Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 85 : “Chân tướng”

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


Không đợi nụ hôn của Phượng Thương rơi xuống, Mộ Dung Thất Thất đã kiễng chân lên chủ động hôn lên môi Phượng Thương.



“Biểu tẩu, thật là uy vũ!” Hoàn Nhan Khang đứng dậy kêu lên, huýt sáo,

mọi người bên cạnh đều mừng rỡ không chịu nổi, xem ra tình cảm của vương gia cùng vương phi rất tốt, điều này thật sự là chuyện khiến cho mọi

người vui vẻ.



Hai người, không coi ai ra gì đứng hôn, phảng phất như thiên địa lúc này chỉ có hai người bọn họ.



“Bụp!” “Phanh!” Chín trăm chín mươi chín bông pháo hoa bằng trúc bị

đốt, cả vương phủ là bầu trời bao la sáng ngời như ban ngày, trên bầu

trời bao la nở rộ sắc tím, khiến toàn bộ người trong kinh thành chú ý,

cũng kinh động tới Hoàn Nhan Liệt ở trong cung.



“Đây là chuyện gì xảy ra? Kính Đức, cho người đi xem một chút!”



Hoàn Nhan Liệt thả tấu chương đang phê duyệt trong tay xuống, đi tới

bên giường, nhìn một mảnh ngũ sắc trên bầu trời cách đó không xa, chân

mày cau lại : “Hình như là hướng của Nam Lân vương phủ, nhanh, hoả tốc

cho người đi điều tra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”



Không chỉ hoàng cung, mà người Tây kỳ quốc ở dịch quán cũng bị kinh động.



Nhìn về phía Nam Lân vương phủ pháo hoa đầy trời, đôi môi của Thượng

Quan Vô Kị nhếch lên. Từ khi đưa Mộ Dung Thất Thất tới đây, đến bây giờ, nhiệm vụ của hắn là chờ đám cưới của Mộ Dung Thất Thất. Đã thấy nàng

hạnh phúc, trở thành tân nương của Phượng Thương, sứ mạng của hắn cũng

sẽ hoàn thành.



Chỉ là hôm nay, hôn kì của Mộ Dung Thất Thất

càng ngày càng gần, gần đến mức khiến cho hắn cũng không dám đi tới Nam

Lân vương phủ, sợ nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, trong lòng không chịu nổi cảm giác thống khổ này. Mặc dù trong lòng cực kỳ muốn gặp nàng, nhưng

bây giờ thấy nàng, cũng biến thành hi vọng xa vời. Đã như vậy, không

bằng không thấy, không gặp gỡ, nàng ở trong lòng hắn thủy chung là bộ

dáng thiếu nữ, sẽ không thay đổi, sẽ không già đi, chỉ dừng lại ở hình

ảnh đó.



” Bên Nam Lân vương phủ làm sao vậy?” Long Trạch Cảnh Thiên cho người đi hỏi thăm, không đầy một lát, người liền trở lại.



“Hồi bẩm vương gia, là Nam Lân vương cầu hôn với Chiêu Dương công chúa. Nghe nói chuẩn bị chín trăm chín mươi chín cây pháo hoa. Về phần cầu

hôn này rốt cuộc là cái gì, thuộc hạ không tìm hiểu được.”



“Cầu hôn?” Nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, Long Trạch Cảnh Thiên trầm mặc, trong đầu ảo tưởng Mộ Dung Thất Thất đứng dưới trời đất sắc màu

bao la này nở nụ cười như thế nào.



Thật là bỏ lỡ sao? Mặc dù

mục đích lúc trước của Long Trạch Cảnh Thiên tới Bắc Chu là cho người

tìm Thái Tử Phi Dư Thi Thi, muốn nàng ở bên trong quấy rối, nhưng mà nữ

nhân này tựa hồ một chút tác dụng cũng không có.



Hơn nữa, mấu

chốt chính là, Mộ Dung Thất Thất động tâm với Phượng Thương, cho dù gây

rối, thật sự đoạt lại nàng, nữ nhân một lòng ở trên người nam nhân khác, còn có thể bố thí tình yêu cho hắn sao?



Long Trạch Cảnh Thiên

cau mày, nhìn chằm chằm bầu trời đầy màu sắc kia, trầm mặc không nói.

Rốt cuộc nên là nên làm như thế nào đây? Buông tay, để cho nàng hạnh

phúc? Hắn không độ lượng được như vậy. Nhưng nếu như mạnh mẽ đem nàng

giữ lại bên người, nhìn nụ cười của nàng dần dần biến mất, hắn cũng làm

không được. Làm sao bây giờ đây?



