Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 79 : Tứ quốc tranh bá- Chung kết
Ngày đăng: 00:34 20/04/20
Huyền Nguyệt Loan đao, tên như ý nghĩa, hình dáng như trăng khuyết,
không có chuôi đao, mặt sau lưng đao có một thủ hoàn*, thủ hoàn có gắn
một cái dây xích dài, có thể quấn trên cánh tay. Huyền Nguyệt Loan đao
có thân sắc bén, vô luận là dùng để tấn công hay phòng thủ điều cực kỳ
thích hợp, dùng làm đao thì có thể giết người, nhưng nếu đặt ngang trên
vai, lại có thể làm lá chắn, ngăn cản công kích của địch nhân.
“Thật khốc a! Tiểu Mi nhi!” Thấy minh nguyệt loan đao hung hãn trong tay Tô Mi, Hoàn Nhan Khang không nhịn được kinh hô lên.
Vốn là nữ nhân thích dùng vũ khí nữ tính, như kiếm, nhuyễn kiếm*, roi,
xích … không nghĩ tới Tô Mi lại sử dụng vũ khí “Hung hãn” như vậy. Vũ
khí kia, hoàn toàn là vũ khí giết người cực kỳ lợi hại a! (*kiếm mỏng)
Việc Tô Mi xuất ra Huyền Nguyệt Loan đao cũng làm cho Lý Vân Khanh sửng sốt, cho dù hắn từng gặp qua trăm loại binh khí, nhưng lại chưa từng
nhìn thấy loại nào quái dị như vậy. Hắn nào đâu biết rằng, đây là vũ khí được chính Mộ Dung Thất Thất “đong đo cân đếm”, dựa vào đặc điểm thói
quen của Tô Mi mà thiết kế ra.
Còn chưa bắt đầu, Huyền Nguyệt
loan đao trong tay Tô Mi đã đẩy bầu không khí nơi đây lên cao trào, tất
cả mọi người ở dưới đều nghị luận về Huyền Nguyệt Loan đao trong tay Tô
Mi, mà Già Lam cũng rất ngạc nhiên khi thấy vũ khí này , nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Thật là một vũ khí sắc bén ! Già Lam hoàn
toàn có thể tưởng tượng ra đao này chém xuống một cái trên thân người
thì người nọ sẽ được chết kiểu gì.
“Tranh tài bắt đầu! Đông –” một tiếng chiêng trống vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
“Vụt –” một đạo ngân quang lóe lên, Huyền Nguyệt Loan đao trong tay Tô
Mi như tuấn mã xông về phía Lý Vân Khanh. Thật nhanh! Lý Vân Khanh trong lòng cả kinh, đây tuy chỉ luận võ, nhưng trong Huyền Nguyệt Loan đao rõ ràng có cất giấu sát khí âm lãnh, rõ ràng là vũ khí giết người lợi hại
a!
Lý Vân Khanh phi thân, xoay tròn trên không trung, Huyền
Nguyệt Loan đao rơi xuống chỗ Lý Vân Khanh vừa mới đứng lúc nãy, “Hàng!” Mũi đao va thật mạnh xuống mặt đất, tạo nên một mảnh kim quang.
Nguy hiểm thật! Yết hầu mọi người không ngừng lên xuống, âm thanh hút
khí không ngừng phát ra, Tô Mi vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu, khiến
người vừa xem đã ghiền, lại ngừng thở, nhìn chằm chằm vào sàn đấu.
Việc Lý Vân Khanh tránh đòn hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tô Mi,
không đợi Lý Vân Khanh hai chân rơi xuống đất, Tô Mi túm lấy dây xích
sắt đang bay trên không trung, kéo huyền nguyệt loan đao về phía tay
mình, đi tới một nửa lại bị Tô Mi ném ra ngoài thật mạnh.
“Rầm
—-!” Xích sắt va chạm, phát ra âm thanh chói tai, Huyền Nguyệt Loan đao
mới vừa rồi còn xoay ngang bay về phía Tô Mi lúc này lại giống như có
mắt mà phanh lại, bay về phía Lý Vân Khanh.
“Vụt vụt vụt –”
Huyền Nguyệt Loan đao trên không trung phát ra âm thanh dữ tợn, cực kỳ
chói tai, lưỡi đao sắt bén kia giống như đã cắt không trung thành một lỗ hổng.
“Không tốt!” Lý Vân Khanh không nghĩ tới Tô Mi hạ thủ
lại nhanh như vậy, Huyền Nguyệt Loan đao tựa như có mắt, bám riết lấy
hắn.
