Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 73 : Nam Lân vương ngượng ngùng

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


Hồng sa (vải lụa đỏ)bay thẳng tới Cổ Lệ giống như muốn lấy mạng.



Lúc này, Cổ Lệ bởi vì bộ ngực đã đau đến không thở được, hiện tại xương sườn bị gãy tựa hồ lệch đi, cắm vào trong lồng ngực, đau đến nàng cả người ứa ra mồ hôi lạnh. Rõ ràng nhìn hồng sa gần ngay trước mắt, nhưng căn bản tránh né không được.



“vút ——” Hồng sa đem hai tay Cổ Lệ quấn lên, Cổ Lệ tránh thoát không được, “Răng rắc!” Hai tiếng, hai cổ tay Cổ Lệ bị Hồng sa bẻ gảy, “A ——” Tiếng kêu thê lương thảm thiết đinh tai nhức óc, người nhát gan dứt khoát che ánh mắt, chỉ dám từ giữa kẽ tay liếc trộm.



Bẽ gãy hai tay Cổ Lệ, Mộ Dung Thất Thất cũng không thỏa mãn, Hồng sa lần nữa cuốn lấy hai chân Cổ Lệ, lại là hai tiếng”Răng rắc!” mắt cá hai chân Cổ Lệ bị Hồng sa quấn nát bấy.



Phế rồi. . . . . . Long Đa trong lòng run rẩy, tứ chi Cổ Lệ coi như là đã bị phế bỏ. Nghe thanh âm, sợ là xương đã bị bóp thành nát vụn, cho dù tìm được thần y cũng trị không được.



Nhìn thảm trạng trên mặt Cổ Lệ cùng mồ hôi lạnh trên trán, Long Đa lắc đầu. Nữ nhân này mặc dù tính tình ương ngạnh, tâm địa ác độc một chút, nhưng vẫn là người Nam Phượng quốc, hiện tại trở thành như vậy, Long Đa chỉ có thể nói Cổ Lệ không có ánh mắt, lại chọn nhầm người nhìn như tầm thường, thật ra thì thâm bất khả trắc.



Bất quá, Mộ Dung Thất Thất còn mang cho Long Đa khiếp sợ lớn hơn nữa. Mới vừa rồi hắn vẫn không chớp mắt ngó chừng Mộ Dung Thất Thất, không có bỏ qua cho bất kỳ một động tác nào. Quả thật Mộ Dung Thất Thất không có sử dụng đấu khí, bất quá chiêu thức nàng đánh ra đều độc ác mỗi chiêu đều đoạt mệnh.



Long Đa nhạy cảm nhận thấy được, Mộ Dung Thất Thất cũng không nghĩ nhanh như vậy lấy đi tánh mạng của Cổ Lệ. Vô luận là bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột, hay vũ đạo đoạt mắt người, Mộ Dung Thất Thất nếu thật muốn giết Cổ Lệ, nàng sẽ không cần mỗi lần múa đoạn hồng sa lại đánh vào phiến đá bên cạnh Cổ Lệ.



Lấy lực đạo cùng độ mạnh yếu nàng khống chế đối với hồng sa, thì độ chuẩn xác thực cũng có thể là cực cao, Mộ Dung Thất Thất bất quá là muốn tiếp tục trêu chọc Cổ Lệ, muốn hao tổn nàng, hành hạ nàng kiệt sức mà thôi.



Hiểu rõ ràng những thứ này, Long Đa không khỏi rùng mình một cái, nhìn Mộ Dung Thất Thất ánh mắt cũng nhiều thêm chút sợ hãi. Ở trong lòng hắn, đã phán định Cổ Lệ là thua rồi, hơn nữa thua rất thảm. Vô luận Mộ Dung Thất Thất lấy lui làm tiến hay khích tướng, kích thích Cổ Lệ tức giận mà lập xuống sinh tử khế, nhưng sau đó lại trêu chọc đem Cổ Lệ đùa bỡn trong tay. Chẳng qua là Cổ Lệ đến bây giờ còn không có tỉnh ngộ lại, thật là thật đáng buồn ——



Mặc dù đầu óc nghĩ thông suốt những thứ này nhưng Long Đa cũng không tính xuất thủ tương trợ. Đây là khế ước sinh tử giữa Cổ Lệ cùng Mộ Dung Thất Thất, hắn nhúng tay vào chẳng phải là đắc tội với Nam Lân vương sao? Còn chưa nói đến cùng là tuyển thủ, thiếu một Cổ Lệ lại là bớt đi một đối thủ cạnh tranh.



