Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 105 : Đôi cẩu nam nữ vô sỉ

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


So với Hạ Vân Tích không biết xấu hổ, Minh Nguyệt Thịnh chỉ là sai người mang đến cho Mộ Dung Thất Thất một ít đặc sản của Nam Phượng quốc. Mặc dù Minh Nguyệt Thịnh cũng muốn gặp Mộ Dung Thất Thất, nhưng biết rõ nam nữ hữu biệt, nếu như thầm gặp mặt sẽ gây bất lợi tới cho danh dự của Mộ Dung Thất Thất, cho nên vẫn một mực chịu đựng, chờ đến ngày cung yến.



Sau khi Hạ Vân Tích ở Trường Thu cung bị Hoàn Nhan Khang nhục nhã, nàng liền dập tắt ý nghĩ đi đường tắt thông qua Mộ Dung Thất Thất này. Theo như Hạ Vân Tích thấy, Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang có quan hệ tốt như vậy, nhất định là cá mè một lứa. Hạnh phúc của nàng vẫn là phải dựa vào chính mình đi tranh thủ thôi.



Cho nên, mỗi buổi sáng, Hạ Vân Tích đều dậy sớm, đợi đến khi Phượng Thương hạ triều trở về, tính tạo ra sự gặp mặt tình cờ thật ngọt ngào với hắn. Chẳng qua, liên tiếp đợi bốn năm ngày, vẫn chỉ đợi được khuôn mặt tươi cười châm chọc của đôi tỷ đệ Cát Tường Như Ý này.



Trong kinh thành hiện giờ đồn rằng, Đông Lỗ quốc công chúa theo đuổi đến cùng không chịu buông, Nam Lân vương bị ép tới không còn đường để trốn, khiến cho Nam Lân Vương có Vương phủ cũng không thể về, chỉ có thể tá túc ở phủ đệ của ngũ hoàng tử.



Càng có người hiểu chuyện liền lôi thân phận mẫu phi của Hạ Vân Tích ra kể, nói mẫu phi nàng vốn là cô nhi được hoàng hậu Đông Lỗ quốc vô tình cứu về, sau lại thừa dịp hoàng hậu mang thai, bò lên trên long sàng, bởi vì am hiểu mị thuật, liền nhanh chóng biến thành sủng phi của Hạ Tiến, từ đó liền không đem hoàng hậu để vào mắt nữa…



Đủ loại lời đồn, cùng với việc Phượng Thương tránh ở chỗ Hoàn Nhan Khang, sự thật bày ở trước mắt, khiến dân chúng kinh thành hầu như đều biết đến Đông Lỗ quốc công chúa. Một lần nữa liên tưởng đến việc lúc trước, tại Bạch Vân cư nhiều người như vậy được chứng kiến bộ mặt dày của Hạ Vân Tích, khiến mọi người không khỏi cảm thán, thật là hạt giống gì thì cho ra hoa ấy! Nương không phải đồ tốt gì, thì con gái làm sao có thể là hàng tốt đây!



“Khốn khiếp! Khốn khiếp!” Hạ Vân Tích đem đồ đạc trong phòng đập phá nát bét, “Để cho ta bắt được kẻ truyền những lời đồn đãi kia, ta nhất định phải giết hắn, giết cửu tộc! Giết cửu tộc!”



“Công chúa, ngài đừng tức giận không tốt cho bản thân đâu!” Hồng Diệp thấy Hạ Vân Tích như vậy, vội vàng nhắc nhở nàng, nơi này là Nam Lân Vương phủ, đồ đập bể đều là của Phượng Thương đó nha.



Hồng Diệp nhắc tới Phượng Thương, Hạ Vân Tích cũng tức giận. Khó trách nàng không thấy hắn ở trong vương phủ, thì ra là hắn đã chạy tới chỗ Hoàn Nhan Khang rồi. Nhất định là Hoàn Nhan Khang ở trước mặt Phượng Thương nói gì đó, cho nên hắn mới tránh chính mình như tránh né ôn dịch vậy. Khó trách nàng ngày gác đêm thủ, ngay cả một bóng người cũng không thấy, thì ra là trốn đến chỗ của Hoàn Nhan Khang! Chẳng lẽ nàng là hồng thủy mãnh thú sao?



Nghĩ đến đây, Hạ Vân Tích nhịn không được nước mắt “lã chã” rơi xuống.