Vô luận trong lòng Thượng Quan Vô Kị hay Long Trạch Cảnh Thiên nghĩ như thế nào, trong lòng của Lý Vân Khanh, lúc này trừ mất mát, còn có càng sâu hơn là một mảnh thản nhiên. Nam nhân kia hắn cũng gặp qua, cũng tiếp xúc qua, dung mạo thiên tiên,

thiên chi kiều tử, nam nhân như vậy, mới xứng đáng để nàng thương hắn.



Từ nay về sau, cùng với nàng, hắn chỉ có quan hệ là biểu ca, không hơn

không kém. Hắn trừ đem hình ảnh của nàng giấu ở trong lòng cả đời, còn

có thể làm được gì đây? Biển người mênh mông, tìm kiếm một người tri kỷ

bầu bạn, nếu có được, ta may mắn, không có được, chỉ trách mệnh ta. . . . . . Nàng hạnh phúc, không phải là kì vọng của hắn sao?



Ba nam nhân cũng không nói chuyện, làm cho không khí có chút trầm muộn.



Bạch Ức Nguyệt vừa nghe, Phượng Thương thế nhưng lại mạnh bạo như vậy

để đổi được nụ cười của mỹ nhân, khiến cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy

cao hứng. Cô gái này thật tình, vô luận dáng vẻ kệch cỡm, hay là cường

ngạnh bá đạo, hoặc là phóng túng kích tình, đều chân thật như vậy, khiến cho mọi người yêu thích, huống chi là người khác phái đây.



Chỉ có một người, lúc này tâm tình không tốt nhất.



Mộ Dung Thanh Liên cắn môi, ngó chừng bầu trời của Nam Lân vương phủ,

hâm mộ vô cùng. Tại sao nàng lại chưa từng có mệnh tốt như Mộ Dung Thất

Thất vậy? Tại sao lâu như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên vẫn lạnh băng đối

với nàng? Tại sao nàng rõ ràng ưu tú hơn so với Mộ Dung Thất Thất, vì

sao tất cả mọi người đều cảm thấy Mộ Dung Thất Thất tốt hơn đây?



Mộ Dung Thanh Liên đã hoàn toàn quên mất trong cuộc thi tứ quốc tranh

tài Mộ Dung Thất Thất đã hạ thủ lưu tình đối với nàng, hiện tại Mộ Dung

Thất Thất ở Nam Lân vương phủ, căn bản cũng không có trêu chọc nàng

nhưng trong lòng nàng lại có u ác tính hết lần này tới lần khác giống

như ăn phải chất xúc tác, không ngừng bành trướng, đem tất cả vấn đề quy kết ở trên người Mộ Dung Thất Thất.



Trong hoàng cung, Kính Đức đem chuyện xảy ra ở Nam Lân vương phủ nói cho Hoàn Nhan Liệt, nghe được Phượng Thương quỳ một gối trước mặt Mộ Dung Thất Thất cầu hôn, Hoàn

Nhan Liệt sửng sốt:”Xem ra, lần này hắn động tâm. . . . . .”



“Đúng ạ. Lấy tính tình kiêu ngạo của Phượng Thương thì quả quyết sẽ

không làm ra loại chuyện như vậy ở trước mặt mọi người. Bệ hạ, Nam Lân

vương thế nhưng lại coi Chiêu Dương công chúa thành quả tim, miếng thịt

của mình.”



Nghe Kính Đức nói, khóe miệng Hoàn Nhan Liệt lộ ra

một nụ cười tàn khốc: “Như vậy thì tốt rồi. Trẫm muốn đục khoét trái

tim, miếng thịt của hắn để cho hắn đau đến không muốn sống. Ha ha ha

ha.”



Buổi tối, Tô Mi cùng Tố Nguyệt lui ra, đem không gian để

lại cho Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương, để cho đôi yêu thương nhau thề non hẹn biển.

Trong phòng, mùi hoa Đinh Hương vờn quanh bốn phía, Mộ Dung Thất Thất

nằm trong lòng Phượng Thương, ngón tay quấn quanh người Phượng Thương,

lười biếng híp mắt, giống như con mèo nhỏ.



“Lần đầu tiên đám cưới, đêm đó ta đột nhiên phát bệnh, kết quả đối phương bị hù chết chôn sống. . . . . .”



“Lần thứ hai, đối phương trong lúc vô tình thấy tròng mắt màu tím của ta, kêu ra tiếng, bị Như Ý giết. . . . . .”



