Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 81 : Không trả lời, ta liền hôn nàng
Ngày đăng: 00:34 20/04/20
Một câu kia của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Mộ Dung Thanh Liên chấn
động, đôi môi hồng nhuận* khẽ run lên, “Ngươi, ngươi nói cái gì, ta
không hiểu –” (*đỏ hồng, đỏ phơn phớt)
“Ngươi không hiểu, hay là không thừa nhận?” Mộ Dung Thất Thất cười lạnh một tiếng, sát khí trên mặt càng thêm nồng đậm.
“Ta có nên cảm tạ ngươi thủ hạ lưu tình* hay không nhỉ? May mà ngươi
chỉ gắn thêm có hai cái đinh, nếu là hai mươi cái, ta đây không phải sẽ
lập tức chết sao? Không. . . . . . Ngươi sẽ không gắn nhiều đinh như
vậy, như vậy sẽ bại lộ tâm địa độc ác của ngươi, cho nên mới gắn có hai
cái, một trái một phải, gắn chặt vào xương ta!” (*là một thành ngữ gốc
Hán, nghĩa là “Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết”)
Nghĩ đến những chuyện mà chủ của thân thể này đã trải qua, ánh mắt Mộ
Dung Thất Thất nhìn Mộ Dung Thanh Liên lại càng thêm băng lãnh*. Lúc
trước chủ thân thể đáng thương này, chính là chết ở trong tay những kẻ
có tâm địa độc ác đó! Khi nàng xuyên qua , nếu không phải gặp được cha
nuôi cùng sư phụ, được cứu trị đúng lúc, thì đôi chân này coi như bị phế đi. (*lạnh như băng)
“Không, không, không phải là ta làm. . . . . .” Mộ Dung Thanh Liên lắc đầu, cắn môi. Mộ Dung Thất Thất cư nhiên
tra được chuyện này là do nàng làm, điều này sao có thể chứ!
Nàng chỉ là muốn hung hăng giáo huấn Mộ Dung Thất Thất, cho nên sai
người gắn mấy cái đinh trên những khe hở của roi hành gia pháp*, sao cho chỉ cần đánh một roi duy nhất, cũng đủ để cái đinh kia găm chặt vào
xương cốt của nàng ta. Nghe nói có người cũng bởi vì do như vậy mà hai
chân bị tàn phế, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất chẳng những bình an,
còn học được võ công! (*nguyên gốc: cờ lê….)
Khi Mộ Dung Thất
Thất trở lại, nàng còn tưởng rằng Mộ Dung Thất Thất vận khí tốt*, cái
đinh kia chỉ cắm vào da thịt nàng , không làm thương tổn xương cốt. Hiện tại nghe Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Mộ Dung Thanh Liên mới hiểu
được, lúc ấy, cái đinh kia xác thực đã đả thương nàng ta. Chẳng qua là,
như vậy mà vẫn có thể sống sót! Thật là bất khả tư nghị**! (*may mắn-
**câu này dùng để miêu tả sự việc ngoài tưởng tượng, dự liệu, khó có thể xảy ra.)
“A –” thấy Mộ Dung Thanh Liên sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng như vậy, khuôn mặt của Mộ Dung Thất Thất đột nhiên mất đi vẻ băng lãnh, trở nên vô cùng nhu hòa, “Mặc kệ có phải là ngươi hay không, ta đều tính hết lên người ngươi!”
Không đợi Mộ Dung Thanh Liên hiểu ra âm mưu trong nụ cười ngọt ngào của mình đây, Mộ Dung Thất Thất
tăng thêm lực, hồng sa* trong tay siết chặt lấy Mộ Dung Thanh Liên.
(*tấm lụa hồng)
“A –” Mộ Dung Thanh Liên kêu thảm thiết, làn da của nàng bị ma sát bởi hồng sa, lập tức xuất hiện vết xước dày đặc,
miệng vết thương nhỏ như sợi tơ, khiến máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ
bộ quần áo sáng màu của nàng.
Không tốt! Già Lam thất kinh, hắn thế nhưng không đoán trước được, Mộ Dung Thất Thất chỉ dựa vào một đoạn hồng sa mà có thể làm người ta bị thương thành như vậy.
“Đại
nhân, đây là cuộc thi Tứ quốc tranh bá, chúng ta không thể can thiệp!”
Thấy Già Lam muốn cứu Mộ Dung Thanh Liên, Kim Vũ lập tức bắt lấy cánh
tay hắn, “Huống chi nàng ta yếu như vậy, sao có thể là người mà Di Sa
đại nhân cần tìm!”
