Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 82 : Nữ nhân ở dưới đất
Ngày đăng: 00:34 20/04/20
Mộ Dung Thất Thất vẫn úp mặt ở trong ngực Phượng thương, dùng dằng không chịu ngẩng đầu lên, Phượng Thương cười ôm nàng, dùng áo choàng đem Mộ
Dung Thất Thất che lại, chờ cho đến khi người chung quanh tản ra , hắn
mới đem nàng bế lên.
“Khanh Khanh, nàng có biết nguyện vọng năm mới của ta là gì không?” trong đôi mắt dài hẹp của Phượng Thương tràn
đầy khao khát tình yêu, khiến cho gương mặt vốn hồng của Mộ Dung Thất
Thất một lần nữa lây nhiễm thêm một hồng sắc, không thể làm gì khác hơn
là ngẩng đầu ngó chừng bầu trời đêm đầy sao.
Những chấm nhỏ
kia, nhấy nháy không ngừng, khiến cho Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới bầu
trời đêm kiếp trước, cũng là ánh sáng ngọc lập lòe như vậy. Nghĩa phụ,
con đã tìm được người yêu mình, nghĩa phụ, con ở chỗ này sống vô cùng
tốt, nghĩa phụ, ta rốt cục hiểu ý nghĩa của việc trọng sinh rồi, chính
là vì để cho con đạt được tình yêu chân thành, để cho con gặp được hắn
——
Mùng một, khí lạnh rất nặng, bởi vì ngày hôm trước thức đêm
đón giao thừa, nên sáng sớm Mộ Dung Thất Thất thật lâu mới rời giường.
Mới vừa rời giường , Tô Mi đã mang tới một chậu mai ngũ sắc đặt ở trong phòng Mộ Dung Thất Thất.
“Tiểu thư, ngươi nhìn xem, năm màu hoa mai, có đẹp hay không? Ta lần
đầu tiên nhìn thấy hoa mai xinh đẹp như vậy!” lời của Tô Min khiến Mộ
Dung Thất Thất đem lực chú ý lên chậu cảnh kia. Quả nhiên, một bụi mai
nho nhỏ, phía trên nhìn là Hồng, phấn, vàng, xanh, trắng năm loại màu
sắc hoa mai, thật là cực kỳ hiếm thấy.
“Chỗ nào đem tới?”
Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng hít hà lấy mùi thơm của hoa mai, thoáng cáiđã thích bồn hoa mai này.
“Là sư phụ của Phật Đà tự đưa tới, năm trước Vương gia tặng lương thực, áo bông đem tới để cho mọi người đón năm mới. Vì vậy, mùng một tăng
nhân trong chùa sẽ đưa một chậu Mai ngũ sắc tới đây, người vẫn còn chưa
đi, đang ở phía trước Mai Viên đây!”
“Đi, đi xem một chút!”
Mộ Dung Thất Thất mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt xong liền đến Mai
Viên, thật xa, đã nhìn thấy một người tăng nhân mặc áo cà sa màu vàng,
lưng khom, đang ngẩng đầu nhìn hoa mai.
“Đại sư, chúc mừng năm
mới!” Mộ Dung Thất Thất cười đi qua, chờ tăng nhân quay sang, Mộ Dung
Thất Thất mới nhìn rõ ràng mặt của hắn. Đây là một vị tăng nhân lâu năm, tóc hoa râm, chòm râu cũng màu hoa râm, thân hình gầy gò, mặt mũi xấu
xí. Ở bên má trái hắn, có một vết bỏng lớn, kéo dài tới cổ, khiến cho
hắn nhìn qua có chút kinh khủng, bất quá hắn có một đôi mắt từ bi ôn
nhu.
Tăng nhân không nói gì, chẳng qua là chắp tay trước ngực, đối với Mộ Dung Thất Thất hành lễ.
“Tiểu thư, hắn không nói chuyện được!” Tố Nguyệt ở bên cạnh giải thích.
“Ta biết rồi.” Mộ Dung Thất Thất đến bên cạnh tăng nhân, khẽ mỉm cười,
“Đại sư cũng thích hoa mai a? Đại sư hôm nay đưa tới năm màu Mai, ta vô
cùng thích, cám ơn đại sư!”
