Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 84 : Cầu Hôn

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


“Ta đã đồng ý sao?” Mộ Dung Thất Thất khiêu mi giương mắt: “Lỗ tai nào

của ngươi nghe thấy ta đồng ý cho người vào cửa vương phủ? Hả?”



“Chúng ta không nghe thấy. tiểu thư chưa nói.” Tô Mi cùng Tố Nguyệt vô cùng phối hợp vội vàng lắc đầu.



“Thái Tử Phi, công chúa, các ngươi nghe thấy không?” Mộ Dung Thất Thất

nhìn về phía Dư Thi Thi và Hoàn Nhan Bảo Châu hỏi. Hai người này mặc dù

rất muốn giúp Mục Vũ Điệp, nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Dung Thất Thất cũng không có gật đầu, cũng không đáp ứng, hai người không thể làm gì khác

hơn là lắc đầu.



Lúc này, sắc mặt của Mục Vũ Điệp có chút phát

xanh, nàng là có ý gì? Mới vừa rồi nói những lời đó, chẳng lẽ không đúng cho thấy nàng nguyện ý cùng mình hai gái hầu chung một chồng sao? Ý tứ

rõ ràng như vậy, hiện tại Mộ Dung Thất Thất sao lại nói ngược lại đây?



“Ngươi có ý gì?” Mục Vũ Điệp bật thốt lên.



Thấy Mục Vũ Điệp vội vã như vậy, Mộ Dung Thất Thất cười yếu ớt: “Ý của

ta chẳng lẽ Mục tiểu thư không rõ sao? Vương gia nhà ta chỉ có ta là một nữ nhân, trước hôn nhân đã như thế, sau này cũng sẽ như thế. Về phần

Mục tiểu thư một bên tình nguyện, ngươi hãy nghe cho kỹ, chỉ là do ngươi quá mức tự tin thôi. Nếu như nữ nhân nào cũng nghĩ muốn đến vương gia

nhà ta, ta người nào cũng gật đầu, vậy trong kinh thành này cũng có quá

nhiều rồi.”



“Ngươi ——” Mục Vũ Điệp trăm triệu lần không nghĩ

tới Mộ Dung Thất Thất lại đem chuyện nói trắng ra như vậy, như vậy. . . . . . Khó nghe. Đây quả thực là nhục nhã nàng, nhục nhã tình cảm của nàng đối với Phượng Thương.



“Công chúa, không phải là chỉ có một

mình ngươi yêu vương gia. Ngươi ít nhất cũng phải tôn trọng tình cảm của ta đối với vương gia.”



Nghe lời này, Mộ Dung Thất Thất phảng

phất như nghe thấy chuyện cười trong thiên hạ, nàng từng bước từng bước, chậm rãi đi tới trước mặt Mục Vũ Điệp, nhìn ánh mắt kiên quyết trên

gương mặt trắng nõn của nàng, thở dài.



“Bất đắc dĩ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cho dù Mục tiểu thư đối với vương gia nhà ta yêu đến mức so sánh với núi cao, so sánh với biển sâu, như vậy thì thế nào?

Phượng Thương trong lòng chỉ có một mình ta, vừa vặn ta là người bá đạo, cho nên đem tâm của hắn lấp đầy, một sợi tóc chen vào cũng không lọt,

ngươi hãy tỉnh lại đi. Bỏ lỡ cả tuổi thanh xuân, còn si tâm vọng tưởng.”



Mộ Dung Thất Thất lời nói ác độc, khiến cho Dư Thi Thi cùng

Hoàn Nhan Bảo Châu sợ ngây người, nàng cũng không hoàn toàn cho Mục Vũ

Điệp một chút thể diện, lại đứng bên đường cứ như vậy mà “nhục nhã” nàng ta, chẳng lẽ Mộ Dung Thất Thất cũng không sợ đắc tội với phủ Thừa Tướng sao? Hơn nữa, lại có cô gái như vậy, luôn mồm không cho phép Phượng

Thương cưới vợ bé, nữ nhân này là đố phụ sao? Yêu cầu vô lí như vậy,

Phượng Thương cũng sẽ đáp ứng sao?



Quả nhiên, Mục Vũ Điệp nổi

giận, nàng để ý nhất chính là người khác lấy tuổi của nàng ra mà nói

chuyện, hiện tại Mộ Dung Thất Thất mở miệng một tiếng “tuổi xuân”, rõ

ràng chính là khi dễ nàng.



“Công chúa, ngươi thật là quá đáng. Ngươi tự chủ trương như vậy, vương gia chưa chắc sẽ đáp ứng.”