“Lần thứ ba, đối phương nghe nói ta khắc vợ, muốn chạy trốn, kết quả từ trên tường té xuống, gãy cổ chết. . . . . .”



“Lần thứ tư, hỉ kiệu không tới, nàng cắt cổ tay tự tử. . . . . .”



“Người vào cửa, muốn câu dẫn ta, ở trong phòng hạ mị hương, ta giết nàng. . . . . .”



“Thứ sáu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bị trúng độc. . . . . .”



“Người thứ bảy trước hôn nhân thất trinh, tự sát. . . . . .”



“Người thứ tám nghe được tiếng bước chân của ta, bị kinh sợ, đã chết. . . . . .”



Nghe Phượng Thương đem quá khứ của mình kể ra nhất thanh nhị sở, nghe

hắn gặp phải những thứ này, Mộ Dung Thất Thất tung mình lên, ngồi ở

trong ngực Phượng Thương, “Vương gia, ngươi số đào hoa rất nhiều nha.

Nói như vậy, hình như có chút không công bằng. Ta là lần đầu tiên gả cho chàng, chàng cưới nhiều lần như vậy, cứ nghĩ lại ta liền cảm thấy không cam lòng. Nếu không ta cũng vậy gả đi tám lần, chúng ta cũng coi như

huề nhau đi.”



“Nàng dám?” Tay của Phượng Thương ngắt nhẹ eo nhỏ của Mộ Dung Thất Thất, “Nàng là người của ta! Cả đời này cũng sẽ mang

dòng họ của ta, trừ ta ra, thiên hạ này không ai dám cưới nàng.”



“Vì sao?” Mộ Dung Thất Thất chớp mắt, ra vẻ hồ đồ.



“Bởi vì nữ nhân của ta, người khác nếu muốn nhúng chàm, phải hỏi trước kiếm của ta có cho phép không.”



Phượng Thương khí phách tuyên ngôn, Mộ Dung Thất Thất nghe được đặc

biệt cao hứng. Nàng thích bộ dáng ương ngạnh của Phượng Thương, hắn nói

ra nhưng lời nồng đậm tham muốn giữ lấy cùng ghen tức, nghe làm cho

người ta yêu thích.



“Ha ha, vương gia, như vậy cũng không đúng

rồi. Trước chàng cưới nhiều nữ nhân như vậy, ta còn không có đổ dấm,


“Ai gia già rồi, tầm nhìn

cũng không hẹp như vậy. Nàng là cô nương tốt. Là một cô nương tốt.” Phân phó xong những thứ này, Đông Phương Lam hơi mệt chút, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đây là khoảng thời gian đầu tiên Mộ Dung Thất Thất rời xa Phượng Thương, mặc dù hai người bọn họ cũng không có hành động gì vượt rào, cũng không có ngủ cùng giường, nhưng mà ít nhất mỗi ngày gặp nhau, hơn nữa buổi

tối chỗ hai người ở cũng cách nhau không xa.



Hôm nay là ngày

độc thân cuối cùng, Mộ Dung Thất Thất muốn một mình một người ở Cẩm

Huyền Cung xa lạ này, chờ Phượng Thương ngày mai tới cung rước nàng,

điều này làm cho Mộ Dung Thất Thất có chút không quen.



Mộ Dung Thất Thất mở ra rương gỗ trước mặt, nơi này chứa đồ giá y mà Lý Thu Thủy chuẩn bị cho nàng, ngày mai sẽ mặc.



Mở rương gỗ ra, Mộ Dung Thất Thất bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi vị

khác thường, giống như mùi hoa bách hợp. Cẩn thận ngửi lần nữa, cỗ mùi

lạ này đến từ đồ giá y. Không! Không phải là hoa bách hợp, mà là mùi mị

hương của dược vật, nếu không phải nàng đối với mấy cái này hiểu rất rõ, căn bản sẽ không phát hiện ra cái này.



Lý Thu Thủy thế nhưng

lại thêm mùi hương lạ lùng vào giá y, điều này làm cho Mộ Dung Thất Thất vô cùng bất khả tư nghị. Tại sao lại như vậy? Tại sao bà ta lại làm như vậy? Chẳng lẽ là vì thúc đẩy nàng viên phòng cùng Phượng Thương sao?

Nhưng vì sao lại phải phí công lớn như vậy? Hơn nữa mùi thơm lạ lùng này không giống với mị tình hương bình thường, mà đối với cơ thể con người

còn có hại. Chẳng lẽ Lý Thu Thủy không biết sao?