Nghe Mộ Dung Thất Thất nói rất
thích, tăng nhân cười, nụ cười tang thương giống như tuyết trắng trên
núi cao, tinh khiết , tràn đầy thương xót phổ độ chúng sinh. Tăng nhân
hai tay lần nữa tạo thành chữ thập, đối với Mộ Dung Thất Thất cảm tạ,
sau đó xoay người rời đi Mai Viên.
“Đại sư muốn đi sao? Ta tiễn ngài!”
Chẳng biết tại sao, Mộ Dung Thất Thất đối với vị lão nhân hiền lành này có một loại cảm giác đặc thù, mặc dù lão nhân chưa từng nói chuyện,
nhưng ánh mắt của hắn giống như có thể hiểu rõ tâm linh con người.
Mộ Dung Thất Thất đưa tăng nhân tới cửa sơn trang, chờ bóng lưng tăng
nhân biến mất ở trước mắt nàng, Mộ Dung Thất Thất mới xoay người vào
cửa.
Chờ đại môn Phượng Vũ sơn trang khép lại , tăng nhân lảo
đảo một cái, tay chống đại thụ bên cạnh, cố gắng khắc chế thật lâu, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, rơi trên hoàng sa của hắn.
Minh Nguyệt, là nàng sao? Là nàng không nỡ để ta một mình ở lại trên thế gian chịu khổ, cho nên đem bảo bối đưa đến bên cạnh ta sao? Minh
Nguyệt, ta tìm được tiểu bảo bối rồi, ta tìm được bảo bối của chúng ta
rồi! Minh Nguyệt, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố bảo
bối, cũng sẽ đem chân tướng năm đó ra nói, rửa sạch oan khuất cho nàng!
Lau nước mắt nơi khóe mắt, mang theo tâm tình kích động, tăng nhân từng bước từng bước, giẫm trên tuyết trắng, rời đi Phượng Vũ sơn trang.
Kể từ khi có chậu mai ngũ sắc, Mộ Dung Thất Thất mỗi ngày đều tự mình
chăm sóc chúng.”Thật xinh đẹp! Cũng không biết vị lão bá kia làm thế nào nuôi trồng ra hoa mai ngũ sắc này. Hắn nhất định là người cực kỳ yêu
mai, cho nên hết sức chuyên chú, mới có thể tạo ra được những đóa hoa
mai xinh đẹp như vậy!”
“Khanh Khanh nếu là thích, ta cho người
đi thỉnh vị tăng nhân kia trở lại? Đến lúc đó ở bên trong sơn trang
trồng mai ngũ sắc, để cho Khanh Khanh yêu đủ, có được hay không?” Phượng Thương nói xong, lập tức phái người đi Phật Đà tự, lại không nghĩ tới
người trở lại bẩm báo rằng vị tăng nhân kia đã viên tịch.
“Viên tịch ——”
Nghe tin tức thế, Mộ Dung Thất Thất sửng sốt, trong lòng không khỏi
phiền muộn. Lúc trước còn mới gặp vị lão bá kia, hiện tại người đã không còn trên đời quả là thế sự vô thường.
Mộ Dung Thất Thất tự
mình đem mai ngũ sắc dời đến trồng trước mộ của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, đóa hoa mai ngũ sắc nho nhỏ, nở ra càng xinh đẹp.
“Tướng quân cùng công chúa hẳn là sẽ thích hoa mai này!” Mộ Dung Thất
Thất dựa vào Phượng thương, “Chúng ta không phải là sắp rời đi sao?
Vương gia, ta không nỡ xa nơi này!”
“uhm.” Phượng thương nhẹ
giọng đáp lời, “Cậu đã đưa tin thúc dục nhiều lần, không đi nữa, đoán
chừng kinh thành sẽ phái người tới đón chúng ta.”
“Vương gia,
ta thật thích nơi này ! Chờ bắt đầu mùa đông năm nay, chúng ta tới đây
tắm Ôn Tuyền!” Vừa nghe nói phải đi, Mộ Dung Thất Thất trong lòng có
chút không nỡ. Ở Phượng Vũ sơn trang, có một vườn đào viên. Có thể ở nơi này có cuộc sống không buồn không lo, là một việc cở nào hạnh phúc a!