Trước khi đến, Hạ Tiến đã từng khuyên Hạ Vân Tích đừng đi, hắn tự mình gởi quốc thư, thông qua Hoàn Nhan Liệt trực tiếp định ước hôn sự của nàng cùng Phượng Thương, Hạ Vân Tích chỉ cần chờ xuất giá là được. Nhưng mà đề nghị này của Hạ Tiến đã bị Hạ Vân Tích chối bỏ ngay tại chỗ.



Một là đã mười năm không gặp Phượng Thương, thật không dễ dàng gì mới có thể chờ đến lúc trưởng thành, Hạ Vân Tích tưởng niệm lần đầu tiên gặp Phượng Thương; Hai là trong lòng Hạ Vân Tích còn có một chút tự cao, nàng không muốn nhờ vào mối quan hệ của Hạ Tiến, tạo áp lực khiến Phượng Thương phải lấy nàng, nàng rất tự tin vào bản thân, Hạ Vân Tích muốn thông qua nổ lực của chính mình, làm cho Phượng Thương yêu nàng, cam tâm tình nguyện lấy nàng.



Nhưng mà Hạ Vân Tích tuyệt đối không nghĩ tới, ước mơ và hiện thực lại khác biệt lớn như vậy.



Vô luận nàng say mê hắn thế nào, đắm chìm trong những ảo tưởng tốt đẹp thế nào, thì hiện thực tựa như một bạt tai, hung hăng đánh đến nàng phun cả máu mũi. Đừng nói tới việc quyến rũ Phượng Thương, đến lâu như vậy rồi, ngay cả mặt mũi Phượng Thương còn không có thấy được, nàng làm sao mà quyến rũ chứ? Cho dù nàng muốn thất thân, nhưng cũng không có đối tượng a!



Tuy đã cầu Hoàn Nhan Liệt, đã được như ý nguyện vào ở trong Vương phủ, nhưng Phượng Thương lại trốn nàng như trốn ôn dịch vậy, nàng đến thì hắn đi, nàng truy thì hắn trốn, vốn dĩ không thể cùng xuất hiện, chứ đừng nói là có thời gian để nắm bắt trái tim của Phượng Thương.



Hạ Vân Tích bắt đầu ý thức được một chút là Phượng Thương không thích nàng. Tuy nàng cũng từng suy đoán nhất định là do Hoàn Nhan Khang ở trước mặt Phượng Thương nói xấu nàng, khiến cho hắn đối với nàng xa cách. Nàng rất muốn lấy cái cớ này để tự an ủi mình, nhưng sự thật đã bày ở trước mắt, nàng lại không phải là đồ ngốc.



“Hồng Diệp, làm sao bây giờ, Phượng Thương không thích ta!” Hạ Vân Tích nước mắt như trân châu, ngưng tụ ở khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng không biết mình làm sai chỗ nào, nàng chỉ là yêu Phượng Thương và muốn làm tân nương của hắn thôi mà. (TNN: thế là quá sai rồi =]] còn đòi sai ở đâu nữa hắc hắc)



Hắn chưa lập gia đình, nàng cũng chưa có gả, đây không phải là chuyện rất tốt sao! Tại sao Phượng Thương lại dùng phương thức như vậy để cự tuyệt nàng, chẳng lẽ nàng vẫn chưa đủ tốt sao!



Hạ Vân Tích rơi lệ, Hồng Diệp cũng sốt ruột, suy nghĩ một hồi lâu, Hồng Diệp tiến đến trước mặt Hạ Vân Tích, “Công chúa, nô tỳ ngược lại có một biện pháp, cũng không biết công chúa người có chịu làm như vậy hay không…”



“Biện pháp gì?” Vừa nghe Hồng Diệp nói có biện pháp, Hạ Vân Tích vội vàng nhìn về phía nàng, “Chỉ cần có thể để ta đạt được mong muốn, ta đều nguyện ý đi làm!”



“Công chúa, hay là người giả bộ bệnh đi! Đến lúc đó thái y đến, người liền ồn ào nói là đau đầu, sau đó nói người sắp không được rồi, muốn gặp Nam Lân Vương một lần ——” lúc nói lời này, Hồng Diệp mình cũng cảm thấy biện pháp này thật sự là quá cứt chó rồi, (nguyên văn lời tác giả nghen!^^!) vội vàng ở phía sau bổ sung thêm một câu, “Nô tỳ không có ý nguyền rủa người!”



