Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 80 : Nhận thua? Không có cửa đâu!
Ngày đăng: 00:34 20/04/20
Chờ Hoàn Nhan Khang lên trên đài thi, Mộ Dung Thất Thất lui trở về sau,
tựa vào trong ngực Phượng Thương, lười biếng nhìn Long Trạch Cảnh Thiên.
“Không cho nhìn!” Nhận thấy được ánh mắt Mộ Dung Thất Thất vẫn luôn lượn vòng quanh Long Trạch Cảnh Thiên, Phượng Thương đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Thất Thất quay lại đối mặt với mình, “Trừ ta,
không cho nhìn nam nhân khác, đặc biệt là hắn!”
“Vì sao — vì
sao hắn là “đặc biệt” a?” Nhìn ra trong mắt Phượng Thương có nồng đậm
ghen tức, Mộ Dung Thất Thất làm bộ cái gì cũng không biết, mở to một đôi mắt nai con vô tội, chớp chớp nhìn Phượng Thương, “Vương gia, chàng
giải thích cho ta hiểu đi!”
“Xì –” thấy tiểu thư nhà mình làm
nũng với cô gia, Tô Mi cùng Tố Nguyệt phì cười thối lui phía sang một
bên, vợ chồng son người ta muốn nói chuyện riêng tư thân mật nha.
“Không được chính là không được!”
Phượng Thương không thích ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên nhìn Mộ Dung
Thất Thất, mặc dù ánh mắt Lý Vân Khanh nhìn tiểu nữ nhân này cũng không
được bình thường, nhưng hắn ta chỉ để lộ vừa phải, không giống với Long
Trạch Cảnh Thiên. Ánh mắt của Long Trạch Cảnh Thiên, như ánh mắt thợ săn nhìn con mồi, mang theo tính muốn chiếm hữu, huống chi lúc trước hắn ta cùng Mộ Dung Thất Thất còn từng có hôn ước, nếu không phải nửa đường
xảy ra chuyện , hắn ta viết 《 Thư từ hôn 》, thì hiện tại Mộ Dung Thất
Thất đã là Tĩnh Vương phi của hắn rồi.
Vừa nghĩ tới việc tiểu
nữ nhân đáng yêu trong ngực này từng thiếu chút nữa là trở thành tân
nương của người khác, trong lòng Phượng Thương vô cùng không thoải mái.
Huống chi Long Trạch Cảnh Thiên hiện tại tựa hồ phát hiện những điểm tốt của Mộ Dung Thất Thất, bắt đầu chú ý nàng, càng khiến cho Phượng Thương càng thêm cẩn thận, cảnh giác. Nữ nhân của hắn, bị người khác nhớ
thương, tư vị này thật không dễ chịu!
“Khanh Khanh, mới vừa rồi nàng nói gì với A Khang vậy?” Phượng Thương dán chặt môi vào tai Mộ
Dung Thất Thất, nhẹ nhàng mà cắn vành tai của nàng, “Nói đi , nói cho ta biết đi, các ngươi hàn huyên cái gì? Có phải có liên quan đến Long
Trạch Cảnh Thiên hay không?” (TC: Hình như ta ngửi thấy mùi dấm chua…..)
“Hì hì hì–” Khí nóng bên tai cộng thêm việc của Phượng Thương
đang dùng răng nanh mà gặm cắn khiến cho Mộ Dung Thất Thất run người một trận, nàng vội vàng đẩy Phượng Thương ra, “Vương gia, ở đây nhiều
người! Vương gia phải chú ý một chút hình tượng của mình!”
“Ừ! Khanh Khanh, nếh nàng nói cho ta biết bí mật nhỏ giữa nàng và A Khang, ta liền bỏ qua cho nàng!”
Phượng Thương cũng không dễ dàng chịu buông tha như vậy, Long Trạch
Cảnh Thiên là khúc mắc trong lòng hắn, cho nên hắn phải biết rõ ràng vấn đề này mới được.