Lần này Hoàng quý phi nương nương đối với cuộc thi tứ quốc tranh bá là vô cùng coi trọng, tiền thưởng cũng nhiều. Nếu thật thắng, đây chẳng phải là thêm một người cùng mình phân chia tiền thưởng sao? Nghĩ như vậy, Long Đa tiếp tục ở một bên xem cuộc vui.



“Ả sẽ giết ta! Sẽ giết ta!” mồ hôi lạnh to như hạt đậu, từ trán Cổ Lệ chảy xuống nhưng, ánh mắt của nàng cũng không có vì vậy mà trở nên sợ hãi, ngược lại như rắn độc giống nhau, tràn đầy mùi vị cừu hận.



“Để cho ta sống, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi! Nam nhân của ngươi ta đã xem trúng, sẽ không buông tay! Giết ta, nếu không chính là ngươi chết!”



Thanh âm Cổ Lệ chua ngoa ở nơi rét lạnh này đặc biệt thê lương, “Ta Cổ Lệ; Ni Cổ Lạp lấy danh nghĩa tổ tiên thề, nếu ta sống, nhất định phải làm cho nữ nhân này sống không bằng chết! Sống không bằng chết!”



“Hừ! Chết đã đến nơi còn cứng rắn cãi lại!”



Mộ Dung Thất Thất hừ lạnh một tiếng, hồng sa trong tay giống như một con rắn màu đỏ quấn quanh trên cổ của Cổ Lệ, vừa muốn động thủ, thì nghe một tiếng”Thủ hạ lưu tình!” Sau đó ba cây tiêu hoa mai phóng tới mặt Mộ Dung Thất Thất.



“Khanh Khanh!” Phượng Thương hét lớn một tiếng, như đại bằng bay lên đem Mộ Dung Thất Thất che lại, áo choàng vung lên, một trận gió mạnh bắn tới, phi tiêu hoa mai trực tiếp bị đánh rơi trên mặt đất.



“Cổ Lệ! Cổ Lệ ngươi làm sao rồi?”



Bên kia, một thanh y nam tử đem đầu Cổ Lệ giơ lên, lúc này mới phát hiện cổ tay cổ chân Cổ Lệ đều bị phế bỏ.



“Công. . . . . . Công tử, Cổ Lệ sợ là không thể tham gia tranh tài lần này rồi!” Cổ Lệ thở một ngụm, bọt máu từ khóe miệng liên tiếp xông ra, nhiễm đỏ lồng ngực của nàng.



Hạ Lan Liên Y tới, Long Đa tự nhiên cũng không ẩn núp nữa, cũng vội vàng tiến lên.



“Vị cô nương này, vì sao phải đối với hạ nhân của ta nặng tay như thế?” Đem Cổ Lệ giao cho Long Đa, Hạ Lan Liên Y đứng lên, xoay người nhìn Mộ Dung Thất Thất trong ngực Phượng Thương.



“Tự vệ.” Mộ Dung Thất Thất trả lời rất thản nhiên, ánh mắt vẫn đang đánh giá Hạ Lan Liên Y.



Mày kiếm mắt sáng, cũng là nam nhân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, chẳng qua là, không biết nhân phẩm như thế nào. Hạ Lan Liên Y là cháu của Hoàng quý phi Hạ Lan Mẫn Nam Phượng, thông hành lệnh đặc biệt Nam Phượng quốc ở U Vân mười sáu châu là ở trong tay hắn.



Từ Tây kỳ quốc truyền đến tin tức, Minh Nguyệt Thịnh đã ngụy trang trong sử đoàn Nam Phượng quốc, đi theo trở về Nam Phượng, nói vậy, là muốn động thủ ở mấy ngày này sao!



“Tự vệ?”



Nghe Mộ Dung Thất Thất vừa nói như vậy, Hạ Lan Liên Y cười lạnh một tiếng, “Cô nương nói rất đường hoàng! Rõ ràng là đả thương nàng, tại sao nói là tự vệ?”



“Là nàng tài nghệ không bằng người, vậy thôi” Thấy Mộ Dung Thất Thất vô lễ như vậy, Hạ Lan Liên Y còn muốn vì Cổ Lệ đòi công đạo, thì Long Đa tại một bên đem chuyện đã xảy ra hôm nay nhanh chóng nói một lần.”Sinh tử khế ước? Quyết đấu?” Hiện tại Hạ Lan Liên Y rốt cuộc hiểu rõ nguyên do.