“A. . . . . .” Mộ Dung Thất Thất cười lạnh, nhìn sang vẻ mặt đang đen

lại của Mục Vũ Điệp, khóe miệng gợi lên một độ cong: “Vương gia nói,

trong Nam Lân vương phủ ta là lớn nhất. Ý của ta, cũng đại biểu cho ý

của vương gia.”



Phượng Thương đem Mộ Dung Thất Thất sủng đến

loại tình trạng này, đám người Dư Thi Thi hoàn toàn không ngờ rằng được

điều này. Xem ra, hi vọng muốn đem Mục Vũ Điệp nhét vào Nam Lân vương

phủ hoàn toàn xa rời rồi.



Dư Thi Thi không ưa gì vẻ mặt đắc ý

của Mộ Dung Thất Thất, nếu như ban đầu nàng không đi sai hướng, hiện tại Mộ Dung Thất Thất làm sao còn ở chỗ này mà ngang ngạnh. Tại sao chuyện

tốt như vậy cứ rơi vào trên người Mộ Dung Thất Thất đây? Mộ Dung Thất

Thất này lớn lên không có vóc người, tại sao Phượng Thương hết lần này

tới lần khác đều yêu thích nữ nhân như nàng ta như vậy? Thật là không

thể tưởng tượng nổi.



“Vương gia còn chưa lớn bằng hoàng thượng. Chuyện này hoàng thượng không có mở miệng, còn nói không cho phép.”dưới sự kích thích của Mộ Dung Thất Thất, Mục Vũ Điệp cuối cùng cũng đem uy

của Hoàn Nhan Liệt ra dọa.



Thì ra là như vậy. Mộ Dung Thất Thất bừng tỉnh đại ngộ, khó trách ba nữ nhân này lại ở chung một chỗ, khó

trách Mục Vũ Điệp còn dám “đúng tình hợp lý” như vậy, xem ra là cái lão

già ở Mục phủ kia muốn chạy theo Hoàn Nhan Liệt kia a. Muốn dùng hoàng

thượng cùng thánh chỉ tới dọa nàng sao? Chẳng lẽ Mộ Dung Thất Thất là

con dê mặc cho người ta chém giết sao ?



“Vậy thì chờ hoàng thượng mở ra miệng rồi hãy nói sau.”



Mộ Dung Thất Thất thay đổi lời nói lớn lối vừa rồi, sắc mặt bỗng nhiên

bình tĩnh trở lại, bình tĩnh giống như biển sâu, không một tia gợn sóng. Nàng nhìn ngón tay mình, nhẹ nhàng mà vuốt móng tay nhuộm màu hồng.



“Bất quá, Mục tiểu thư cũng phải cẩn thận a. Chuyện tốt tới cửa, nhưng

lại không có phúc khí mà hưởng. Cho dù hoàng thượng ban xuống thánh chỉ, ngươi cũng phải có cái phúc khí này mà hưởng thụ mới được. . . . . .

Vạn nhất, đầu không cẩn thận rớt xuống, Mục tiểu thư chỉ là công dã

tràng thôi. Dù sao bà lão, đại não có đôi khi ngắn, phản ứng không nhanh nhẹn, tình huống chết đột tử tự nhiên là có.”



Mới vừa rồi còn

nói Mục Vũ Điệp một câu “tuổi thanh xuân”, lúc này đã hoàn toàn thăng

cấp thành “bà lão”. cho dù Mục Vũ Điệp tính tình trầm tĩnh đến đâu đi

nữa, cũng có thể nghe được lời nói này tràn đầy châm chọc cùng đắc ý uy

hiếp của Mộ Dung Thất Thất, nàng thật là quá lớn mật.



“Mộ Dung

Thất Thất! Ngươi mới vừa rồi là uy hiếp ta, đe dọa ta sao? Ta là cháu

gái của quan nhất phẩm, người nào cho ngươi lá gan lớn vậy, dám đối với

ta như vậy?”



“Là Bổn vương cho.” không đợi Mục Vũ Điệp phát

tiết xong, một thanh âm lạnh như băng truyền tới, sau một khắc, Mộ Dung

Thất Thất rơi vào vòng ngực ấm áp, không cần đoán, nàng cũng biết đây là Phượng Thương.



Phượng Thương đột nhiên xuất hiện, khiến cho

kia ba nữ nhân kia lui về phía sau nửa bước, quét mắt nhìn ba người này, Phượng Thương cúi đầu ôn nhu hôn lên trán của Mộ Dung Thất Thất : “Đi

ra ngoài cũng không mang theo người. Gặp phải chó điên làm sao bây giờ?”