“Oanh!”… Huyền Nguyệt Loan đao một lần nữa nện xuống trên
mặt đất bên người Lý Vân Khanh, kim quang chói mắt, giống như một đốm
lửa đang bừng sáng, rơi vào vạt áo xanh biếc của Lý Vân Khanh.
“Dùng đấu khí a! Dùng đấu khí!” Mộ Dung Thanh Liên vô cùng để ý đến việc thắng hay bại trận này, vừa thấy Lý Vân Khanh mới lên đã bị Tô Mi chế
trụ, lập tức đứng lên, hướng Lý Vân Khanh hô.
“Ngồi xuống!”
Long Trạch Cảnh Thiên đối với tạp âm bên tai khó chịu, nhíu nhíu mày,
“Im lặng quan sát trận đấu!” Long Trạch Cảnh Thiên biết, Lý Vân Khanh
không phải là không muốn dùng đấu khí, mà là không thể, vừa lên sàn đấu, Tô Mi căn bản liền không cho hắn cơ hội phát đấu khí.
Chính
xác, chiến lược của Tô Mi chính là mãnh liệt đánh, mau chóng công. Ở
trong mắt của nàng, trừ phi chết, nếu không công kích mới là biện pháp
tốt nhất. Điều này cũng có liên quan tới tính cách nóng như lửa của Tô
Mi, cũng là lý do khiến nàng quyết định trở thành một võ giả chuyên công kích.
Lý Vân Khanh là Thất đoạn cao thủ, nếu khiến hắn xuất ra đấu khí, nhất định phải phí một phen công phu mới có thể chế trụ được
Lý Vân Khanh, như vậy thật sự là lãng phí thời gian, hơn nữa cũng quá
phiền toái. Tô Mi muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng hạ Lý Vân Khanh, sau đó tranh thủ thời gian, tận lực một ngày liền lấy được kết quả,
tránh khiến cho Mộ Dung Thất Thất căng thẳng trong lòng, ngủ cũng không
an ổn. Vẫn là sớm một chút để cho tiểu thư cùng cô gia ở chung một chỗ,
như vậy mới tốt!
Lý Vân Khanh tự nhiên không biết Tô Mi như vậy là vì Mộ Dung Thất Thất,
hiện tại, hắn trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, trong lòng tràn đầy kinh
dộng. Nếu như hắn nhớ không lầm, thiếu nữ áo tím trước mặt này này là tỳ nữ của Mộ Dung Thất Thất , nhưng nếu nàng chẳng qua chỉ là tỳ nữ bình
thường, vì sao lại có năng lực như vậy?
Không đợi Lý Vân Khanh
suy nghĩ cẩn thận, Huyền Nguyệt Loan đao lần nữa bay đến trước mặt hắn,
“Vụt –” loan đao màu bạc xoay tròn trên không trung, khuấy trộn không
khí, phát ra âm thanh tiêu điều, ý cười trên khóe miệng Tô Mi khiến Lý
Vân Khanh cả kinh, tựa hồ nàng hiện tại căn bản không phải là một tỳ nữ
nho nhỏ, mà là cường giả đã nắm chắc phần thắng .
Quy tắc thắng bại của trận đấu rất đơn giản, chỉ cần đem đối thủ ép hạ xuống đài là
được. Việc Tô Mi cần làm hiện tại chính là ép cho Lý Vân Khanh chủ động
đi xuống. Chỉ thấy, lưỡi đao màu bạc, vô cùng sắc bén, tản mát ra ánh
sáng u lãnh, hướng tới cổ họng của Lý Vân Khanh .
Cẩn thận! Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn Lý Vân Khanh làm thế nào mới tránh thoát
một kiếp này. Lý Vân Khanh lui về phía sau, hai cánh tay che ở trước
ngực, Bích Ngọc tiêu trực tiếp chống lại Huyền Nguyệt loan đao trong tay Tô Mi, “Kinh –” một thanh âm chói tai truyền đến, mọi người còn chưa
kịp phản ứng, Bích Ngcoj tiêu đã bị Huyền Nguyệt loan đao tước thành hai đoạn.
“Đi!” Lý Vân Khanh nghiêng người, tránh thoát khỏi Huyền Nguyệt loan đao đang đuổi theo sau đó, “Vụt –” mặc dù Lý Vân Khanh né
người tránh, nhưng vạt áo phiêu dật của hắn lại không tránh khỏi kiếp
nạn này, bị Huyền Nguyệt Loan Đao trực tiếp cắt thẳng một đường, bay lả
tả trên không, vươn vãi trên mặt đất.