Lần nữa nhớ

lại lúc trước khi rời đi, Lý Thu Thủy nói mấy lời không giải thích được, Mộ Dung Thất Thất càng nghĩ càng cảm thấy Lý Thu Thủy có vấn đề, lúc

này lại thấy bộ giá y này.



Đang lúc Mộ Dung Thất Thất tính toán đi tìm Tô Mi cùng Tố Nguyệt, một người áo đen xuất hiện ở trước mặt

nàng, nhìn lên, lại là người đeo mặt nạ con nít kia.



Mộ Dung

Thất Thất trong tay lấy ra hai cây sợi tơ, nghĩ muốn tập kích người nọ,

không ngờ hắn lại xoay người bỏ chạy. Lần này không thể để cho hắn dễ

dàng chạy mất. Mộ Dung Thất Thất bám theo phía sau hắc y nhân thật chặt.



Người này tựa hồ cố ý cùng Mộ Dung Thất Thất giữ một khoảng

cách, vừa không làm cho nàng đuổi kịp mình, vừa không để cho Mộ Dung

Thất Thất cách quá xa. Mộ Dung Thất Thất đi theo phía sau hắc y nhân,

bay theo trong ban đêm yên tĩnh. Hắc y nhân dẫn theo Mộ Dung Thất Thất

rẽ nhiều lần, cuối cùng nhảy vào một biệt viện. Mộ Dung Thất Thất không

hề nghĩ ngợi, cũng đi theo nhảy xuống.



Nơi này, là một thiên điện của Cẩm Huyền Cung, Mộ Dung Thất Thất thấy hắc y nhân vào thiên điện, nàng cũng đi theo vào.



Trong điện sạch sẽ, màn che dài làm bằng cẩm bạch rũ trong điện, cũng

giống lúc trước, hắc y nhân một lần nữa biến mất vô ảnh vô tung, cả

trong điện nhìn không thấy bóng người hắc y nhân.



Hắc y nhân

kia rốt cuộc là người nào? Mộ Dung Thất Thất vuốt tơ vàng trong tay, cẩn thận đánh giá hết thảy trong điện, lúc xoay người, thấy được trên tường treo một bức họa.



“Ái nữ Minh Nguyệt” Trước bức họa, là một

khối bài vị đen nhánh. Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng đọc dòng chữ trước

mắt, một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn bức tranh.



Vừa nhìn thấy cô gái trong bức tranh, Mộ Dung Thất Thất ngây dại. Người nọ là Hoàn Nhan

Minh Nguyệt sao? Vì sao, vì sao Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng nàng lớn lên

giống nhau như vậy? Quả thực là giống nhau như đúc.



Mộ Dung

Thất Thất không nhịn được đưa tay lên sờ nhân vật trong bức tranh, nàng

kia cười yếu ớt ngồi bên cửa sổ đọc sách, vẻ mặt tự nhiên hào phóng, ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo. Trên bức họa viết : “Ái thê Minh Nguyệt”, chấp

bút là “Phượng Tà” .



“Hoàn Nhan Minh Nguyệt! Nếu như ngươi là

Hoàn Nhan Minh Nguyệt, ta đây là ai?” Mộ Dung Thất Thất dỡ mặt nạ trên

mặt xuống, nhìn cô gái trong bức tranh. Có một ý nghĩ xuất hiện ở trong

đầu Mộ Dung Thất Thất, nhưng nàng không dám suy nghĩ, cũng không dám đi

chứng nhận.



Nếu như, nàng là con gái của Hoàn Nhan Minh Nguyệt

cùng Phượng Tà, vậy nàng tại sao lại xuất hiện ở Mộ Dung phủ, còn lấy

thân phận con gái của Mộ Dung Thái để sống? Lúc đứa trẻ trong bụng Hoàn

Nhan Minh Nguyệt chết mới được bảy tháng, nếu Hoàn Nhan Minh Nguyệt thật đã chết rồi, vậy đứa trẻ kia làm sao sống?



Khó trách Lý Thu

Thủy lúc nhìn thấy mặt nàng lại kêu giống, chẳng lẽ là nói nàng giống

như Hoàn Nhan Minh Nguyệt sao? Hắc y nhân kia rốt cuộc là người nào? Hắn không phải là biết cái gì chứ? Cho nên mới thất thanh kêu lên tên :

“Minh Nguyệt”, mới có thể dẫn mình tới cái chỗ này?