Già Lam biết Kim Vũ nói có lý, người có thể phá được ảo thuật của lầu sáu chẳng lẽ nào lại “kém cỏi” như vậy sao.
Chẳng qua là trước khi đến, Di Sa đã dặn hắn rất kỷ, thà rằng nhận lầm
ngàn người, cũng đừng để chạy mất một. Cho nên, Mộ Dung Thanh Liên đến
tột cùng có phải là người Di Sa muốn tìm hay không, chỉ có thể đợi ít
ngày nữa để Di Sa tự mình xác nhận mới được. Còn nhiệm vụ của hắn, là
phải bảo đảm trước lúc Di Sa đến, Mộ Dung Thanh Liên vẫn còn sống.
Khi hồng sa của Mộ Dung Thất Thất lại quấn quanh người Mộ Dung Thanh
Liên lần nữa, một thân ảnh màu lam hiện ra ngay trước mặt Mộ Dung Thất
Thất, “Vụt –” ngân quang* lóe lên, tế đao* trong tay Già Lam chém hồng
sa thành hai đoạn. (*ánh sáng bạc….**thanh đao nhỏ, tinh tế)
“Cô nương, người ta đã nhận thua, cần gì phải làm tổn thương tánh mạng
của người chứ! Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng*!” Vẫn là nụ cười trầm
tĩnh kia, biểu tình của Già Lam cũng vẫn ôn hòa , bình tĩnh. Sự xuất
hiện đột ngột của Già Lam khiến cho Mộ Dung Thất Thất bất ngờ, cũng làm
cho Mộ Dung Thanh Liên thấy được hi vọng. (*thành ngữ: khuyên người phải có lòng khoan dung)
“Cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tòa
tháp, huống chi cô nương cùng nàng dù sao vẫn là tay chân, cớ gì lại
phải cốt nhục tương tàn* chứ!” (*thành ngữ: Anh chị em trong nhà mà hại
nhau.)
Mộ Dung Thanh Liên nằm trên mặt đất, thở hổn hển, những
vết thương nhỏ rướm máu khiến nàng đau đến không chịu được, thấy có
người sẽ tới cứu mình, Mộ Dung Thanh Liên vội vàng bò qua đi ôm chân của Già Lam, tựa như người rơi vào trong nước nhìn thấy cọng rơm cứu mạng,
gắt gao nắm lấy vạt áo Già Lam .”Cầu ngươi, cứu cứu ta, nàng sẽ giết ta, van cầu ngươi! Cứu ta!”
Bên chân truyền đến một lực kéo, khiến Già Lam khẽ cau mày.
Vừa nhìn lại, đã thấy cẩm y màu lam nhuốm máu, sắc mặt Già Lam lại càng
khó coi, mặc dù vẫn duy trì nụ cười nho nhã , nhưng đao trong tay hắn đã đem vạt áo Mộ Dung Thanh Liên nắm lấy chém xuống, nghiêng người rút
chân của mình ra, không để cho Mộ Dung Thanh Liên đến gần mình.
Hắn không thích nữ nhân đụng vào người, huống chi trên người Mộ Dung
Thanh Liên lại nhuốm máu, như vậy rất bẩn. Sợ Mộ Dung Thanh Liên lần nữa quấn lên, Già Lam dứt khoát đứng cách xa nàng, phòng ngừa nàng nhích
tới gần.
“Không bằng, bỏ qua cho nàng đi! Coi như là nể mặt của ta!” Già Lam mỉm cười nhìn Mộ Dung Thất Thất.
“Ngươi?” Bị quấy rầy, khiến cho Mộ Dung Thất Thất đã không thoải mái,
hiện tại Già Lam còn nói một đống lời lảm nhảm, càng khiến cho tâm tình
Mộ Dung Thất Thất không tốt. Cau mày, Mộ Dung Thất Thất lộ ra một nụ
cười mị hoặc, “Ngươi là ai? Ngươi có thể diện gì, lại có tư cách gì để
ta nể mặt của ngươi đây?”
Trong giọng nói của Mộ Dung Thất Thất tràn đầy bất mãn, mà lời nói chanh chua của nàng khiến cho Già Lam sửng sốt, lần đầu tiên hắn xuất hiện vẻ mặt khác.
Mộ Dung Thất Thất không đồng ý, nằm ngoài dự kiến của Già Lam. Mặc dù lúc trước không
nghe thấy Mộ Dung Thất Thất cùng Mộ Dung Thanh Liên nói chuyện, nhưng là từ tư liệu điều tra trong tay hắn, lúc trước ở Mộ Dung phủ, Mộ Dung
Thanh Liên đã khiến cho Tam tỷ nàng sống không tốt, cho nên ân oán giữa
bọn họ, không phải chỉ một lời nói của hắn là có thể buông xuống được.
