép người khác tiến vào.



Hoàn Nhan Nghị vào cửa, lúc này liền đánh giá bài trí.



Vừa nhìn, thật khiến Hoàn Nhan Nghị giật mình. Đoán là tất cả quốc bảo trân quý trong quốc khố đều bị Hoàn Nhan Liệt đưa đến đặt ở chỗ này. Cả trong phòng, bất kể chén uống trà chén, hay là cái ghế ngồi, càng đừng nói tới những trang sức phẩm kia, cái nào không phải tinh phẩm.



Chỉ là nhìn lướt qua, Hoàn Nhan Nghị liền khẳng định, Mộ Dung Thất Thất có địa vị cao trong lòng Hoàn Nhan Liệt, thậm chí vượt qua Phượng Thương. Đãi ngộ này, hoàng hậu cũng không được hưởng thụ qua.



Xem ra mẫu phi nói đúng, chỉ có lấy được Mộ Dung Thất Thất, mới có thể lấy được ngôi vị hoàng đế!



Nếu không phải tự mình đến Cung Trường Thu một chuyến, Hoàn Nhan Nghị sẽ không biết xa hoa trong này, cũng sẽ không cam tâm theo đuổi Mộ Dung Thất Thất như vậy. Hiện tại, thấy được sự sủng ái Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Nghị rốt cục quyết định, nhất định phải vì ngôi vị hoàng đế đánh cược một lần.



Hạ Vân Tích là công chúa hoàng gia, lớn lên trong cung, đã thấy qua nhiều bảo bối như vậy, cho nên sau khi xem xong bài trí trong này trong nội tâm cũng rất là kinh ngạc, xem ra lời đồn bên ngoài không phải là giả, vị Trấn Quốc công chúa này thật là rất được Hoàng đế Bắc Chu sủng ái.



Hạ Vân Tích vốn là tính toán tới cùng Mộ Dung Thất Thất tâm sự nữ hài tử, khách sáo lôi kéo làm quen, sau đó, cùng Mộ Dung Thất Thất thổ lộ tình cảm, làm cho nàng ủng hộ chính mình làm Vương phi Nam Lân Vương, hứa sẽ cho nàng một chút lợi ích, khiến Mộ Dung Thất Thất động tâm, không thể không giúp nàng. Nhưng là bây giờ, đột nhiên chui ra Hoàn Nhan Khang cùng Hoàn Nhan Nghị, hoàn toàn chính là làm rối loạn kế hoạch của nàng, khiến Hạ Vân Tích rất là tức giận.



Hai người kia thật sự là đáng ghét! Trong ánh mắt, Hạ Vân Tích nhìn Hoàn Nhan Khang mang theo tia đặc biệt chán ghét, hơn nữa đem loại này tâm tình dẫn tới trên người Hoàn Nhan Nghị, khiến Hoàn Nhan Nghị một hồi buồn bực, chính mình khi nào thì đắc tội Hạ Vân Tích.



Mộ Dung Thất Thất cùng Hạ Vân Tích hai nữ nhân cứ như vậy ngồi đối diện Hoàn Nhan Nghị nửa ngày, hắn suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy Lâm Khả Tâm nói rất đúng. Hạ Vân Tích tuy có thể kích thích ý chí muốn bảo hộ của nam nhân, nhưng mà Mộ Dung Thất Thất càng làm cho người cho muốn chinh phục. Hạ Vân Tích không có khí chất mẫu nghi thiên hạ, mà Mộ Dung Thất Thất có.



Tuy nhiên trong lòng Hoàn Nhan Nghị thiên vị nhiều hơn một ít cho Hạ Vân Tích, chính hắn cũng không muốn cứ như vậy buông tha cho Hạ Vân Tích. Không đề cập tới thân phận của nàng, cùng sau lưng là Đông Lỗ quốc, nhưng mà nữ nhân này, bộ dáng dung mạo điềm đạm đáng yêu, khiến cho một cỗ tâm tình anh hùng mềm mại trong lòng hắn dâng lên.



Chờ hắn lấy được giang sơn, hắn nhất định phải chứng minh cho Hạ Vân Tích thấy, hắn so với Phượng Thương tốt hơn một ngàn lần, tốt gấp một vạn lần, làm cho nàng khăng khăng một mực yêu hắn, thần phục ở dưới thân hắn.



Vốn là náo nhiệt, bởi vì sự xuất hiện của Hoàn Nhan Nghị, mà trở nên lúng ta lúng túng. Hoàn Nhan Khang không có chuyện làm, chỉ là nhìn chằm chằm vào Tô Mi, đối với nàng liếc mắt đưa tình. Theo góc độ Hoàn Nhan Nghị nhìn thấy, Hoàn Nhan Khang đây là vứt mị nhãn cho Mộ Dung Thất Thất.



Đáng giận! Trong tay áo, Hoàn Nhan Nghị nắm quả đấm chặt lại, Hoàn Nhan Khang rõ ràng thật sự động tâm tư, muốn cùng hắn cướp đoạt giang sơn, tên đệ đệ này, hắn không cần cũng được!



Mộ Dung Thất Thất chẳng muốn phá giải cái xấu hổ này, nàng ngược lại chậm rãi uống trà, cũng không mở miệng đánh vỡ không khí nặng nề, một mực đến khi Hạ Vân Tích không ngồi được nữa, đứng dậy cáo từ, Hoàn Nhan Nghị cũng theo sát ly khai, chỉ còn lại Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất mới thở dài thở phào một cái.



“A Khang, đệ cùng Hoàn Nhan Nghị thật là cùng một mẹ sinh ra sao? Ta như thế nào cảm thấy ca ca này của đệ , ánh mắt âm trầm vô cùng!” Lần nữa nhớ tới mấy lần trên yến hội trước ánh mắt Lâm Khả Tâm nhìn Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất có chút vì Hoàn Nhan Khang lo lắng.



Ngũ hoàng tử này, tuy luôn một thể hiện thái độ bất cần đời, có thể hắn trọng tình trọng nghĩa, ngược lại so với dối trá Hoàn Nhan Nghị mạnh hơn rất nhiều. Lâm Khả Tâm thiên vị con lớn nhất, đây là chuyện tình mọi người đều biết, nếu như nàng vì trợ giúp con lớn nhất đoạt vị, mà lời nói thương tổn Hoàn Nhan Khang, có hành động với Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.



Biết rõ Mộ Dung Thất Thất là lo lắng cho mình, Hoàn Nhan Khang cười xấu xa, “Biểu tẩu, tẩu lo lắng ta, còn không bằng ngẫm lại như thế nào đuổi Hạ Vân Tích a! Nữ nhân này công phu quấn quít chặt ta thấy là mạnh nhất đấy, vạn nhất nàng làm mấy chuyện xấu, tẩu cùng biểu ca làm sao bây giờ?”



Hoàn Nhan Khang nói, Mộ Dung Thất Thất cũng không phải không để ý. Giải quyết vấn đề nhanh nhất chỉ có một phương pháp, chính là trảm thảo trừ căn ( nhổ cỏ tận gốc). Hiện giờ nhiệm vụ trọng yếu nhất của nàng là khiến Hoàn Nhan Minh Nguyệt tỉnh lại, không có tâm tư để ý tới Hạ Vân Tích. Đến khi giải quyết vấn đề Hoàn Nhan Minh Nguyệt xong, cũng là lúc giải quyết Hạ Vân Tích.