Khó trách

nàng nhìn thấy Đông Phương Lam sẽ cảm thấy thân thiết, Đông Phương Lam

cũng nói nàng có thần thái cử chỉ cùng ánh mắt giống như Hoàn Nhan Minh

Nguyệt. Nếu như thân phận chân thật của nàng là con gái của Phượng Tà

cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, như vậy tất cả không có gì để giải thích

rồi.



Nhưng mà, Mộ Dung Thất Thất thật không dám suy nghĩ tất cả những thứ này. Nếu thật như vậy, nàng cùng Phượng Thương không phải là

huynh muội sao? Huynh muội yêu nhau? Loạn luân? Nàng đã yêu thân ca ca

của mình, tại sao lại như vậy?



Chân Mộ Dung Thất Thất mềm nhũn, thống khổ ngồi dưới đất. Nhìn lên mĩ nhân trong bức họa, nước mắt Mộ

Dung Thất Thất theo gương mặt rơi xuống.



Nếu như tất cả là sự

thật, nàng đã tìm được cha mẹ ruột của mình rồi, hẳn là cao hứng mới

phải, nhưng mà, nếu như hết thảy là sự thật, nàng cùng Phượng Thương

phải làm sao bây giờ? Bọn họ mới vừa thề non hẹn biển, mới vừa thề yêu

nhau đến lâu dài, hiện tại tại sao lại xuất hiện biến cố như vậy?



Trong điện vắng ngắt, trước linh bài bên cạnh hai cây nến một người

lặng yên rơi lệ, ánh nến đốt lập lòe, đem bóng dáng của Mộ Dung Thất

Thất kéo dài vô hạn.



Làm sao bây giờ? Mộ Dung Thất Thất vẫn tự

xưng là thông minh hiện tại cũng không biết nên xử lý vấn đề này như thế nào? Tới Nam Lân vương phủ, tìm Phượng Thương nói cho rõ sự tình ?

Nhưng mà nếu biết rõ ràng rồi thì phải làm thế nào đây, biết rõ thân

phận, cũng là ý nàng muốn cùng hắn chia tay lâu dài, sau này cũng đã

không thể ở cùng nhau.



Lúc này, Mộ Dung Thất Thất cỡ nào hi

vọng mình là một con đà điểu, đem mình vùi đầu trong đôi cánh rộng rãi,

quên hết thảy phiền não. Giờ khắc này, nàng có chút hận cái người mang

nàng đến đây, hắc y nhân mang mặt nạ con nít. Hắn vì sao phải vạch trần

một màn tàn nhẫn này như vậy, chẳng lẽ thấy nàng tâm tê phế liệt, hắn

rất vui vẻ sao?



Nếu hắn là người biết chuyện, vì sao không sớm

xuất hiện? Vì sao lại vào lúc nàng động tâm động tình hắn mới nói rõ

chân tướng? Người này tại sao lại ác như vậy?



Một loại cảm xúc

xuất hiện hiện trong lòng Mộ Dung Thất Thất, nàng cỡ nào muốn dựa vào

trong ngực Phượng Thương khóc thật lớn một lần. Nhưng khóc thì có tác

dụng gì? Nếu như Phượng Thương là anh ruột của nàng, bọn họ là anh em

yêu nhau, cũng không có cách nào tiếp tục được nữa.



Vô luận

kiếp trước hay kiếp này, mặc dù gặp phải nhiều khó khăn như vậy, Mộ Dung Thất Thất thủy chung vẫn luôn kiên cường, cười đối mặt, nhưng chuyện

hôm nay tới quá đột nhiên, đột nhiên tới mức nàng căn bản không cách nào tiếp nhận cái kết quả này.



Làm sao bây giờ? Mộ Dung Thất Thất đầu óc hỗn loạn, lùi bước hay là rời đi?



Phượng Thương đã gần trong gang tấc, nhưng sự thật kéo dài khoảng cách

của bọn họ không thể nào thay đổi. Huynh muội mến nhau chắc chắn sẽ

không được người đời chấp nhận nổi, đợi đến khi chân tướng rõ ràng, bọn

họ sẽ thân bại danh liệt.



Chẳng lẽ muốn rời đi sao? Lúc này rời đi, chạy trốn thật xa, rời xa Phượng Thương, rời xa đoạn tình cảm này

sao? Như vậy, nàng làm sao có thể làm được? Muốn dứt bỏ đoạn tình này,

buông tha cho đoạn tình yêu này, nàng như thế nào có thể bỏ xuống được?