“Được –” thấy Phượng Thương chấp nhất như
vậy, Mộ Dung Thất Thất chấp tay thành một vòng, kề sát bên tai Phượng
Thương, lặng lẽ nói thầm mấy câu.
“Thật?” Phượng Thương mặt mày mỉm cười, “Khanh Khanh thật là lợi hại!”
“Hừ! Đó là đương nhiên!” Mộ Dung Thất Thất khiêu mi, “Lúc trước, nam
nhân này từng vũ nhục ta. Vương gia chẳng lẽ không biết, trên đời này nữ tử cùng tiểu nhân là khó dạy nhất sao? Ta chưa đáp trả hắn, cũng không
có nghĩa là ta đã quên chuyện kia. Cho nên, ta để cho a Khang thay ta
hảo hảo dạy dỗ hắn!”
“Lần này rút thăm đối thủ không có rút
được Long Trạch Cảnh Thiên, ta cảm thấy thực tiếc, cho nên chuyện này
chỉ có thể nhờ cậy A Khang thôi! Vương gia, ta đã nói với A Khang, nếu
hắn thắng Long Trạch Cảnh Thiên, ta liền mua một bộ trang sức của Quang
Hoa công tử tặng cho Tô Mi làm đồ cưới!”
“Hắn đồng ý?”
“Đương nhiên! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương đắc ý của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương không nhịn được nhéo nhéo cái mũi của nàng, “Nghịch ngợm! Tại
sao trước đây ta lại không có phát hiện được Tiểu bương phi của ta lại
nghịch ngợm như con nít chứ?”
“Ta không phải là con nít –” đối
với cách gọi của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất bất mãn nhăn mũi, “Tốt lắm tốt lắm, bắt đầu rồi, chúng ta xem trận đấu đi!”
Trên sàn
đấu, Long Trạch Cảnh Thiên đã sớm thúc dục đấu khí, hắn lo lắng sẽ xuất
hiện chuyện giống như Lý Vân Khanh từng mắc phải, sợ bị Hoàn Nhan Khang
đoạt trước tiên cơ, mất đi cơ hội phát đấu khí, cho nên vừa lên tới đài, đã triển lộ ra thất đoạn đấu khí màu tím của mình.
“Ách –”
thấy Long Trạch Cảnh Thiên vội vã, gấp rút như vậy, Hoàn Nhan Khang bị
đả kích đến há hốc mồm, người này đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng
quân tử, khẩn cấp như vậy, sợ mình làm gì với hắn sao, lòng dạ hẹp hòi,
quả nhiên biểu tẩu nói đúng, nhân phẩm của nam nhân này thực kém!
Hiện tại, trong đầu Hoàn Nhan Khang chỉ nghĩ tới những lời của Mộ Dung
Thất Thất, nếu như thắng Long Trạch Cảnh Thiên, sẽ đưa cho hắn một bộ
trang sức của Quang Hoa công tử, thật tốt! Hắn đã từng thấy qua trang
sức của Quang Hoa công tử ở Thông Bảo trai, chẳng những khiến nữ nhân
động lòng, ngay cả hắn là nam nhân nhìn cũng yêu thích không buông tay.
Nếu Tô Mi có một bộ trang sức của Quang Hoa công tử, nhất định sẽ vui vẻ đến chết! Vì vậy, hôm nay vì bộ trang sức kia, hắn liều mạng!
“Thình!” Long Trạch Cảnh Thiên làm một thủ thế* “Mời”, Hoàn Nhan Khang hừ một tiếng. (*ra hiệu bằng tay)
Chẳng lẻ đây chính là 13 bộ dáng* mà biểu tẩu nói? Giả đứng đắn cái gì
a? Chiêng trống tỷ võ còn không có gõ đấy! Hắn đây là ý gì? Vừa thúc dục đấu khí, lại làm bộ nho nhã mà mời, thật dối trá! Khó trách biểu tẩu đá hắn! Biểu tẩu lựa chọn hoàn toàn sáng suốt a! (* nghĩa: giả bộ nâng cao tư chất- mang ý mỉa mai và nhục mạ, ta kết câu này của baike “vì sao
lại muốn giả bộ, bởi vì người trong cuộc mình cảm thấy mình còn chưa có
đủ “13” tư chất , cho nên chỉ có thể dựa vào giả bộ ” )
“Đông –” chiêng trống gõ vang, trận đấu thứ ba rốt cục cũng bắt đầu.