“Thật mạnh mẽ a!” Hoàn
Nhan Khang miệng đã mở ra thành chữ “O” , thật là bất khả tư nghị! Hoàn
Nhan Khang hoàn toàn bị thủ đoạn bạo lực của Tô Mi làm cho sợ ngây
người. Bình thường hi hi ha ha với Tô Mi thành thói quen, hiện tại nhìn
thấy công phu đích thực của nàng, trên đầu Hoàn Nhan Khang toát ra một
tầng mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ? Cô gái mạnh mẽ như vậy, muốn hàng phục, sợ là phải phí một phen công phu rồi! Hơn nữa, nếu sau này
đắc tội với nàng, hoặc phải thật tâm xin lỗi nàng, hoặc……Hoàn Nhan Khang sờ sờ cổ họng của mình, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mức độ thê thảm của việc bị Huyền Nguyệt Loan đao kia cắt vỡ cổ họng.
“Biểu. . . . . . Biểu tẩu, ngươi nói cho ta biết, người nọ không phải là Tiểu Mi nhi. . . . . . Biểu tẩu, ngươi nói cho ta biết, những điều này là do ảo giác. . . . . .” Hoàn Nhan Khang vẫn thuyết phục mình, người nọ không
phải là Tiểu Mi nhi, Tiểu Mi nhi chỉ hơi nóng tính một chút thôi, không
thể mạnh mẽ đến mức này được, vì muốn chứng minh cảnh trước mắt chẳng
qua cũng chỉ là ảo giác, Hoàn Nhan Khang không nhịn được hướng Dung Thất Thất cầu trợ giúp.
Thấy bộ dáng Hoàn Nhan Khang như vậy, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười.”Làm sao, sợ?”
“Biểu tẩu, nàng quá bưu hãn, thật là đáng sợ. Nếu là ngày nào đó ta
chọc giận nàng, chẳng phải ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được–” vừa
nghĩ tới vạn nhất cưới Tô Mi, trong nhà chẳng khác nào nuôi một con cọp
mẹ, Hoàn Nhan Khang có chút khiếp đảm. Lúc trước còn tưởng rằng Tô Mi là cây ớt nhỏ, hiện tại hắn mới phát hiện, Tô Mi hoàn toàn chính là cọp mẹ a! Quá mạnh mẽ!
“Ha hả, chỉ cần ngươi không nuôi vợ bé, không
đi tìm Tiểu Tam, không tam thê tứ thiếp, không có ở bên ngoài trêu hoa
ghẹo nguyệt, không để cho nàng đội nón xanh, chuyện như vậy vĩnh viễn
cũng sẽ không bao giờ xảy ra . . . . . .”
Mộ Dung Thất Thất
liên tiếp nói một đống chuyện không thể làm, khiến Hoàn Nhan Khang nghe
mà đầu óc phát trướng, chờ nghe xong, mới phát hiện không có chuyện nào
Mộ Dung Thất Thất nói một hồi, khiến cho Hoàn Nhan Khang nghe đến ngây
người.”Biểu tẩu, ngươi nói chậm một chút, để ta nhớ, sau này nói không
chừng ta còn có thể sử dụng nó! Biểu ca, ngươi cứ dựa theo yêu cầu của
biểu tẩu làm thử một lần, ta đi theo nhìn coi, đến lúc đó còn biết làm
sao để cầu hôn !
Cầu hôn? Danh từ mới này của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Phượng Thương cảm thấy hứng thú, nghe tới bước cầu hôn sau
cùng kia , khiến cho Phượng Thương không nhịn được ngắm nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn hồng hào của Mộ Dung Thất Thất, lúc này trên mặt Mộ Dung Thất
Thất tràn đầy vẻ mong ước, làm cho Phượng Thương âm thầm đem những này
ghi tạc trong lòng .
Chỉ cần là nàng thích, nàng hi vọng, hắn
cũng muốn đem hết toàn lực để thỏa mãn nàng, nam nhân phải cưng chiều nữ nhân, huống chi nữ nhân này lại là người mình yêu mến. Hơn nữa, hắn đối với chuyện cầu hôn này cũng rất có hứng thú, nếu Mộ Dung Thất Thất muốn vậy, hắn sẽ đáp ứng! Chỉ cần có thể cưới nàng làm vợ, cho dù Mộ Dung
Thất Thất muốn cả thiên hạ này, hắn cũng đoạt tới đưa nàng thì có làm
sao đâu!
Chờ Mộ Dung Thất Thất giải thích rõ ràng cho Hoàn Nhan Khang về vấn đề “Cầu hôn” ,thì trên đài trận tranh tài đang tiến vào
cao trào, so với lúc trước là khiêm nhượng,kiếm pháp của Bạch Ức Nguyệt
thiên về tia dũng mãnh, ngược lại bây giờ lại tăng lên nhiều .