Lời nói của Phượng Thương trực tiếp đem ba nữ nhân đối diện quy thành

“chó điên”, Tô Mi cùng Tố Nguyệt che miệng cười trộm.công lực nói lời ác độc của vương gia lại tăng lên a. Mới vừa rồi bộ dáng điên cuồng của

Mục Vũ Điệp, thật đúng là giống như chó điên.



“Vương gia, gặp

phải chó điên, tự nhiên sẽ là đánh chết lột da chúng, trưng bày ra

ngoài.” Ánh mắt của Mộ Dung Thất Thất rơi vào trên mặt Mục Vũ Điệp,

trong ánh mắt hàm chứa nụ cười, lại làm cho Mục Vũ Điệp cảm thấy một

trận âm lãnh, vội vàng kéo chặt áo choàng.



“Làm sao, Mục tiểu thư đối với lời nói của vương phi của bổn vương bất mãn sao?”



Mộ Dung Thất Thất không sao, khiến Phượng Thương thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết tiểu nữ nhân này thủ đoạn không tầm thường, nhưng vẫn là không

nhịn được nhớ thương lo lắng. Trở lại vương pPhủ, vừa nghe Phượng Ngọc

nói Mộ Dung Thất Thất đi ra ngoài dạo phố, Phượng Thương vừa quay ngựa

không ngừng chạy đi ra ngoài tìm, rốt cục ở bên ngoài sòng bạc thấy được nàng, còn có ba nữ nhân kia.



“Không không không, không có, không có.”



Có Phượng Thương ở đây, Mục Vũ Điệp có chỗ nào dám vô lễ với Mộ Dung

Thất Thất. Trừ phi nàng là người mù, trong mắt Phượng Thương sủng nịnh

đối với Mộ Dung Thất Thất nàng sao không thể nhìn thấy chứ? Thật ra

trong lòng ghen tỵ muốn chết, nhưng ngoài miệng cái gì cũng không thể

nói. Xem ra nhất định phải kêu gia gia đi tìm hoàng thượng, nàng cũng

muốn Phượng Thương dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, ôn nhu đối với nàng.



Phượng Thương tới, ánh mắt Dư Thi Thi lập tức biến thành u oán. Tại sao hắn ôn nhu đối với Mộ Dung Thất Thất như vậy? Tại sao hắn không chịu

nhìn nàng một cái? Chẳng lẽ là do ban đầu nàng bội ước sao? Nhưng nàng

cũng là thân bất do kỷ, là bị liên lụy a. . . . . .



Lúc này, Dư Thi Thi mắc phải bệnh mê trai, ánh mắt nàng ta si mê, hoàn toàn là tự

mình đi tìm phiền toái. Mộ Dung Thất Thất vừa thấy Dư Thi Thi như vậy,

đã nghĩ tới muốn ói. Xem ra cả đám này đều là loại không an phận, cũng


Kì lạ. . . . . . Mộ Dung Thất Thất vô cùng kinh ngạc. Mọi người đi đâu

vậy? Chẳng lẽ bận rộn chuẩn bị hôn lễ? Nhưng cũng không đến mức ngay cả

một người cũng không có như vậy đi.



Đi khắp cả vương phủ, cũng không có nhìn thấy người nào, chờ lúc Mộ Dung Thất Thất trở lại Tùng Lâu, đã là ban đêm.



Vào đông, trời tối sớm hơn, nhìn hoàng hôn mờ mịt, Mộ Dung Thất Thất

trong lòng có chút bất an. Rốt cuộc là sao vậy? Tại sao tất cả mọi người đều không có ở đây? Chẳng lẽ là xảy ra điều gì đó? Có người xâm nhập

vương phủ?



Đang lúc Mộ Dung Thất Thất trong đầu mơ màng hết

chuyện này tới chuyện khác, một trận tiếng đàn truyền tới. Tiếng đàn du

dương, như tiếng suối róc rách, làm say người nghe. Có người. Mộ Dung

Thất Thất thật cao hứng, lập tức tìm kiếm đuổi theo nơi phát ra tiếng

đàn, lại không nghĩ lâm vào một mảnh đỏ rực.



Trời đông giá rét, mai nở lửa đỏ diễm lệ, Mộ Dung Thất Thất liếc mắt liền thấy Phượng Thương ở trong đình.