Long Trạch Cảnh Thiên tựu như tên đã căng trên cung tiến về phía Hoàn
Nhan Khang, vũ khí của hắn là một thanh bảo kiếm màu xanh, thấy Long
Trạch Cảnh Thiên “khẩn cấp” như vậy, Hoàn Nhan Khang nở nụ cười. Người
này thật là không có tính nhẫn nại, một khi đã như vậy, cứ dựa theo lời
biểu tẩu nói, bồi* hắn vui đùa một chút đi! (*theo, tiếp….ta dùng từ
Hán- Việt cho nó cổ )
Hoàn Nhan Khang lúc này cũng không có
phát đấu khí, Mộ Dung Thất Thất chính là nhìn trúng khinh công của hắn,
muốn hắn “chơi đùa” cùng Long Trạch Cảnh Thiên. Quả nhiên, cuộc tranh
tài này không qua một lát liền biến thành một cuộc truy đuổi. Long Trạch Cảnh Thiên là mèo, Hoàn Nhan Khang là chuột, trò chơi diễn mèo vờn
chuột trên sàn đấu bắt đầu.
Vô sỉ! Long Trạch Cảnh Thiên không nhịn âm thầm mắng Hoàn Nhan Khang một tiếng.
Hoàn Nhan Khang làm vậy đơn giản là muốn tiêu hao thời gian, thuận tiện tiêu hao thể lực cùng đấu khí của hắn, hơn nữa, lúc trước khi ở Trấn
Yêu tháp, hai chân hắn đã bị thương, tuy rằng thuốc của Mộ Dung Thất
Thất cho thực sự rất tốt, vết thương hôm nay đã gần kết vảy, nhưng thuốc cũng không phải là linh đan diệu dược gì, trên chân hắn còn quấn băng
gạc, vẫn bị thương! Người này rõ ràng chính là muốn dây dưa lâu dài cùng hắn !
Long Trạch Cảnh Thiên đoán đúng rồi, Hoàn Nhan Khang
đúng thực tính toán tiếp tục chơi như vậy. Khi Mộ Dung Thất Thất nói cho hắn biết, chân Long Trạch Cảnh Thiên mới khôi phục đến năm phần, nhiều
lắm cũng chỉ mới kết vảy, còn chưa có hoàn toàn bình phục, hắn đã tính
toán đánh trận lâu dài với Long Trạch Cảnh Thiên.
Vẫn là biểu tẩu nói rất đúng, mèo trắng mèo đen, bắt được chuột mới
chính là mèo tốt*. Quản khỉ gió hắn ra cái chiêu gì, biện pháp gì, thắng trận mới là vương đạo! Dù sao hắn cũng không để ý mấy thứ kia danh
tiếng kia, lần này hắn phải đùa chết Long Trạch Cảnh Thiên! Phải phế đi
đôi chân kia của hắn! Ai bảo hắn lại đi nhớ thương biểu tẩu ! Biểu tẩu
là của biểu ca ! (*ai thèm để ý quá trình, quan trọng là kết quả)
Lúc trước, khi tham dự vòng sơ tuyển, Hoàn Nhan Khang cũng đã nhận ra
ánh mắt “bất chính” của Long Trạch Cảnh Thiên đối với Mộ Dung Thất Thất.
Nam nhân như vậy, thực đúng là cực kỳ trơ trẽn! Ban đầu hưu
biểu tẩu, lúc này lại muốn lần nữa bắt đầu, thiên hạ làm gì có chuyện
tốt đẹp như vậy ! Huống chi chỉ có Phượng Thương biểu ca của hắn, mới
xứng với Mộ Dung Thất Thất, người khác đều là mây bay!