“Thật xin lỗi! Mới vừa rồi ta không có điều tra rõ nguyên nhân đã chỉ trích cô nương, là ta quá mức lỗ mãng, ta hướng cô nương nói lời xin lỗi!” Hạ Lan Liên Y vừa nói, liền đối với Mộ Dung Thất Thất hành lễ.”Chẳng qua là, Cổ Lệ người đã bị thương nặng, ngày sau cũng là phế nhân, kính xin cô nương giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Cổ Lệ!”



“Bỏ qua?” Mộ Dung Thất Thất khẽ cười một tiếng, ngón tay thu lấy Hồng sa, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị, “Hạ Lan công tử vẫn nên quan tâm mình một chút, mới vừa rồi ngươi tập kích Bổn cung, thì nên bị tội gì?”



“Bổn cung?” Mộ Dung Thất Thất tự xưng, để cho Hạ Lan Liên Y nhướng mày, không hiểu Mộ Dung Thất Thất là cao nhân phương nào. Long Đa vội vàng nói cho Hạ Lan Liên Y lai lịch của nàng.



Chiêu Dương công chúa? Hòa thân công chúa của Tây kỳ quốc chính là nàng, vậy bên cạnh là Phượng Thương! Hạ Lan Liên Y hiện tại đã biết rõ rồi, cũng có chút hối hận lúc trước động thủ. Kẻ ngu đều có thể nhìn ra Phượng Thương đối với Mộ Dung Thất Thất che chở hết mức, mới vừa rồi hắn mặc dù cũng không có thương tổn Mộ Dung Thất Thất, nhưng dù sao vẫn đối với nàng xuất thủ, chuyện này thật phiền toái ——




Phượng Thương ngượng ngùng như vậy, là Mộ Dung Thất Thất lần đầu tiên thấy, nàng không nghĩ tới hắn lại có lúc xấu hổ, xem ra gương mặt tuấn tú bây giờ có thể bấm ra máu, đỏ au, nhìn càng lúc càng yêu nghiệt. Chẳng qua là, nam nhân này thế nhưng vì hôn mà xấu hổ, thật là đáng yêu! Hắn mới vừa rồi giống như trẻ mới sinh bú sữa mẹ vậy, mút vào môi của nàng, nên không phải là mới biết hôn sao!



“Khanh Khanh chê cười ta ——” bị Mộ Dung Thất Thất cười một tiếng, tự ái nam nhân của Phượng Thương hoàn toàn bị đả kích, nhưng hắn thèm thuồng thật lâu, hôm nay mới có dũng khí ăn đậu hủ của Mộ Dung Thất Thất, kết quả lại như vậy, thật là mất mặt a!



“Vương gia!” Mộ Dung Thất Thất thấy Phượng Thương thế, vội vàng nghiên qua, rúc vào Phượng Thương trong ngực, “Vương gia, ta thật cao hứng!” Mộ Dung Thất Thất chỉ vào tim của mình, “Chỗ này của ta thật cao hứng!”



“Ta thích nam nhân sạch sẽ giống như Vương gia làm như vậy a!”



Thì ra là như vậy. . . . . . Chẳng biết tại sao, nghe lời này, Phượng Thương trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. Thật giống như núi lớn trên vai đè ép hoàn toàn đã để xuống. Nguyên lai là như vậy ——



“Đây là nụ hôn đầu của Vương gia, ta rất vui vẻ!” Mộ Dung Thất Thất cười ngẩng đầu, thấy gương mặt xinh đẹp của Phượng Thương như si ngốc “Vương gia, ngươi mới vừa rồi không có làm đau ta. . . . . . Thật ra thì, hôn không phải như vậy nữa. . . . . .”



Mộ Dung Thất Thất đưa tay ôm lấy cổ Phượng Thương, để cho hắn cúi đầu, chủ động đưa lên môi của mình.



Bốn phiến môi mềm mại đụng vào chung một chỗ, Mộ Dung Thất Thất nghịch ngợm lưỡi lén lút dò vào trong miệng Phượng Thương, Phượng Thương mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn Mộ Dung Thất Thất, trên mặt cũng là bất khả tư nghị.



“Ngốc tử, nhắm mắt!” Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt lên, Phượng Thương vội vàng nhắm mắt lại. Học Mộ Dung Thất Thất giống nhau, đưa ra lưỡi của mình.