Tựa hồ, hôm nay Phượng Thương phá lệ tuấn mỹ hơn. Một thân áo trắng

noãn như tuyết, tóc dài buộc ở đỉnh đầu, vẻn vẹn dùng một cây trâm gài

cố định. Lúc này, Phượng Thương đang chuyên tâm gảy đàn, ngón tay của

hắn thon dài, gảy trên dây cầm, âm nhạc tuyệt vời truyền từ đầu ngón tay ra, cả không gian bao phủ tiếng đàn động lòng người.



“Khanh

Khanh, nàng đã đến rồi.” Một khúc cuối cùng, Phượng Thương đứng lên, mỉm cười dẫn Mộ Dung Thất Thất vào đình. Trên bàn, hai chiếc nến đỏ tinh mỹ chẳng biết lúc nào đã được người ta đốt lên, ngạc nhiên hơn là, trong

bình ngọc trên bàn, cắm một bó hồng mai đỏ au.



Ánh đèn chiếu

sáng, đem không gian bao trọn ấm áp dị thường, trong không khí phiêu dật mùi hoa mai nhàn nhạt. Lúc này, ánh mắt của Phượng Thương đặc biệt ôn

nhu, Mộ Dung Thất Thất thấy vậy lâm vào một trận si mê.



Chẳng lẽ hắn là muốn ——



Mộ Dung Thất Thất đầu óc còn chưa kịp chuyển động, Phượng Thương đã quỳ một gối xuống ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, trong tay cầm lấy một cái

hộp, mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn tinh xảo làm bằng hồng bảo

thạch.



“Mộ Dung Thất Thất, nàng nguyện ý gả cho ta làm vợ của

ta, cùng ta sớm chiều làm bạn, cùng yêu thương, sinh con dưỡng cái, cho

đến khi chết. . . . . . Chôn cất ở phần mộ tổ tiên nhà ta chứ?”



“Xì!” Bên cạnh núi giả, không biết là người nào nghe được câu cuối cùng kia, cười ra tiếng.



Mộ Dung Thất Thất cũng không có cảm thấy cái này có gì buồn cười, lúc

này trong lòng nàng được một loại cảm giác gọi là ngọt ngào lấp đầy. Sau khi chết chôn cất ở trong phần mộ gia tộc Phượng thị? Ở trong từ đường

Phượng thị lưu lại một bài vị, theo sát bên cạnh Phượng Thương? Đây là

một chuyện đẹp đẽ biết chừng nào.

“Khanh Khanh, ngàng nguyện ý chứ? Nguyện ý làm tân nương của ta chứ?”

Thấy Mộ Dung Thất Thất hồi lâu không nói lời nào, có chút lo lắng, trong đôi mắt tuấn dật của Phượng Thương Phượng Thương dâng lên một trận lo

âu.”Nàng nguyện ý chứ?” Phượng Thương có chút bận tâm, sợ Mộ Dung Thất

Thất không muốn.



Hắn chuẩn bị lâu như vậy, là muốn cho Mộ Dung

Thất Thất một nghi thức cầu hôn lý tưởng. Nhưng mà, loại cầu hôn này hắn chưa từng nhìn thấy, cũng không có nghe nói qua, hai ngày này suy nghĩ

thật lâu, mới lấy chỗ này, lấy phương thức như thế này xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất.



Hiện tại Mộ Dung Thất Thất chậm chạp

không chịu gật đầu, khiến cho Phượng Thương có chút u buồn. Nếu như Mộ

Dung Thất Thất không đồng ý, hoặc là trực tiếp cự tuyệt, hắn nên làm như thế nào bây giờ? Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện “hiếp bức” Mộ Dung Thất

Thất gả cho mình, hai ngày nay trong kinh thành lời đồn đãi bay đầy

trời, nói như vậy nàng cũng nghe đến. Nếu như, nàng lâm vào nỗi lo lắng

trước hôn nhân, hoặc là lùi bước, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?



Tuy chỉ là qua mấy phút đồng hồ, trong đầu Phượng Thương đã nghĩ ra rất nhiều loại hậu quả “không thể tưởng tượng nổi”, trong mắt vừa lo lắng,

còn có chút e sợ.



Khi thấy ánh mắt của Phượng Thương thành khẩn và u buồn như vậy, trong lòng Mộ Dung Thất Thất mềm nhũn, người nam

nhân này. Rõ ràng là đàn ông vô cùng, lúc này lại tiểu tâm dực dực như

vậy, làm cho người ta thương tiếc.