So sánh mà nói, Như Ý tựa hồ bị cái tát của Bạch Ức Nguyệt khiến cho”Sợ” rồi, vì tránh khỏi chọc vào cô nãi nãi này, cũng không giải thích được
cái danh hiệu “Lưu manh” đeo trên lưng, hơn nữa trước mặt mọi lại bị một cái bạt tai, Như Ý chỉ có thể gặp chiêu đỡ chiêu, không có công kích,
chính là chọn dùng phòng thủ.
Bất quá, cho dù là phòng thủ,
nhưng gió thổi cũng không lọt, Như Ý đem Bạch Ức Nguyệt liên tiếp một
lần lại một lần công kích ngăn trở ở bên ngoài. Tô Mi lúc trước là tốc
chiến tốc thắng, nhưng bọn họ, tựu hồ muốn đánh lâu dài.
Đây là một trận tỷ thí sức chịu đựng, người nào không kiên trì được, vậy thì người đó thua.
Bạch Ức Nguyệt rõ ràng biết được điểm này, chẳng qua là nàng hiện tại
căn bản không có cách nào đột phá phòng tuyến của Như Ý, người nam nhân
này thật là quá ngoan cố , vô luận nàng từ trên xuống dưới hướng đối
phương công kích, cũng bị hắn ngăn chặn trở lại.
Bạch Ức Nguyệt biết, Như Ý là nhường cho mình.
Sau khi đánh Như Ý một bạt tai, nàng có chút hối hận, hối hận mình manh động, rõ ràng đối phương không có bất kỳ hành động không phải nào, va
chạm trong cuộc thi là điều khó tránh khỏi , nàng lại tát đối phương một bạt tai, khiến cho nàng có chút hối hận. Rồi trong trận tỉ thí, Bạch Ức Nguyệt rõ ràng biết được năng lực của mình và Như Ý hoàn toàn chênh
lệch, hắn không có bất kỳ công kích nào, chẳng qua chỉ là phòng thủ,
nhưng nàng lâu như vậy cũng không thể đột phá, người nam nhân này thật
là sâu không lường được.
Sức chịu đựng của cuộc tỷ thí, so sánh về sự chịu đựng của hai bên, cũng như so sánh sức thừa nhận của đối
phương. Thời gian lâu hay nhanh là ở bọn họ “Ngươi tới ta đi” trên không trung chạy qua chạy lại, Bạch Ức Nguyệt trên trán một tầng mảnh mồ hôi
dày đặc, thể lực của nàng vốn không bằng Như Ý, hiện tại còn dong dài
như vậy, sớm muộn gì cũng thua.
Làm sao bây giờ? Bạch Ức Nguyệt trong lòng rất gấp, kiếm pháp trong tay cũng có chút lộn xộn, mặc dù
nàng có ý nghĩ ổn định, nhưng là thời gian càng dài, đối với nàng càng
là bất lợi.
Bạch Ức Nguyệt mới vừa rồi bị đả thương chỉ kịp
băng bó qua loa một chút, hiện tại máu tươi đã nhiễm đỏ cả mảnh vải màu
trắng, trên tay truyền tới đau đớn, mặc dù nàng cắn răng để kiên trì,
nhưng mà Như Ý thấy rõ ràng được tay phải của thiếu nữ cầm kiếm trước
mặt này hơi run , lực công kích so với các lần trước yếu hơn.
Đang lúc Bạch Ức Nguyệt cho rằng mình phải thua, đột nhiên phát hiện sơ
hở của Như Ý, tay phải của hắn tựa hồ cầm chùy yếu hơn, liền tấn
công.”Vụt –” Bạch Ức Nguyệt dùng bảo kiếm trong tay đâm về phía bụng Như Ý, khiến hắn tránh né không kịp, trực tiếp té xuống đấu trường.
“Không phải chứ!” Có người kêu lên, rõ ràng là thấy Như Ý đã nắm chắc
phần thắng, làm sao sẽ phạm phải sai lầm nhỏ nhặt này, bị Bạch Ức Nguyệt đánh rớt xuống đấu trường đây!
Thấy tình cảnh này, Mộ Dung Thất Thất bàn tay nhỏ bé khoác vào cánh tay
của Phượng Thương, “Vương gia, nhìn thấy chưa a, Như Ý là thương hoa
tiếc nguyệt a . Chẳng qua là, hoa rơi cố ý, không biết nước chảy có thể
hay không vô tình!”