Trên sàn đấu Hoàn Nhan Khang rất hăng hái, Long Trạch Cảnh Thiên ở phía sau hắn
cũng mạnh mẽ đuổi đánh, bất đắc dĩ, Hoàn Nhan Khang dường như có một ánh mắt phía sau gáy, luôn ở lúc Long Trạch Cảnh Thiên sắp đuổi kịp thì lập tức chạy nhanh thoát khỏi phạm vi công kích của hắn, khiến cho Long
Trạch Cảnh Thiên hoàn toàn bó tay với Hoàn Nhan Khang, rồi lại không thể không bội phục khinh công của Hoàn Nhan Khang.
Làm một người mất đi quyền chủ động, cũng tương đương đem tánh mạng
giao cho người khác, cho nên vì sống sót, phải đầu tiên nắm giữ quyền
chủ động. Đây là nghĩa phụ trước kia dạy , nàng cũng chưa bao giờ quên .
“Ba !” Hồng sa lần này quật tới trên mặt Mộ Dung Thanh Liên ,
lập tức, má trái nàng ta sưng đỏ , sưng lên như cái bánh bao màu đỏ.
Thấy Hồng sa lần nữa đánh tới, Mộ Dung Thanh Liên muốn đi ngăn trở mặt
mình, lại chậm một nhịp, Hồng sa quật trên má phải nàng, hiện tại mặt Mộ Dung Thanh Liên đã sưng đỏ còn giống đầu heo hơn, gặp phải bộ dáng kia
của nàng ta, quần chúng xem cuộc thi “Ha ha” cười lớn lên,còn có người
lớn tiếng la”Tốt” , còn có người vỗ tay ủng hộ Mộ Dung Thất Thất.
Thấy Mộ Dung Thất Thất giận đánh lên Mộ Dung Thanh Liên, Hoàn Nhan Bảo Châu không nhịn được rùng mình một cái.
Thì ra là nàng nghĩ sai rồi, trước kia cho là Mộ Dung Thất Thất dựa vào bên cạnh có tỳ nữ là cao thủ, mới kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, hiện
tại nàng rốt cục cũng hiểu, Mộ Dung Thất Thất căn bản không cần dựa vào
bất luận kẻ nào, nàng chính là một cường giả, cho nên mới có thể ngang
ngược như vậy.
Mộ Dung Thất Thất, ngươi giấu diếm thật sâu! Ngươi lừa tất cả mọi người !
Vừa nghĩ tới mình bị Mộ Dung Thất Thất hãm hại đau khổ như vậy, mẫu
thân không có , hài tử không có , vị trí Vương Phi nhanh như vậy sẽ đến
tay cũng không có , Hoàn Nhan Bảo Châu nắm chặt bàn tay, tàn bạo nhìn Mộ Dung Thất Thất, hận không thể tróc da của nàng, ăn thịt của nàng, uống
máu của nàng.
Vẻ dị thường của Hoàn Nhan Bảo Châu rơi vào trong mắt của Cát Tường, nàng lặng yên đem một màn này ghi nhớ. Phượng Thương muốn nàng âm thầm ngó chừng Hoàn Nhan Bảo Châu, gặp phải dị thường thì
hồi báo, cho nên Cát Tường vẫn chú ý đến Hoàn Nhan Bảo Châu.
Chẳng qua là hiện tại Hoàn Nhan Bảo Châu trong mắt chỉ có hận ý với Mộ
Dung Thất Thất, nào chú ý tới việc Cát Tường núp trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của nàng?
“Biểu ca, biểu tẩu thật mạnh a. . . . . .” Đã băng bó kỹ tay trái , Hoàn Nhan Khang mở to mắt, bất khả tư
nghị nhìn Mộ Dung Thất Thất.”Biểu ca, vậy còn đâu là biểu tẩu ôn nhu
thiện lương, hòa ái dễ gần của ta? Tại sao cảm giác đáng sợ như vậy a!”