“Vương gia, ta nguyện ý.” Mộ Dung Thất Thất đem tay trái của mình đưa đến trước mặt của Phượng

Thương: “Ta nguyện ý gả cho chàng làm vợ, từ bây giờ cho đến mãi mãi sau này, vô luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó,

khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, ta vĩnh viễn yêu chàng, quý

trọng chàng, trung thực với chàng, cho đến khi vĩnh viễn chia xa.”



Bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh, tiếng nói của Mộ Dung Thất Thất ôn nhu, vuốt lên nỗi lo lắng trong lòng Phượng Thương.



Vừa nghe nàng nói nguyện ý gả cho mình, hơn nữa bất cứ lúc nào xảy ra

tình huống gì, nàng đối với mình không rời không bỏ, Phượng Thương kích

động đôi môi có chút run rẩy, đứng lên ôm Mộ Dung Thất Thất vào lòng

thật chặt, hận không thể đem nàng hòa vào trong xương tủy của mình.



“Ta cũng yêu nàng. Cũng nguyện ý cùng nàng sống thật dài thật lâu, vô

luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh

hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng, quý trọng

nàng, trung thực với nàng, cho đến khi vĩnh viễn chia xa.”



Chỉ

nghe một lần, Phượng Thương đem lời hứa hẹn của Mộ Dung Thất Thất ghi

tạc. Hắn ôm Mộ Dung Thất Thất thật chặt, tim đập thật nhanh. Nhiều năm

như vậy, cuộc sông nhiều năm như vậy, Phượng Thương chưa từng có cảm

giác thỏa mái như ngày hôm nay.



Mặc dù Mộ Dung Thất Thất là tân nương của hắn, đây là chuyện tình không cần chất vấn, nhưng hôn sự này

là do hai nước lập thành, cũng không phải là do bản thân nàng tự nguyện.



Cho tới nay, Phượng Thương trong lòng luôn có một tia lo lắng, lo lắng Mộ Dung Thất Thất có áp lực mới gả cho hắn. Mà lúc này, chính

tai nghe được Mộ Dung Thất Thất nói “Ta nguyện ý”, “Ta vĩnh viễn yêu

chàng.” Tâm kết trong lòng của Phượng Thương hoàn toàn được cởi bỏ, tim

của hắn cũng hoàn toàn thanh tĩnh lại.



“A!” Bên cạnh có người

vỗ tay, có người ủng hộ, chờ Mộ Dung Thất Thất từ trong ngực Phượng

Thương rời đi, mới phát hiện những bóng dáng ban ngày không thấy kia

hiện tại toàn bộ vây quanh bên cạnh bọn họ, tất cả mọi người đều vỗ tay

hoan hô, trong đó, Hoàn Nhan Khang vỗ tay lợi hại nhất.



“Các

người ….” Mộ Dung Thất Thất lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra tất cả

những thứ hôm nay, những người này “Thông đồng” với nhau.



“Chúc mừng tiểu thư! Chúc mừng cô gia!” Tô Mi cùng Tố Nguyệt cười tiến lên

hành lễ biểu hiện sự ngưỡng với Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương,

hai người gọi một tiếng “cô gia”, khiến cho tâm tình của Phượng Thương

thật tốt, lập tức thưởng cho mọi người trong Vương Phủ một năm bổng lộc.



“Vương gia, chiếc nhẫn còn không có đeo cho ta đâu.” Mộ Dung Thất Thất quơ quơ tay trái của mình: “Phải mang vào ngón áp út!”



“Được, được!” Phượng Thương thật sự là quá mức cao hứng, thế nhưng quên mất chuyện mấu chốt nhất, là đem chiếc nhẫn hồng bảo thạch đeo lên ngón tay áp út của Mộ Dung Thất Thất, mười ngón tay của hai người đan lại

với nhau, dường như muốn vĩnh viễn không phân ly.



“Hôn một cái!” Hoàn Nhan Khang hô to một tiếng, có Ngũ hoàng tử dẫn đầu, những người khác cũng hô lên.



Ngày thường mọi người có chút sợ hãi Phượng Thương, nhưng hôm nay là

ngày Phượng Thương cao hứng nhất , nở nụ cười nhiều hơn, thoạt nhìn cũng thân cận hiền hoà hơn rất nhiều, cho nên dưới sự hướng dẫn của Hoàn

Nhan Khang, những người khác cũng nghe theo la lên.



“Biểu ca, hôn một cái đi! Đến lúc đó đính ước luôn, các người có chịu không?”



“Được!”



Mọi người hô to, ánh mắt là sáng như tuyết, dưới nhiều ánh mắt soi mói

như vậy, Phượng Thương chậm rãi cúi đầu của mình xuống.