Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 26 : Ném đá giấu tay

Ngày đăng: 00:33 20/04/20


Bộ dáng của Tô Mi khiến cho Mộ Dung Tâm Liên dừng tay lại một chút, bất

quá biểu tình không chớp mắt của tiểu nha đầu này, cùng khí thế lãnh

liệt của nàng ta lại khiến nàng cảm thấy sợ. Nhưng mà nàng không thể

thua, cũng không thể lui, không thể để phế vật Mộ Dung Thất Thất này xem thường, càng không thể không báo thù cho Trịnh Mẫn!



Nhìn thấy

Mộ Dung Thất Thất thản nhiên tránh ở phía sau Tô Mi, vẻ mặt tự tại, Mộ

Dung Tâm Liên càng thêm khinh bỉ nàng. Gặp rắc rối lại đẩy hạ nhân ra

chống đỡ, Mộ Dung Thất Thất cũng đâu phải cái dạng tốt lành gì!



Mộ Dung Tâm Liên đã hoàn toàn quên nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là chính bởi ác niệm trong nội tâm của nàng, cuối cùng mới tạo ra hậu quả

của ngày hôm nay, nàng đem nguyên nhân phát sinh hết thảy những chuyện

bi thảm đều đổ lên đầu Mộ Dung Thất Thất.



“Đi chết đi –” Mộ

Dung Tâm Liên thét lớn, ngũ quan xinh đẹp bởi vì cừu hận mà trở nên vặn

vẹo lên.“Ca –” Đang lúc Mộ Dung Tâm Liên ảo tưởng nhuyễn tiên của mình

sẽ quấn lấy cái cổ mảnh khảnh của Tô Mi như thế nào, muốn đem người

trước mặt nàng ăn tươi nuốt sống, một âm thanh vang lên, roi bị ngón trỏ cùng ngón giữa của Tô Mi kẹp lấy, không thể động đậy.



Không có khả năng! Mộ Dung Tâm Liên hiện ra biểu tình cứng đơ, nàng không tin

chuyện đang xảy ra trước mắt, đối phương chỉ cần hai ngón tay, đã đem

đấu khí Tam đoạn của nàng dễ dàng hóa giải .



Không, chuyện này

không thể nào xảy ra được! Mộ Dung Tâm Liên dùng sức kéo nhuyễn tiên,

muốn kéo nó ra khỏi khe hở giữa hai ngón tay của Tô Mi, nhưng mặc cho

nàng sử dụng hết tất cả khí lực toàn thân, roi da vẫn như trước, bất

động một chỗ.



Nha hoàn này rốt cuộc là ai? Rõ rang chỉ là cái

nha hoàn thấp hèn, vì sao lại biết võ công? Hơn nữa võ công còn vượt xa

khả năng của mình!



Mộ Dung Tâm Liên bất khả tư nghị nhìn Mộ

Dung Thất Thất đang nhàn nhã, tự tại; khó trách nàng ta không chút lo
của ta, ngươi đánh nàng, không phải là đánh vào mặt ta sao! A, nhìn một

cái này, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất , thật sự là tiểu nha hoàn đáng thương!” Mộ Dung Thất Thất không biết khi nào đã đi tới trước mặt, nhìn Phỉ Thúy bị đánh một trận, Mộ Dung Thất Thất khẽ cười một tiếng.



“Phỉ Thúy, nếu không, ngươi theo hầu hạ bên người ta đi! Ta cho ngươi

làm đại nha hoàn, tăng lương gấp hai cho ngươi, chờ ta xuất giá, ngươi

chính là nha đầu hồi môn của ta, qua đó ta có thể cho ngươi làm thiếp,

thật tốt! Người hướng chỗ cao mà đi, nước hướng chỗ thấp mà chảy, nếu

ngươi trở về, chuyện cũ ta có thể bỏ qua.”



Phỉ Thúy biết Mộ

Dung Thất Thất muốn châm ngòi ly gián, lập tức nhìn Mộ Dung Tâm Liên, hy vọng nàng hiểu được, chính mình cho tới bây giờ đều không có ý niệm như vậy trong đầu. Nhưng mà sự xấu hổ và giận dữ của Mộ Dung Tâm Liên đã

chạy tới tận não, mặc dù biết Mộ Dung Thất Thất chẳng qua đem lời nàng

nói vừa rồi trả lại cho nàng, lửa giận trong lòng vẫn là không thể bình

ổn, cần phải phát tiết.



“Ba ba!” Lại thêm hai cái tát lên mặt,

hai má Phỉ Thúy lập tức sưng đỏ lên, miệng nàng bất giác xuất hiện tơ

máu, chắc cũng bị gãy vài cái răng nha. Khó trách, Mộ Dung Tâm Liên bây

giờ còn là ở giai đoạn dùng đấu khí, lực đạo của cái tát là gấp mười lần bình thường.



“Chậc chậc chậc! Tâm của Nhị tỷ thực quá ngoan

độc a! Phỉ Thúy, ủy khuất ngươi! Nếu ngươi không nói cho ta biết kế

hoạch nhị tỷ, hôm nay người bệnh tâm thần kia chính là ta a. Ngươi yên

tâm, con người của ta luôn biết báo ân . Phỉ Thúy, chỉ cần ngươi gật

đầu, cho dù có xé rách mặt, ta cũng sẽ đem công bằng đòi lại cho ngươi!” Mộ Dung Thất Thất thương hại nhìn Phỉ Thúy, biểu tình kia giống như phi thường đau lòng cho nàng ta.



“Tam tiểu thư, ngươi, ngươi nói

cái gì a –” Phỉ Thúy lắc lắc đầu, bất khả tư nghị nhìn Mộ Dung Thất

Thất. Cái gì mà nói kế hoạch của Nhị tiểu thư cho nàng ta, nàng bất kể

cái gì cũng đều không có nói a! Mộ Dung Thất Thất này rõ ràng chính là

muốn ném đá giấu tay!



Tới khi Phỉ Thúy hiểu được, sắc mặt lập

tức trở nên trắng bệch,“Nhị tiểu thư, nô tỳ không có phản bội ngươi,

ngươi phải tin tưởng nô tỳ!”