Hạ Vân Tích bây giờ như là ngựa chết được chữa thành ngựa sống, bất kể làm việc gì, chỉ cần có thể khiến Phượng Thương đến gặp nàng, nàng đều nguyện ý làm thử. Hồng Diệp nói ra chiêu này, nàng suy nghĩ không bao lâu, liền lập tức gật đầu ngay.



“Hồng Diệp, vậy ngươi vào trong cung đi, gặp Hoàng đế bệ hạ, nói là ta sắp chết rồi…” Hạ Vân Tích ở bên tai Hồng Diệp nói thầm vài câu, Hồng Diệp vội vàng gật đầu. Đến khi Hạ Vân Tích chuẩn bị xong mọi thứ, Hồng Diệp liền vội vã đi vào hoàng cung.



Vừa nghe nói Đông Lỗ quốc công chúa ở Nam Lân vương phủ sắp chết, Hoàn Nhan Liệt cả kinh, “Chuyện gì xảy ra? Công chúa như thế nào rồi?”



Hoàn Nhan Liệt lo lắng, lúc này Hồng Diệp ở phía dưới, ra sức bấm véo trên đùi mình hai cái, cố nặn ra nước mắt, lúc này vừa vặn phát huy công dụng, “Nô tỳ cũng không biết, buổi sáng hôm nay công chúa vẫn còn tốt lắm, không biết vì sao, sau giờ ngọ đã cảm thấy ngực đau, hiện tại thì hôn mê bất tỉnh!” Hoàn Nhan Liệt tất nhiên không hy vọng Hạ Vân Tích chết ở Bắc Chu quốc, lập tức phái thái y đi Nam Lân Vương phủ, bản thân cũng vội vàng đi theo.



Ở Thính Vũ Lâu, nằm trên giường, Hạ Vân Tích vẻ mặt trắng bệch, song cái miệng nhỏ nhắn lại hồng đến dọa người, “Bệ hạ, ta, có phải là sắp chết không?”



Lúc Hạ Vân Tích nói chuyện, nước mắt thoáng cái chảy xuống, Hồng Diệp tiến lên lau nước mắt cho nàng, trong miệng lại khóc hô “Công chúa, người sẽ không có việc gì đâu! Bệ hạ nhất định sẽ tìm người chữa lành bệnh cho người mà!”



Vốn cho rằng Hạ Vân Tích có vấn đề gì, lúc này vừa thấy bộ dạng của nàng, Hoàn Nhan Liệt liền biết là nàng là giả bộ bệnh. Cảm giác bị người ta lừa gạt thật là chẳng sễ chịu gì, nhưng mà Hoàn Nhan Liệt không có nói ra, vẫn một bên vừa an ủi, một bên bảo thái y nhanh nhanh khám và chữa bệnh cho Hạ Vân Tích.



Lão thái y liền bắt mạch cho Hạ Vân Tích thông qua sợi chỉ vàng buộc trên tay trái nàng, hắn híp mắt, dừng một hồi lâu, lại thay đổi tay, cuối cùng mới đứng dậy.




Chẳng trách Phượng Thương trốn nàng khắp nơi, thì ra là đôi huynh muội này nảy sinh tình cảm!



Mộ Dung Thất Thất vốn là công chúa tới hòa thân, hay là Phượng Thương tự mình đi cưới nàng, nói không chừng hai người này là do lâu ngày sinh tình rồi. Về sau vì thân phận huynh muội, hai người không thể không tách ra, nhưng mà tình cảm đã nảy sinh, cho nên hai người bọn họ rõ ràng không để ý đến luân lý, còn bảo trì quan hệ mập mờ! Thật sự là không biết xấu hổ!



Hạ Vân Tích mắng, dĩ nhiên là mắng Mộ Dung Thất Thất. Nàng tuyệt đối sẽ không mắng Phượng Thương. Ở trong nội tâm Hạ Vân Tích, Phượng Thương hết thảy đều tốt, nguyên nhân của vấn đề này, nhất định là từ Mộ Dung Thất Thất mà ra. Nhất định là do nữ nhân này, không để ý liêm sỉ, câu dẫn Phượng Thương, thật sự là rất đáng ghét!