Cao thủ đều có thể nhìn ra được, Như Ý là
cố ý để lộ ra sơ hở, hắn làm như vậy, là nhường Bạch Ức Nguyệt. Chẳng
qua là lựa chọn của hắn, làm cho người ta có chút không thể tưởng tượng
nổi, bất quá hắn cũng không thèm để ý đến những thứ này, “Cô nương,
ngươi thắng!” Như Ý hướng Bạch Ức Nguyệt ôm quyền.
“Cám ơn
ngươi –” Bạch Ức Nguyệt cũng đã nhìn ra Như Ý là cố nhường cho mình, nếu không người thua sẽ là nàng. Chẳng qua là hắn vì sao lại muốn nhường?
Chẳng lẽ hắn không hy vọng Bắc Chu quốc thắng sao?
Không đợi
Bạch Ức Nguyệt suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Như Ý đã tự mình giải đáp
thắc mắc của nàng, “Cô nương tay bị thương, hãy sớm một chút bôi thuốc
băng bó cẩn thận. Khí lực của ta quá lớn, khiến cô bị thương, thật là
xin lỗi!”
Nói xong, Như Y trở lại vị trí của Bắc Chu quốc hướng Phượng Thương trên đài xin tội, “Vương gia, thuộc hạ thua, xin Vương
gia trách phạt!”
“Ừ.” Phượng Thương thanh âm dài, vẻ mặt trước
nay chưa có điểm nghiêm túc như vậy, thấy vậy Như Ý cả kinh, đầu lại
càng cúi buông xuống , “Thuộc hạ tài nghệ không bằng người, xin Vương
gia trách phạt!”
“Vương gia, ngươi cũng đừng hù dọa hắn nữa!”
Mộ Dung Thất Thất thấy Như Ý như vậy, cười quơ quơ cánh tay trước mặt
Phượng Thương, “Bạch cô nương cùng ta có giao hảo, Như Ý nhường cho
nàng, cũng là cho ta một cái nhân tình, ta còn muốn cảm tạ Như Ý đây!
Tại sao có thể trách phạt hắn đây!”
Mộ Dung Thất Thất “Giải
vây” , khiến cho Phượng Thương sắc mặt rốt cục cũng dễ nhìn một chút,
“Được rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi! Hôm nay cực khổ rồi!”
Chờ Như Ý vẻ mặt đau khổ quay đi, Phượng Thương mới cười ra tiếng, “Như
thế nào, Khanh Khanh, ta đây vẻ mặt giả trang như thế nào?”
“Rất tuyệt! Vô cùng tốt !”
Thật ra thì, Phượng Thương cũng không có ý trừng phạt Như Ý, hắn hiểu
tính cách Như Ý, trừ phi gặp phải nữ sát thủ,lúc đó sẽ hạ thủ vô tình,
bình thường cũng là rất khiêm tốn, không có tư tưởng chủ nghĩa đại nam
nhân, hiện tại để cho hắn đánh nhau với một cô nương như hoa như ngọc,
đúng là làm khó hắn.
Bạch Ức Nguyệt chờ sau khi Như Ý đi thì
một mực nhìn hắn, sợ bởi nguyên nhân vì nàng, Như Ý bị Phượng Thương
trách phạt, cũng may nhìn Phượng Thương vẻ mặt rất hòa ái, Bạch Ức
Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, người cũng mềm nhũn, ngồi phịch ở trên mặt đất. (TC: đổ lun….)
“Là đấu khí hao hết khí lực,
cho nên thân thể có chút mỏi mệt ,không có gì đáng ngại!” đại phu canh
giữ ở bên cạnh lập tức tiến lên, giúp Bạch Ức Nguyệt băng bó lại vết
thương, lại bắt mạch kiểm tra, xác định không có chuyện gì rồi, mọi
người mới yên tâm lại.
Hai trận tranh tài, một Thắng một thua, Bắc Chu quốc cùng Tây Kỳ quốc tạm thời hòa nhau.
Hiện tại đến phiên trận đấu thứ ba rồi, trước khi Hoàn Nhan Khang ra
sân, Mộ Dung Thất Thất ở bên tai Hoàn Nhan Khang dặn dò mấy câu, Hoàn
Nhan Khang có chút giật mình, “Biểu tẩu, không phải chứ? Ngươi thật muốn như vậy?”
“Dĩ nhiên!” Mộ Dung Thất Thất gật đầu, “Ngươi trả lời ta, cái này ngươi rốt cuộc là giúp, hay là không giúp?”
“Cái này. . . . . .” Hoàn Nhan Khang nhíu mày, lại nhìn một chút Tô Mi, cuối cùng mới đứng lên, “Nếu là biểu tẩu nói như vậy, ta đây không thể
không đồng ý rồi! Giúp!”