“Không tốt sao? Ta rất thích.” Phượng Thương đút một viên mứt táo vào trong miệng, “Nàng như vậy mới là đẹp nhất . . . . . .”
“A a a! Hai người các ngươi cũng thật là biến thái!” Nghe Phượng Thương nói…, Hoàn Nhan Khang vội vàng vọt đến vừa nói, “Biểu ca cùng biểu tẩu
cùng biến thái! Các ngươi thật là tuyệt phối!”
Phượng Thương
quay mặt sang, hướng Hoàn Nhan Khang cười một tiếng, “Ngươi nói thêm câu nữa, đợi nàng xuống tới, ta liền đem lời ngươi mới vừa nói, nói cho
Khanh Khanh, bộ dáng tuấn mĩ của ngươi không biết có cùng Mộ Dung Thanh
Liên giống nhau, biến thành đầu heo đây?”
Phượng Thương trên
mặt nở nụ cười tà ác khiến cho Hoàn Nhan Khang rùng mình một cái, lập
tức bồi thếm một khuôn mặt tươi cười, “Biểu ca, chúng ta là huynh đệ,
lời này cũng đừng có nói cho biểu tẩu! Ngươi nhìn, ta còn muốn dựa vào
gương mặt này để theo đuổi Tiểu Mi nhi đây! Biểu ca hạ thủ lưu tình a!”
“A –” không để ý đế vẻ mặt Hoàn Nhan Khang , Phượng Thương ánh mắt lần nữa đuổi theo hình bóng Mộ Dung Thất Thất.
Trên đài cao, Mộ Dung Thất Thất một thân hồng sắc tiên diễm, ở nói trời đông giá rét yên tĩnh nãy, giống như mặt trời ấm áp, chiếu sáng ánh mắt mọi người.
Ở trong mắt mọi ngươi, không có gì ngoài tiếng thét thảm thiết của Mộ Dung Thanh Liên , đây không phải là một cuộc tranh
tài, mà là một cuộc múa đơn hoa lệ. Mộ Dung Thất Thất hồng sa trong tay
vũ động, đứng tại chỗ hết lần này tới lần khác nhảy múa, nàng đem Hồng
sa làm thành đạo cụ múa, trên không trung quơ, tạo thành những đường
vòng cung thanh lệ, mà vòng eo mảnh khảnh của nàng lại chập chờn trong
gió lạnh, hoàn toàn là một hình ảnh đẹp không sao tả xiết.
“Cô gái này là kỳ nhân.” Già Lam lẳng lặng yên nhìn Mộ Dung Thất Thất.
Không có người có thể đem việc giết người thành một vẻ nghệ thuật như
thế, mặc dù Mộ Dung Thất Thất trên người tản ra sát khí rét lạnh, nhưng
trên mặt nàng lại nở nụ cười, mỉm cười ngọt ngào, mặt mày ôn hòa, căn
bản là không giống như đang giết người, phảng phất lại giống như đang
hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.
Cô gái như vậy, khiến cho
người phải nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu nàng hết thảy. Không
nghĩ tới lần này tới đại lục, còn có thể thấy được cô gái như Mộ Dung
Thất Thất vậy . Chẳng qua là, Mộ Dung Thất Thất muốn giết Mộ Dung Thanh
Liên, chuyện này hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu như Mộ Dung
Thanh Liên thật là người Di Sa muốn tìm, nếu như nàng chết, hắn làm sao
hướng Di Sa bẩm báo đây?
Mộ Dung Thanh Liên chật vật không chịu nổi gục trên mặt đất, trên người nàng đau đến không có ngôn ngữ có thể
hình dung ,hồng sa của Mộ Dung Thất Thất chẳng qua là quật ở trên người
của nàng, nhưng là những nơi bị đánh kia toàn là nơi chủ chốt. Hiện tại, hai chân mắt cá chân đã trật khớp, bắp chân cũng trật khớp, trừ hai
cánh tay còn có thể động, nàng căn bản cũng không có biện pháp đứng lên.