Thì ra, hôn sâu là như vậy a! Phượng Thương rốt cục hiểu, mình lúc trước lướt qua rồi dừng lại như vậy căn bản không tính là hôn sâu, triền miên như vậy, mới thật sự là hôn. Thì ra là vậy!



Mặc dù Mộ Dung Thất Thất bắt đầu, nhưng nàng cũng ngây ngô , Phượng Thương len lén mở mắt, nhìn Mộ Dung Thất Thất. Nàng say mê nhắm mắt lại, xem ra lớn cỡ bàn tay khuôn mặt nhỏ nhắn bị ngượng ngùng nhuộm thành màu hồng, nhìn qua rất động lòng người.



Khanh Khanh của hắn cũng là lần đầu tiên! Tim Phượng Thương nhảy liên tục! Nàng ngọt ngào, mang theo ngây ngô thanh tao mùi thơm, để cho hắn không thể không yêu được.



Hồi lâu, Phượng Thương đem Mộ Dung Thất Thất đẩy ra, ngụm lớn thở hào hển, “Khanh Khanh, không thể rồi! Ta sợ còn như vậy đi xuống, ta sẽ khống chế không được mình, nghĩ tại hôm nay sẽ muốn ngươi!”



“Vương gia!” ánh mắt Mộ Dung Thất Thất trở nên mê ly lên, tràn đầy hấp dẫn, kích thích tất cả giác quan của Phượng Thương. “Khanh Khanh!” Phượng Thương lần nữa đem Mộ Dung Thất Thất kéo vào trong ngực, môi đỏ mọng rơi xuống, không phải là ở môi của nàng, mà là cái trán trơn bóng, “Khanh Khanh, ta yêu nàng! Nhưng mà, vô luận ta cở nào yêu nàng, cở nào muốn hoàn toàn có nàng, cũng nhất định phải đợi đến đêm động phòng hoa chúc! Ta muốn cho nàng hôn lễ trước nay chưa từng có, muốn nàng làm tân nương xinh đẹp nhất của ta! Ta không muốn phá hư hôn nhân thần thánh! Khanh Khanh, ta yêu nàng!”



Người nam nhân này a —— tựa vào bộ ngực Phượng Thương, nghe tim hắn đập, Mộ Dung Thất Thất trong lòng ngọt ngào như mật .



Dán vào hắn, nàng đã cảm thấy hắn có phản ứng, nhưng mà, hắn còn đang cố gắng áp chế mình, lời nói này lại càng biểu đạt ra tâm tình trong tim. Rõ ràng muốn, nhưng cố gắng ẩn nhẫn , nàng thật là không biết nên nói như thế nào rồi, chỉ có thể lẳng lặng tựa vào trong lòng ngực của hắn, hưởng thụ phần này ngọt ngào tốt đẹp. . . . . .



Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất bởi vì … vừa hôn, tình cảm lần nữa thăng hoa, mà bên Hoàn Nhan Bảo Châu, cũng đang mưu kế một chuyện.



“Công chúa, thuốc ta làm ra.” Vịnh Nhi đạp trên bóng đêm vào phòng Hoàn Nhan Bảo Châu, đưa cho nàng một bọc thuốc.”Đại phu nói rồi, chỉ cần để một chút ở trong đồ ăn, không ra một khắc đồng hồ sẽ tiêu chảy, coi như là đại phu cao minh, cũng không có biện pháp trong nháy mắt chữa trị tốt kiết lỵ. Kéo hai ba ngày, coi như là người khỏe mạnh cũng sẽ chân mềm không còn khí lực bước đi!”



“Tốt! Rất tốt!” Hoàn Nhan Bảo Châu cầm một cây châu sai kín đáo đưa cho Vịnh Nhi, “Đây là thưởng cho ngươi, ngươi hảo hảo thu ! Sáng sớm ngày mai ngươi len lén tiến vào phòng bếp nhỏ đi, đem thuốc này hạ ở trong thức ăn!”



“Cám ơn công chúa! Nô tỳ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”



Nhận châu sai, Vịnh Nhi vui vẻ lui xuống. Gần đây cũng không biết Hoàn Nhan Bảo Châu làm sao, không hề giống như mê gái đuổi theo Phượng Thương, chẳng qua là ngày ngày buồn bực ở nhà, nhưng là so sánh với trước kia hào phóng tựa thu hẹp lại rất nhiều, luôn ban thưởng mình một chút đồ vật này nọ để cho vịnh Nhi cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là cao hứng. Cảm thấy công chúa như vậy bởi vì Ninh nhi đã chết, Cừu Nhi đi, càng thêm coi trọng mình, cho nên mới xuất thủ hào phóng thế.