“Tốt!” Thấy Mộ Dung Thất Thất thích Phượng Vũ sơn trang, Phượng thương
cao hứng phi thường. Hắn từngnghĩ tới, nhất định phải tìm một người thế
tử phi thích Phượng Vũ sơn trang , có thể giống phụ thân và mẫu thân có
cuộc sống hạnh phúc ở chỗ này. Cũng may trời cao có lòng thương hại, rốt cục đem Mộ Dung Thất Thất đưa đến bên cạnh hắn, so với hạnh phúc hiện
tại, thì những khổ cực đã qua có tính là cái gì đâu!
Sau hai ngày, nhóm người Phượng Thương trở về Ung châu thành.
“Đây là văn thư tìm được! Ngươi lấy đi!” Mộ Dung Thất Thất đem văn thư Phượng thương đưa, đưa cho Thiết Huyết.
“Dạ!” Thiết huyết cười, vết đao trên mặt khi cười nhu hòa đi rất nhiều, “Phương Tịnh bảo đưa bản vẽ cho tiểu thư nhìn, xem còn có cái gì cần
cải tiến không?”
“Thay đổi những phần ta đã đánh dấu, Phương
Tịnh vừa nhìn sẽ hiểu. Trở về nói cho Phương Tịnh, ta muốn chế tạo một
cái pháo đài bền chắc nhất cái thế giới này, bảo hắn đừng tiết kiệm
tiền! Hết thảy vấn đề có thể dùng tiền giải quyết , cũng không phải là
vấn đề nữa. Không cần đẹp đẽ quý giá, nhưng nhất định phải bền chắc. Mặt khác, chức năng phòng cháy nhất định phải tốt, ta không muốn thôn trang mà mình cực khổ xây dựng cuối cùng bị một mồi lửa đốt hết.”
“Dạ! ta sẽ đem lời tiểu thư truyền đạt tới Phương Tịnh . Tiểu thư, đây
là khế đất của tất cả cửa hàng ở Nam tứ châu, chúng ta chọn lấy cửa hàng tốt nhất để cho Bảo khố và Tuyệt Sắc phường, những cửa hàng khác dựa
theo tiểu thư nói, căn cứ vào vị trí khác nhau, áp dụng các mức giá khác nhau cho người khác thuê. Những hộ thương nhân kia đối với phương thức
“Ha ha ha ha! Nguyệt Nhi, trong lòng ngươi
quả nhiên có ta ! Ngươi quả nhiên là yêu ta ! Ta cũng vậy yêu ngươi a,
Minh Nguyệt, ngươi có biết hay không, lúc trước ngươi sinh ra, ta ôm
ngươi, ngươi hướng ta cười ngọt ngào , một khắc kia, ta liền yêu ngươi!
Ta yêu ngươi a!”
Nguyệt Lan Chi muốn giãy dụa, không ngờ Hoàn
Nhan Liệt đã thô lỗ nhấc làn váy của nàng, đem thắt lưng của nàng cởi
ra, sau đó, sau đó Nguyệt Lan Chi cảm thấy vậy gì đó đâm vào bên trong.
“Nguyệt Nhi, ca ca yêu ngươi!”
Lại tới nữa . . . . . . Nguyệt Lan Chi tuyệt vọng nhìn nóc nhà, mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều hô tên một nữ nhân khác, tùy ý rong ruổi trên
người nàng.
Mắt Nguyệt Lan Chi, trống rỗng mở to, chuyện như
vậy cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh. Chỉ cần hắn nghĩ, hắn
muốn, nàng phải tùy thời thừa nhận hắn mang đến hết thảy. Cho dù là ở
trong lúc mang thai, cũng phải tùy ý hắn muốn. Cho nên. . . . . . Con
của nàng mới có thể mất, mới còn chưa đủ hai tháng liền rời nàng đi! Đây cũng bởi vì ma quỷ này!
Nước mắt cừu hận, từ trên gương mặt
bóng loáng của Nguyệt Lan Chi vô số viên rơi xuống mặt đất. Hoàn Nhan
Liệt giống như chó điên, ở trên người nàng gặm nhấm, lưu lại một mảng
xanh tím.
Đối với mấy cái này, Nguyệt Lan chi tựa hồ đã không
còn cảm giác đau đớn, nàng đã sớm đem mình xem là một công cụ dùng hình, trong hoàng cung to lớn này, không có một người nào, không có một ai
không hâm mộ nàng, không có một người nào, không có một ai không ghen tỵ với nàng.