Nữ nhân này thật sự là đáng sợ! Mộ Dung Thanh Liên rốt cục
cũng hiểu, Mộ Dung Thất Thất là người không thế chọc, nàng lúc trước có
hành động lỗ mãng kia là hoàn toàn không có đầu óc, trong đầu hoàn toàn
là phân, nàng làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy?
Trước khi tới Bắc Chu quốc, ca ca Mộ Dung Tuấn của nàng đã dặn dò nàng không
nên đi tìm Mộ Dung Thất Thất gây phiền toái, lúc ấy nàng còn khinh
thường, cảm thấy Mộ Dung Tuấn là chuyện nhỏ xé ra to, một phế vật thì có thể có tác dụng gì, bây giờ biết được thực lực chân thật của Mộ Dung
Thất Thất, nàng thật hối hận! Thật sợ hãi!
“Thanh Liên, nhận
thua đi , không cần kết quả!” Ngồi xem cuộc thi,Long Trạch Cảnh Thiên đã nhận ra Mộ Dung Thất Thất có ý muốn giết Mộ Dung Thanh Liên , lập tức
ra lệnh với Mộ Dung Thanh Liên, “Mau, xuống đài đi!”
“A –” thấy Long Trạch Cảnh Thiên đối với Mộ Dung Thanh Liên ra lệnh, nghĩ lần nữa
muốn cứu nàng, Mộ Dung Thất Thất cười. Từ trong tay nàng cứu được lần
một lần hai, bây giờ còn nghĩ muốn cứu lần thứ ba nữa sao? Lần này Diêm
vương tới cũng không cứu được nàng!
Trận chung kết tranh tài
quy định là đem đối thủ đánh rớt xuống sân, hoặc là tự mình rời đấu
trường nhận thua, nếu không tranh tài sẽ vẫn tiếp tục.
Mà Mộ
Dung Thất Thất chính là bắt được điểm này, vừa rồi mục tiêu mới vẫn nhằm vào chân, mắt cá chân cùng bắp chân của nàng, chính là làm cho nàng
không có cách nào rời đi khỏi đấu trường, như vậy, tranh tài sẽ vẫn kéo
dài, cho đến khi nàng bị đánh chết.
Long Trạch Cảnh Thiên nói
lời đó Mộ Dung Thanh Liên nghe được rất rõ ràng, nàng cũng biết Mộ Dung
Thất Thất đích thị là muốn tìm cơ hội lần này muốn giết mình, cho nên
mặc dù hai chân nàng bị trật khớp, nhưng nàng vẫn cố gắng bước về phía
ngoài sân . Một bước, hai bước, ba bước. . . . . . Không đợi Mộ Dung
Thanh Liên bò đến, Hồng sa đã song song quấn ở trên chân nàng, đem nàng
lôi trở lại.
“Hảo muội muội, lúc trước ngươi không phải nói
muốn cho ta xem thế nào sao? Hiện tại đã lâu như vậy, ta vẫn chưa xem
được cái gì, như vậy sao được! Nếu không, ngươi để lại một chút máu, để
cho ta thấy một chút màu Hồng, nói không chừng cuộc so tài này sẽ kết
thúc.”
“Mộ Dung Thất Thất, ngươi không nên quá đáng quá mức!”
Mộ Dung Thanh Liên cắn răng, cái gì thấy hồng? Đây không phải là làm cho nàng rơi máu sao! Nàng đã chật vật như vậy rồi, Mộ Dung Thất Thất rốt
cuộc còn muốn như thế nào nữa?
“Ta quá đáng?” Lời này này từ
miệng Mộ Dung Thanh Liên nói ra, Mộ Dung Thất Thất phảng phất nghe được
chuyện cười thiên hạ, Hồng sa vũ động, đem Mộ Dung Thanh Liên quấn thật
chặt, trực tiếp trói nàng ta kéo tới trước mặt mình.
“Khi mà phụ thân thi hành gia pháp đánh ta, là ai đã lén lút gắn đinh vào roi đây?”