Chẳng qua là ở chỗ Di Sa, lúc hắn đến đây, bất kể Mộ Dung Thanh Liên
đến cùng có phải là người mà Di Sa muốn tìm hay không, chỉ cần có khả
năng này, thì chuyện hắn đã đáp ứng với Di Sa nhất định phải làm cho
bằng được. Mộ Dung Thanh Liên này , hôm nay hắn phải che chở!
” Phải như thế nào, cô nương mới bằng lòng bỏ qua cho nàng đây?”
“Hãy hỏi hồng sa của ta có nguyện ý cho ngươi mặt mũi hay không đã!” Mộ Dung Thất Thất vừa nói chuyện, Hồng sa trong tay đã hướng thẳng tới mặt Già Lam, nhưng còn không có đụng được Già Lam, đã bị hắn một phát bắt
được, “Cô nương, chỉ cần ta có thể làm, nếu cô nương mở miệng, ta nhất
định hai tay dâng lên, chỉ xin cô nương hôm nay lưu lại tánh mạng của
nàng!”
Mộ Dung Thất Thất có tốc độ nhanh, tốc độ Già Lam còn
nhanh hơn, có thể ở trong khoảng cách ngắn như vậy bắt được hồng sa của
nàng, làm cho Mộ Dung Thất Thất lần đầu tiên cảm thấy Già Lam là một
nhân vật lợi hại.
Nếu Già Lam là cao thủ, cùng hắn giằng co
cũng không có lợi ích gì, huống chi còn nhiều thời gian, ngày sau sẽ còn cơ hội. Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Thất Thất cười nhạt một tiếng, trên
người hàn khí tan hết, biến thành một cô gái ôn nhu, “Hôm nay ta nể mặt
của ngươi, thả nàng, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện.”
“Được!” Già Lam gật đầu, có thể làm cho Mộ Dung Thất Thất bỏ qua, đã là chuyện không dễ dàng rồi, nếu không phải vì Di Sa, hắn sẽ không làm một người vô năng đi cầu tình người khác.
“Điều kiện thứ nhất, trước kêu ba tiếng chó sủa.”
“Ngươi –” vừa nghe lời này, biểu hiện trên mặt Già Lam biến sắc, nàng
có ý gì? Muốn nhục nhã hắn? Một cổ tức giận xuất hiện ở trên mặt Già
Lam.
Già Lam trên mặt tức giận, Mộ Dung Thất Thất thấy rõ ràng. Mặc dù không biết Già Lam tại sao muốn phá hư quy củ, xuất thủ tương
trợ, nhưng hắn làm hư chuyện tốt của nàng, chuyện này không thể dễ dàng
bỏ qua như vậy. Nàng muốn nhìn xem, người nam nhân này rốt cuộc có bao
nhiêu quyết tâm, muốn từ trong tay nàng cứu đi Mộ Dung Thanh Liên.
Minh Nguyệt công chúa sao? Nhưng là Minh Nguyệt công chúa đã qua đời
nhiều năm như vậy, tại sao người này còn có thể dùng tình cảm sâu nặng
kêu tên nàng đây?
Chẳng lẽ Hắc y nhân kia là người theo đuổi Minh Nguyệt công chúa ?
Những vấn đề này một mực ở trong đầu Mộ Dung Thất Thất, nhưng không có
tìm được đáp án, nàng cũng không có đem chuyện này nói cho Phượng Thương biết. Nếu như lần sau Hắc y nhân xuất hiện lần nữa, nàng nhất định sẽ
bắt được hắn để hỏi cho rõ ràng!
Rốt cục, cũng đến đêm ba mươi. Năm nay bởi vì cuộc thi tranh tài bốn nước, Phượng Thương cùng Mộ Dung
Thất Thất chỉ có thể ở Phượng Vũ sơn trang qua lễ mừng năm mới. Có thể
cùng Phượng Thương cùng nhau đón năm mới, Mộ Dung Thất Thất vô cùng vui
vẻ. So sánh với hoàng cung náo nhiệt với nhiều lễ nghi cung đình hạn
chế, còn không bằng cùng người mình yêu cùng nhau trải qua.
Trừ Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, còn có Tô Mi, Tố Nguyệt, Hoàn Nhan Khang, Tấn Mặc, Như ý cùng Cát Tường.