Tất cả mọi người cho là nàng được Hoàn Nhan Liệt
sủng ái, mặc dù nàng không phải là hoàng hậu, nhưng hưởng thụ đãi ngộ so sánh với hoàng hậu còn tốt hơn. Nhưng là, có ai biết được sau lưng chân tướng đích thực là như thế nào đây?
Tất cả nữ nhân hậu cung đều theo đuổi nam nhân này, còn nàng thì tránh
không kịp ma quỷ này. Nếu như có thể lựa chọn, nàng tình nguyện sống
cuộc sống ở địa phương xa xôi, không biết hoàng cung là vật gì, không
biết hoàng đế là ai, không hưởng thụ những vinh hoa phú quý này, cũng
không cần thừa nhận những thứ tùy ý bắt người cướp của này.
Có
đôi khi, Nguyệt Lan Chi thật hận, hận mình cùng nữ nhân kia có khuôn mặt tương tự, hận hơn cái nữ nhân nằm bên dưới kia, hết thảy cũng là bởi vì nàng, hắn mới biến thái như vậy!
Cũng bởi vì gương mặt này,
làm cho nàng nhận chịu mọi loại đãi ngộ khác người, tựa như hiện tại,
nam nhân này một lát điên, một lát bình thường, một lát bởi vì một chút
cũng không thỏa mãn sẽ giết nàng, một lát lại bởi vì một câu nói của
nàng mà ngược lại làm thú vui. Đây là một nam nhân giống ác ma, làm cho
nàng cả người đều sợ hãi nam nhân này!
“Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi
của ta!” Hoàn Nhan Liệt tay nắm tóc Nguyệt Lan Chi, buộc nàng nhìn mình, “Nói! Ngươi thích nhất người nào! Nói, nam nhân trong lòng ngươi là
người nào? ! Nói! Có phải là Phượng Tà hay không? Hử? Ngươi rốt cuộc là
yêu Phượng Tà hay là yêu ta? Rốt cuộc là Phượng Tà lợi hại hay là ta hại ?”
“Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp chỉ có người, chỉ yêu
một mình người! Người là tốt nhất!” Nguyệt Lan chi hàm chứa nước mắt,
mạnh dạn nở một khuôn mặt tươi cười, chịu đựng đau nhức của da đầu cùng
phía dưới, run rẩy đáp trả vấn đề của Hoàn Nhan Liệt .
“Thật?
Thật?” Lúc nói chuyện, Hoàn Nhan Liệt đột nhiên dừng lại, giống như
vương giả cao cao tại thượng, cúi đầu ,mắt nhìn xuống Nguyệt Lan Chi,
“Nguyệt Nhi, ngươi phải ngoan a, không thể nói dối ! Nguyệt Nhi nói láo, ta không thích, nói láo ca ca sẽ trừng phạt ngươi ơ!”
“Thật
sự, thật, thật chỉ có ngươi!” Nguyệt Lan Chi không dám giãy dụa, cũng
không có thể giãy dụa, cha mẹ ấu đệ đều ở trong tay Hoàn Nhan Liệt,
người trong tộc nhiều như vậy cũng bị Hoàn Nhan Liệt khống chế, vạn nhất nàng không cẩn thận, phật ý hắn, nàng cũng sẽ có kết quả giống như
những nữ nhân kia.
“Ha ha ha ha! Ta là tốt nhất! Nguyệt Nhi rốt cuộc biết rồi, Nguyệt Nhi rốt cuộc biết rồi!”
Hoàn Nhan Liệt mạnh mẽ va đập vào, mặt Nguyệt Lan chi bởi vì đau mà vặn vẹo, dung nhan vốn xinh đẹp bởi sự đau đớn kích thích, trở nên tái nhợt vô lực, nàng gắt gao cắn môi, móng tay dài cắm vào trong thịt, cuối
cùng, thật sự chịu không được, chỉ có thể ngất đi.
Qua hồi lâu, chờ Nguyệt Lan Chi tỉnh lại, đèn dầu đã lên, ngoài phòng một mảnh đen
nhánh, trong nhà ánh đèn sáng ngời. Xuân Hạnh nhẹ giọng nức nở, hai tay
nhỏ bé vắt khăn lông trong nước ấm, ở trên người Nguyệt Lan chi nhẹ
nhàng lau.
“Xuân Hạnh. . . . . . Đừng khóc. . . . . .” Nguyệt
Lan Chi há mồm, tiếng nói khàn khàn từ cổ họng của nàng truyền ra. Thấy
Nguyệt Lan Chi bị hành hạ đến không còn hình dạng, Xuân hạnh nước mắt
rớt xuống, “Nương nương, ngài đã chịu khổ!”
