Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 27 : Chiêu Dương công chúa

Ngày đăng: 00:33 20/04/20


Tuy rằng trong lòng Mộ Dung Tâm Liên cố gắng thuyết phục chính mình rằng đây là quỷ kế của Mộ Dung Thất Thất, nàng ta đang cố ý châm ngòi ly

gián. Nhưng chỉ cần nghĩ đến bộ dáng chết thảm của Trịnh Mẫn, cũng với

nhục nhã lúc này nàng phải cam chịu, ánh mắt Mộ Dung Tâm Liên không nhịn được mà càng lúc càng âm độc.



“Nhị tiểu thư, nô tỳ thật sự

không có làm gì, thật đấy!” Đã nhận ra sát ý của Mộ Dung Tâm Liên, Phỉ

Thúy vội vàng quỳ xuống mà dập đầu :”Nhị tiểu thư, ta đã hầu hạ người

bao nhiêu năm, không có công lai cũng có khổ công a! Nhị tiểu thư, tới

bây giờ nô tỳ cũng không hề có phản bội người!”



“Phỉ Thúy, ngươi có ý gì vậy! Ý ngươi là tiểu thư của chúng ta vu oan cho ngươi sao?” Tô Mi nghe vậy, cảm thấy không vui.



“Là ai đã quỳ gối trước mặt tiểu thư, từ đầu tới cuối đều nói chuyện

hồi đó là do Nhị tiểu thư bức mình làm, viên dạ minh châu kia là do Nhị

tiểu thư lấy, chính mình đã tận mắt chứng kiến? Phỉ Thúy, nói cũng đã

nói thì chối làm chi a!”



“Được rồi, Tô Mi!”



Tố Nguyệt

vẫn trầm mặc lúc nãy giờ bỗng lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa:” Năm đó,

nàng ta có thể vì Nhị tiểu thư mà phản bội chủ tử của chính mình, bây

giờ cũng có thể vì tiều thư của chúng ta mà phản bội Nhị tiểu thư. Người như vậy, không cần giảng đạo lý chi hết, chỉ là một kẻ không có khí

tiết!”



“Tiện nhân!” Tia lý trí cuối cùng của Mộ Dung Tâm Liên,

bởi Tô Mi cùng Tố Nguyệt kẻ xướng người họa, mà biến mất toàn bộ. Nàng

vọt tới trước mặt Phỉ Thúy, đạp một cước lên người đối phương, thân mình Phỉ Thúy thoáng chốc liền như diều đứt dây, bay lên, nặng nề đập vào

tường.



“Nhị tiểu thư—” Một búng máu phun ra từ miệng của Phỉ

Thúy, nàng nhìn Mộ Dung Tâm Liên bằng vẻ mặt khó tin, theo vị Nhị tiểu

thư này năm năm, Phỉ Thúy không ngờ sự trung thành cùng tận tâm của mình lại được đổi bởi kết quả như thế.



“Nhị muội, ngươi làm cái gì vậy ?”



Ngay lúc này, thanh âm của Mộ Dung Tuấn truyền tới, sau đó hắn đến bên người Phỉ Thúy:” Phỉ Thúy, Phỉ Thúy nàng thế nào?”


Dung Thất Thất giả tạo, lúc này lại nhanh như chong chóng, khoác lên cái vẻ kiều nữ, đến thượng đến cũng phải khâm phục nàng ta.



Đi theo phía sau Long Trạch Cảnh Thiên chính là Mộ Dung Thái cùng một vị công công.



“Mộ Dung Thất Thất tiếp chỉ!” Long Trạch Cảnh Thiên bình tĩnh, quét mắt lạnh về phía Mộ Dung Thất Thất, hiển nhiên chưa thể nào quên đi chuyện

ban sáng, rất không tình nguyện khi phải làm chuyện này.



“Quỳ

xuống, mau quỳ xuống a!” Nhìn thấy mấy nữ nhi của mình đều ngây ngốc mà

đứng, Mộ Dung Thái nóng nảy, tiến đến lôi kéo bọn họ, cùng nhau hô “Vạn

tế”, quỳ gối trước mặt Long Trạch Cảnh Thiên.



Đối với đám chữ

dây mơ rễ má mà Long Trạch Cảnh Thiên đã nói, căn bản Mộ Dung Thất Thất

chẳng nghe được bao nhiêu, nàng chỉ biết rằng, đạo thánh chỉ này thoáng

chốc liền biến nàng từ Tam tiểu thư của Mộ Dung gia biến thành Chiêu

Dương công chúa của Tây Kỳ quốc, không bao lâu nữa phải gả đi Bắc Chu,

đưa cho tên nào đó gọi là “Quỷ vương”- Nam Lân vương Phượng Thương.



Thật sự là thay đổi bất ngời a! Mộ Dung Thất Thất đứng lên, tiếp lấy

thánh chỉ, ngẩng đầu nhìn ráng hồng nơi chân trời. Công chúa? Hòa thân?

A, kinh hỉ này tới thật rất đúng lúc!



“Chúc mừng Tam tiểu thư!” Long Trach Cảnh Thiên nhìn Mộ Dung Thất Thất, nhìn bộ dáng linh hoạt kì ảo của nàng khi nhìn về phía xa, hoàn toàn bất đồng với nữ tử đáng

khinh ở Đoan Mộc phủ kia. Nghĩ tới ý nghĩa phía sau đạo Thánh chỉ này,

cùng với những lời đồn về vị Phượng Thương kia, địch ý của Long Trạch

Cảnh Thiên đối với Mộ Dung Thất Thất thoáng chốc giảm bớt vài phần,

trong lòng nhiều thêm một tia đồng tình.



“Bổn cung là Chiêu

Dương công chúa!” Mộ Dung Thất Thất lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt,

khóe miệng vẫn là nụ cười nhạt như trước:” Xin Vương gia đừng gọi sai!”

Không đợi Long Trạch Cảnh Thiên nói gì, Mộ Dung Thất Thất xoay người trở về khuê phòng, mặc kệ những người khác đều đứng ở trong viện.



“Đứng lại !” Mộ Dung Thái hét lớn một tiếng, Mộ Dung Thất Thất không để

cho Tĩnh vương gia một chút mặt mũi nào như vậy, khiến Mộ Dung Thái cảm

thấy rất khó xử. “Ngươi đi đâu đó?!”