Vịnh Nhi đáy lòng cảm kích Hoàn Nhan Bảo Châu, cũng càng thêm vì nàng bán mạng.



Thấy Vịnh Nhi lúc rời đi vẻ mặt vui vẻ, Hoàn Nhan Bảo Châu hừ lạnh một tiếng. Thật là tóc dài kiến thức ngắn, bất quá là chút ít châu báu đồ trang sức đeo tay đã bị mua chuộc. Vừa nghĩ tới ban ngày nghe người ta nói, Mộ Dung Thất Thất lại có thể đánh bại tuyển thủ Nam Phượng quốc, Hoàn Nhan Bảo Châu tâm lại đau .



Nữ nhân này tại sao như vậy tốt số? Nàng lúc nào học múa rồi? Tại sao cho tới bây giờ không có nghe người ta nói qua? Hay là Mộ Dung Thất Thất tâm cơ rất sâu, vẫn dấu kín ? Nghĩ được như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu không khỏi hồi tưởng lại ngày đó ngoài thành thi thể của Vô Cực Cung. Chẳng lẽ những người đó cũng là Mộ Dung Thất Thất giết sao? Nếu quả thật là như vậy, vậy Mộ Dung Thất Thất thật sự là thật là đáng sợ!



Trong lòng Hoàn Nhan Bảo Châu vẫn quấn quýt một hỏi một đáp, ngày đó ngoài Triệu Lãng chết đi còn có mọi người Vô Cực Cung cùng công chúa thật chết đi. Hiện tại Mộ Dung Thất Thất biết võ, Hoàn Nhan Bảo Châu không khỏi đem này hai chuyện liên hệ với nhau. Chẳng lẽ là Mộ Dung Thất Thất động tay?



Chẳng qua là, vấn đề này Hoàn Nhan Bảo Châu nghĩ tới nghĩ lui, tìm khắp nơi không thấy đáp án. Về phần Mục Vũ Điệp, kể từ khi sau khi trở về cũng có chút ngơ ngác , luôn là một bộ dáng si ngốc, mặc dù Tấn Mặc cũng cho nàng thuốc, nhưng muốn trong thời gian ngắn từ trong miệng nàng moi ra gì đó là không thể nào. Hiện tại duy nhất có thể làm chính là để cho tất cả tuyển thủ đều không thể tham gia được tranh tài, đến lúc đó nhìn Mộ Dung Thất Thất làm sao mà làm Nam Lân vương phi!



Ngày thứ hai, chưa tới giữa trưa, biệt viện đã có người tới thông báo, nói tất cả tuyển thủ đều ăn trúng đồ bị tiêu chảy. Phượng Thương mang theo Tấn Mặc đến thời điểm, trừ Hoàn Nhan Khang bởi vì tham ngủ không có ăn điểm tâm, thì những người khác toàn bộ đều giống nhau.



“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Phượng Thương mắt lạnh quét một vòng, ánh mắt đụng phải Hoàn Nhan Bảo Châu thời điểm, Hoàn Nhan Bảo Châu có chút chột dạ, khẽ cúi đầu.



“Biểu ca, là có người ở trong cháo hạ cái này!” Hoàn Nhan Khang cầm ở phòng bếp góc phát hiện một gói giấy đưa cho Phượng Thương, Tấn Mặc nhận lấy, đặt ở dưới mũi hít hà, “Là bột bã đậu.”



” Bột bã đậu?” Dùng bã đậu, không đến nổi đả thương người, lại có thể làm cho người ta kéo đến chân mềm, căn bản là không cách nào tham gia trận đấu.”Người nào làm?”



“Chính là nàng!” Hoàn Nhan Khang để người ta trói một người vào đây, vừa nhìn, là người bên cạnh Hoàn Nhan Bảo Châu Vịnh Nhi.”Ta tra xét mọi người, chỉ có nàng buổi sáng đi phòng bếp, hơn nữa lén la lén lút, nhất định là nàng làm!”



“Nói, người nào sai khiến ngươi làm!” thanh âm Phượng Thương phong khinh vân đạm, nhưng cái đạm mạc này đầy lạnh lẽo, lại làm cho Vịnh Nhi rùng mình một cái.”Nói!”