“Xuân hạnh, ta đau
quá ——” Nguyệt Lan Chi nghĩ trở mình, nhưng không ngờ khẽ động thân
dưới, lập tức đau đến một thân đầy mồ hôi.
“Nương nương, mới
vừa rồi thái y đến xem qua, nói là nương nương tốt nhất điều dưỡng, nhớ
lấy. . . . . . Nhớ lấy không thể cùng phòng. Nhưng là hoàng thượng một
lần nữa như vậy, khiến thân thể nương nương không chịu nổi. . . . . .”
Xuân hạnh vừa nói vừa khóc ra thành tiếng, Nguyệt Lan Chi ngồi dậy, kéo
tay Xuân hạnh, đem miệng của nàng che lại.
“Xuân hạnh, trong
cung này, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, ngươi cũng biết. . . . . . Sau này, đừng làm cho người nhìn thấy, cho dù rơi lệ, cũng đừng làm cho người ta nhìn thấy. . . . . . Ta là vì ngươi tốt. . . . . .”
Xuân hạnh biết Nguyệt Lan chi là vì tốt cho mình, dùng sức gật đầu, nhưng là nước mắt không nhịn rơi xuống.
Bên ngoài mọi người nói chủ tử nhà mình yếu đuối, còn nói nàng quá mức
mảnh mai, mới giữ không được hoàng tử, chỉ có các nàng biết, Tiểu hoàng
tử là bị cha hắn tự mình giết chết ! Nếu không phải Hoàn Nhan Liệt ở
thời điểm Nguyệt Lan chi có thai còn mạnh mẽ muốn cùng phòng, nương
nương làm sao sẽ sanh non, hiện tại thân thể còn suy yếu như vậy——
“Không cho khóc!” Nguyệt Lan Chi không nhịn được cất cao âm lượng,
“Xuân hạnh, nếu như ngươi nghĩ ở trong cung này sống được, phải học được chuyện thứ nhất là, không khóc. Nếu không, xảy ra chuyện gì, ta cũng
chưa chắc có thể che chở cho ngươi!”
Nói một hơi nhiều như thế, Nguyệt Lan Chi cũng nhịn không được, ngã xuống giường, trên đầu mồ hôi
đầm đìa, gương mặt ửng hồng. Xuân hạnh vội vàng mang thuốc thái y kê đưa tới, đút cho Nguyệt Lan Chi. Một chén thuốc uống vào, Nguyệt Lan chi
sắc mặt khá hơn một chút, khoát tay áo, nhắm mắt lại, để cho Xuân hạnh
lui ra.
“Nàng như thế nào?” Ngoài điện, Hoàn Nhan Liệt nghiêm trang đứng, cùng với hình tượng ác ma lúc trước hoàn toàn khác.
“Hồi hoàng thượng…, nương nương là thân thể sau hậu sản vẫn không điều
dưỡng tốt, cộng thêm khí huyết công tâm, cho nên mới bị bệnh. Thần đã kê toa thuốc, chẳng qua là, nương nương thân thể quá mức suy yếu, kính
xin. . . . . .”
“Ừ?” Hoàn Nhan Khang mặt nghiêng nhìn lão thái y khom lưng đứng trước mặt, thanh âm trở nên nghiêm nghị, “Nói, xin cái
gì? Đừng nói chuyện ấp a ấp úng !”
“Mặc dù hoàng thượng sủng ái nương nương, nhưng là, thần khẩn cầu hoàng thượng sinh hoạt vợ chồng
không nên quá mức nhiều, nếu không thân thể nương nương sợ là khó có thể thuận lợi hồi phục ——” lúc nói lời này, lão thái y đầu cúi rất thấp,
giọt mồ hôi trên trán từng giọt rơi trên mặt đất, lưu lại một đám nước
nho nhỏ.
Hoàn Nhan Liệt sau khi nghe xong, trầm mặc một hồi, mà hắn trầm mặc, để cho lão thái y lại càng thêm kinh hồn. Mặc dù là trời
đông giá rét, nhưng quan phục thái y thấm ướt, hắn nuốt nuốt nước miếng, không dám lau mồ hôi trên trán, sợ một động tác thôi, sẽ rớt đầu trên
cổ.