Hạ Vân Tích rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân mình bị Phượng Thương lạnh nhạt rồi, biết được nguyên nhân, nội tâm nàng liền tính toán như thế nào đúng bệnh mà hốt thuốc, đem chú ý của Phượng Thương đối với Mộ Dung Thất Thất chuyển dời đến trên người mình. Nàng mới không muốn thua Mộ Dung Thất Thất đâu!



Hạ Vân Tích đang nghĩ cách làm thế nào đối phó Mộ Dung Thất Thất, thì người trong lòng Hoàn Nhan Nghị đang nghĩ tới, cũng là Mộ Dung Thất Thất. Ngày hôm qua cùng Lâm Khả Tâm thảo luận liên tục, hai người vẫn cảm thấy gạo nấu thành cơm là tốt nhất, như vậy bảo đảm nhất. Hắn không thể thua, cho nên cho dù có phải dùng phương pháp bỉ ổi, hắn cũng muốn làm người thắng cuộc! Ca múa, một người đến một người, bởi vì uống rượu, không khí cung yến liền sôi nổi hẳn lên. Hoàn Nhan Liệt trị quốc, tương đối phóng khoáng, cho nên văn võ bá quan cũng không câu nệ lắm, lúc này cũng bắt đầu há miệng to mà ăn, bát lớn uống rượu, còn có người múa quyền, có người bưng chén lên, đứng dậy mời rượu lẫn nhau.



Cung yến náo nhiệt hẳn, thấy tình hình này, Hạ Vân Tích ánh mắt sáng lên, đây là một cơ hội! Trong nội tâm Hạ Vân Tích nghĩ, tay lại sờ về phía trên trâm cài trên đầu. Thừa dịp không có người chú ý, Hạ Vân Tích tháo trâm gài tóc, vặn mở viên ngọc, đem thuốc bột bên trong rất nhanh rót vào trong bầu rượu của mình. Sau đó lại đem cây trâm cài lên đầu như cũ.



Không thể không nói, Hạ Vân Tích cùng Hoàn Nhan nghị quả là một đôi tuyệt phối, nàng tính toán lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này, Hoàn Nhan nghị cũng nghĩ như vậy! Chỉ khác lả, hắn đem dược giấu ở trong móng tay của ngón út tay phải, ngón tay Hoàn Nhan Nghị chỉ là nhẹ nhàng gõ vào miệng bầu rượu, ít bột phấn này liền rơi vào bên trong, cùng rượu ngon bên trong dung hợp lại với nhau.



Hạ Vân Tích cùng Hoàn Nhan Nghị, cơ hồ là đồng thời đứng dậy, cùng đi đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương.



Thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện hai bóng tối, Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, liếc nhìn thì thấy hai cái kẻ mà nàng ghét nhất. Bọn họ lại đồng thời xuất hiện, cứ như là có hẹn từ trước vậy, thật là ăn ý mà.



“Biểu muội, không biết ta có cái vinh hạnh mời muội uống một chén rượu hay không!” Hoàn Nhan Nghị nâng lên bình rượu trong tay, làm tư thế mời rượu.



“Vương Gia, ta có thể mời chàng uống một chén rượu không?” Bên cạnh, Hạ Vân Tích cũng nói như vậy.



Thật là xứng đôi nha! Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương liếc nhìn nhau, hai kẻ này xuất hiện, hẳn không phải là chuyện tốt, chỉ là trước mặt mọi người, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất cũng không có cự tuyệt, mà là đứng lên.



“Vương Gia, ta rót rượu cho chàng.” Thấy Phượng Thương bằng lòng, mặt mày Hạ Vân Tích lập tức bán rẻ ý nghĩ trong nội tâm, nàng cầm lấy chén rượu của Phượng Thương, chậm rãi rót một chén rượu, lúc ngửi thấy được mùi rượu ngon bay tới, Mộ Dung Thất Thất sắc mặt lạnh lẽo.



Vô sỉ cực kỳ! Dưới gầm trời này thậm chí có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, ở trong rượu hạ dược để dụ dỗ nam nhân, thật sự là vô liêm sỉ! Mộ Dung Thất Thất đưa tay kéo tay áo Phượng Thương, nhắc nhở hắn.



Phượng Thương như thế nào không hiểu Mộ Dung Thất Thất, bọn họ ở chung lâu, một động tác một ánh mắt của nàng, hắn cũng biết là có ý gì. Hôm nay, Mộ Dung Thất Thất sau khi Hạ Vân Tích rót rượu liền kéo ống tay áo của hắn, rõ ràng là muốn nói cho hắn biết, rượu này có vấn đề!