Đêm ba mươi, Phượng Thương tuyên bố tất cả mọi người trong Phượng Vũ
sơn trang bất kể thế nào, cũng không say không về, khiến cho mọi người
trong sơn trang thật cao hứng. Hoàn Nhan Khang ôm vò rượu, cùng Như ý
lôi kéo Tấn Mặc cụng rượu, Tô Mi, Tố Nguyệt cùng Cát Tường còn lại là ba cô nương trẻ tuổi ghé qua một bên nói chuyện phiếm, Phượng Thương cùng
Mộ Dung Thất Thất đứng bên cạnh, cười nhìn người chung quanh.
“Vương gia!” quản gia Phượng Vũ sơn trang bưng rượu, cười híp mắt đi tới trước mặt Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, ” đại biểu cho mọi
người trong sơn trang, hướng Vương gia cùng Vương Phi mời rượu, Chúc
vương gia Vương Phi ân ân ái ái, trăm năm hảo hợp!”
“Tốt!” Quản gia nói…, khiến cho nụ cười trên mặt Phượng Thương càng đậm, ngửa đầu,
một chén rượu liền uống vào trong miệng, “Phần thưởng mỗi người là nửa
năm Nguyệt Ngân!”
“Cám ơn Vương gia! Cám ơn Vương gia!” Vừa
nghe nói có phần thưởng, hơn nữa còn là nửa năm Nguyệt Ngân, khiến cho
người trong trang viên mừng rỡ, nâng chén hướng Phượng Thương cùng Mộ
Dung Thất Thất kính rượu.
Mặc dù chỉ là mấy ngày chung đụng, nhưng những người này rất có tình cảm với Mộ Dung Thất Thất
Có một Vương Phi tính tình tốt dễ ở chung, đối với mấy hạ nhân mà nói
thì không còn chuyện gì tốt hơn. Mặc dù Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất
Thất cũng không thường trở lại, nhưng nhìn hai vị chủ tử, sau này mùa
đông sợ là sẽ phải ở lại Phượng Vũ sơn trang. Chủ tử tính tình tốt, dễ
dàng hầu hạ, điều này khiến hạ nhân thoải mái không ít.
“Vương gia, canh giờ đã đến!”
Cuối cùng đã tới không giờ, Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất,
vượt qua vòng vây của mọi người, ra đến bên ngoài. Phượng Vũ sơn trang,
đèn đuốc sáng trưng, chờ Phượng Thương đi ra ngoài, bọn hạ nhân liền đem pháo hoa đã chuẩn bị xong đốt.
“Bùm!” pháo hoa nở rộ trong đêm tối yên tĩnh, giống như những bức họa màu sắc rực rỡ , sắc xanh của bầu trời được lây nhiểm một màu rực rỡ.”Rầm rầm rầm!” những sắc hoa kia,
ngươi truy ta đuổi, mở ra cả vùng trời, phảng phất như cuộc thịnh yến
bách hoa, nghênh đón năm mới đến!
“Thật là đẹp mắt! Tiểu thư,
ngươi nhìn kìa, thật xinh đẹp a!” Tô Mi thích náo nhiệt, thích pháo hoa
này , Hoàn Nhan Khang tiến tới bên cạnh Tô Mi, đưa cho nàng hai nhánh
hoa, “Cho!”
“Cám ơn!” Tô Mi tay trái tay phải mỗi tay cầm lấy một nhánh pháo hoa, trong đêm tối vũ động .
“Đẹp mắt! A –” Hoàn Nhan Khang kêu lên, chính mình lại cầm lấy hai
nhánh pháo Hoa, cùng Tô Mi, lấy pháo hoa làm vũ khí, ở trong viện”Đánh
nhau” .
Hai người”Đánh” đến không thể tách rời ra, mà trong tay bọn họ pháo hoa lóe ra ánh sáng chói mắt, đem hai người bao phủ trong
đó.
“Thật xinh đẹp! Tố Nguyệt, ngươi cũng đi chơi đi! Cát Tường, Như ý, các ngươi đi chơi đi!”
Tô Mi cùng Hoàn Nhan Khang ồn ào, khiến cho tâm tình Mộ Dung Thất Thất
thật tốt, dứt khoát phát cho mỗi người một nhánh, một nhóm người tay cầm pháo hoa, ở trong sân chơi đùa .
“Tiểu thư, đã đến giờ rồi,
cầu nguyện, cầu nguyện! Nhanh lên một chút cầu nguyện vọng năm mới!” Tô
Mi kêu lên, Mộ Dung Thất Thất vội vàng chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại âm thầm cầu nguyện. Chờ đem nguyện vọng trong lòng toàn bộ nói cho Bồ
Tát, Mộ Dung Thất Thất mở mắt ra, lại phát hiện một tên yêu nghiệt xuất
hiện ở trước mặt nàng.