Bên này, Hoàn Nhan nghị cũng rót một chén đầy cho Mộ Dung Thất Thất. Sau khi nhìn Hoàn Nhan Nghị đổ rượu ngon ra chén, Mộ Dung Thất Thất cười lạnh. Đôi nam nữ này thật sự là ti tiện như nhau! Một kẻ muốn bỏ thuốc Phượng Thương, một kẻ thì muốn bỏ thuốc mình. Bàn tính của họ thế mà lại không mưu mà hợp a!



“Biểu muội, mời!” Hoàn Nhan Nghị dùng nụ cười ưu nhã nhất của mình đối mặt với Mộ Dung Thất Thất. Chỉ cần chuyện này thành công, hắn chính là Thái tử Bắc Chu quốc, thiên hạ này đều là của hắn rồi!



“Ha ha ——” Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng cười, con mắt nhìn chằm chằm vào mắt Hoàn Nhan Nghị, “Biểu ca, đa tạ…”



Lời nói bay bổng, chậm rì rì, như có ma lực. Lúc cùng Mộ Dung Thất Thất nhìn nhau, Hoàn Nhan Nghị có một loại cảm giác hoảng hốt, chỉ trong nháy mắt, trong đầu hắn liền trống không, không suy nghĩ được gì nữa. Đợi đến khi Hoàn Nhan Nghị tỉnh táo lại, Mộ Dung Thất Thất đã uống xong rượu, dưa cho hắn cái chén trống không.



“Biểu ca, đến phiên ngươi!”



“Được được! Ta uống!” Hoàn Nhan Nghị ngửa đầu, một chén rượu rót vào bụng. Nhìn vệt rượu trên khóe miệng của hắn, Mộ Dung Thất Thất khóe môi cười đắc ý.



Mộ Dung Thất Thất uống rượu, Hạ Vân Tích cũng nóng bỏng nhìn Phượng Thương, “Vương Gia, ta trước nay đều rất ngưỡng mộ chàng, chén rượu này, là ta mời chàng!”



Ý tứ Hạ Vân Tích rất rõ ràng, Phượng Thương phải uống rượu này mới được.



“Công chúa, cái này thật là không được rồi, chỉ kính rượu ca ca của Bản cung mà lại không kính rượu Bản cung, không phải là ngươi xem thường bản cung chứ?” Mộ Dung Thất Thất đến gần, mặt mày mỉm cười, nhìn Hạ Vân Tích.



Chẳng biết tại sao, lúc cùng Mộ Dung Thất Thất đối mặt, Hạ Vân Tích cảm giác được trống ngực đập nhanh hai nhịp, đợi nàng lấy lại tinh thần, Mộ Dung Thất Thất cười lên, “Vân công chúa, Bản cung đùa với người thôi! Không quấy rầy các ngươi! Các ngươi uống đi!”



Nhìn lại, Phượng Thương đã đem rượu đổ vào trong miệng. Thấy Phượng Thương uống rượu mà mình rót, Hạ Vân Tích cảm thấy hạnh phúc đang vẫy tay với nàng, hết thảy mọi việc đều được tiến hành theo như nàng nghĩ, xem ra, cả ông trời cũng đang trợ giúp nàng.



Hoàn Nhan Nghị cùng Hạ Vân Tích đều mang tâm tư của riêng mình rồi trở lại chỗ ngồi. Hạ Vân Tích rất cao hứng, nàng tính toán đợi sau khi dược tính trên người Phượng Thương phát tác thì đỡ hắn đi ra ngoài, sau đó… Hắc hắc, đợi chuyện thành công, nàng sẽ chính là Nam Lân vương phi.



Không giống như Hạ Vân Tích, Hoàn Nhan Nghị mặc dù cũng cảm giác được mình cách thắng lợi lại tiến gần thêm một bước, nhưng mà vừa rồi nhìn đến lúc Hạ Vân Tích mời rượu Phượng Thương, hắn đã cảm nhận ra nữ nhân này có chút khác thường. Vừa nghĩ tới Hạ Vân Tích có thể cũng giống như mình, định dùng biện pháp như mình đối phó Phượng Thương, trong lòng của hắn liền nổi lên một vướng mắc.