“Vương gia –”
“Khanh Khanh,
nguyện vọng năm mới của nàng có ta không?” Phượng Thương có chút mong
đợi, có chút nóng lòng, nhưng là vừa kiềm chế vội vàng trong lòng, sợ Mộ Dung Thất Thất biết sẽ cười mình.
“Chàng nói đi?” Thấy Phượng
Thương như vậy, Mộ Dung Thất Thất cười khanh khách, vứt một cái mị nhãn
cho hắn, hơn nữa tặng kèm theo một cái đáp án lập lờ nước đôi .
Mộ Dung Thất Thất càng như vậy, Phượng Thương càng căng thẳng, dứt
khoát đem Mộ Dung Thất Thất ôm trong ngực, dùng áo choàng bao hai người ở trong đó, “Khanh Khanh, nàng không trả lời ta, ta liền hôn ngươi!”
“A!” Bên ngoài áo choàng, Hoàn Nhan Khang kêu lên một tiếng. Lúc Phượng
Thương đem áo choàng bao quanh hai người bọn họ, đưa bọn họ và những
người khác ngăn cách đã khiến cho người bên cạnh chú ý.”Biểu ca, ngươi
không thấy trơ trẽn sao a?” Hoàn Nhan Khang khoa trương kêu lên, người
bên cạnh cười to.
“Vương gia –” Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt lên,
nàng không có ngờ tới Phượng Thương ở trước mặt nhiều người như vậy, làm ra cái chuyện này.
“Khanh Khanh, hoặc là trả lời ta…, hoặc là
để cho ta hôn nàng.” Áo choàng bao quanh, khiến cho nhiệt khí rất nồng,
Phượng Thương có thể cảm giác được gương mặt của mình đã nóng rần lên,
nhưng là hắn không có ý định dễ dàng như vậy bỏ qua cho Mộ Dung Thất
Thất.
“Nói –” Phượng Thương hơi thở nong nóng hướng Mộ Dung
Thất Thất càng ngày càng gần, Mộ Dung Thất Thất có thể tinh tường cảm
giác được nhiệt độ nóng rực trên người Phượng Thương, mặt của nàng nóng
như thiêu đốt , vừa định trả lời, Phượng Thương đã hôn trên môi nàng.
“Khanh Khanh, ta yêu nàng. . . . . .” thanh âm Phượng Thương, bị môi
của Mộ Dung Thất Thất nuốt hết, câu “Yêu” này, đã ở bên trong nụ hôn của hắn, truyền đến trong lòng nàng.
Mặc dù nụ hôn này như cũ
không thuần thục, nhưng Phượng Thương đã không hề giống như lần đầu tiên gặp trục trặc, lưỡi của hắn ở trong miệng của nàng thăm dò hương thơm
của nàng, không sâu không cạn, vừa vặn.
Phượng Thương một tay
nắm áo choàng, đem hai người che ở trong đó, một tay ôm cái eo nhỏ của
Mộ Dung Thất Thất , buộc nàng tới gần sát mình.
“Ưm. . . . . .” môi của Mộ Dung Thất Thất nở rộ như đóa hoa anh đào , nghênh đón sự ôn
nhu của Phượng Thương, mà mũi chân của nàng cũng dần dần rời mặt đất.
Ngoài áo choàng, pháo hoa như cũ, áo choàng che ngoài , hai người hôn
đến khí thế ngất trời.
Chờ chung quanh an tĩnh lại, Phượng
Thương mới chậm rãi rời khỏi môi của Mộ Dung Thất Thất . Nụ hôn này thật dài, làm cho Phượng Thương quên luôn những người đang vây quanh xem náo nhiệt kia. Khi hắn đem áo choàng để xuống, tiếng huýt sáo của Hoàn Nhan Khang lập tức truyền tới.
Đôi môi của Mộ Dung Thất Thất sưng
đỏ làm cho người ta vừa nhìn đã hiểu hai người này ở trong áo choàng làm chuyên gì, Hoàn Nhan Khang lại càng kinh ngạc kêu lên, “Biểu ca, lợi
hại a! Thời gian dài như vậy! Chúng ta đứng tiến năm cũ đón năm mới, các ngươi thì lại khóa môi đón năm mới a!”
Vừa nghe xong lời nói
của Nhan Khang…, Mộ Dung Thất Thất mặt đỏ như hỏa vân thiêu đốt, bỏng
rát , cả người giấu ở trong ngực Phượng Thương, không chịu ngẩng đầu
lên.