Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 86 : Lựa Chọn Khó Khăn
Ngày đăng: 00:34 20/04/20
Mộ Dung Thất Thất không nhớ rõ mình làm sao trở về, đợi lúc nàng trở lại phòng, chân trời đã hiện lên sắc trắng.
Tô Mi cùng Tố Nguyệt đã sớm tới tìm nàng. Khi thấy Mộ Dung Thất Thất có chút ngây dại, hai người vội vàng tiến lên: “Tiểu thư, làm sao vậy?” Tố Nguyệt thấy Mộ Dung Thất Thất không lên tiếng, vội vàng đem tay đặt
trên trán Mộ Dung Thất Thất: “Hoàn hảo, không có sốt.”
“Tiểu
thư, người đã đi đâu vậy? Hôm nay thành thân, người làm sao còn đi ra
ngoài?” Tô Mi cùng Tố Nguyệt một trái một phải, dìu Mộ Dung Thất Thất
vào cửa. Thấy khí sắc Mộ Dung Thất Thất không tốt lắm, Tô Mi lập tức an
bài người mang nước nóng cùng cánh hoa, để Mộ Dung Thất Thất tắm.
Chờ nước ấm bao trùm toàn thân mình, Mộ Dung Thất Thất mới từ từ lấy
lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn bài biện bốn phía, mới nhớ được đây là Cẩm Huyền Cung, hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, nhưng nên làm cái gì bây
giờ?
Rời đi? Tránh xa thị phi, né tránh thân phận của nàng, né
tránh thâm tình của Phượng Thương, để Phượng Thương đi thừa nhận một hôn lễ không có tân nương? Để cho hắn một lần nữa trở thành người bị thế
nhân chê cười? Để cho hắn giống như nổi điên đi khắp nơi tìm kiếm nàng,
cuối cùng bởi vì tìm không được nàng mà tinh thần sa sút dần? Là như vậy sao?
Vừa nghĩ tới cặp mắt thâm tình kia của Phượng Thương, lại có chút u buồn trong mắt, trong lòng của Mộ Dung Thất Thất liền mềm
nhũn, nước mắt chảy xuống. Không thể tuyệt tình như vậy được, nàng làm
không được. Đó là nam nhân nàng dùng tâm đi yêu vô luận phát sinh chuyện gì, không thể chỉ suy nghĩ tới cảm thụ của mình, đem hắn bỏ lại, để cho hắn thừa nhận nhiều việc tàn nhẫn như vậy. Nàng làm không được.
Nhưng mà lựa chọn ở lại, đám cưới lập tức bắt đầu, nhưng nàng là thân
muội muội của hắn. Huynh muội lập gia đình, chỉ sợ là chuyện trên đời
này trước nay chưa từng có, đến lúc đó thế nhân nhìn vào, bọn họ làm sao có thể thừa nhận?
Mộ Dung Thất Thất cả người chìm trong nước:
“sùng sục sùng sục” bọt khí nổi lên, tiếng nước chảy, ngăn cách nàng
cùng thế giới bên ngoài, hiện tại nàng có thể biến thành cô bé lúc đầu
núp ở bên hồ kia.
“Y Liên, muốn làm theo tiếng trái tim của
mình, thì hãy tôn trọng tim của mình.” Giọng nói của nghĩa phụ vẫn vang
vọng bên tai Mộ Dung Thất Thất. Y Liên, cái tên này lâu lắm không có
nghe qua, giọng nói của nghĩa phụ một lần nữa làm chô Mộ Dung Thất Thất
thanh tỉnh lại.
Làm theo tim mình, tôn trọng mình, đây là những lời nghĩa phụ thường dạy nàng, hiện tại nàng làm sao vậy? Làm sao lại
bởi vì chuyện này mà mất đi lý trí?
Mộ Dung Thất Thất từ trong
nước đứng dậy, từng hạt nước trong suốt, theo người nàng chảy xuống.
Nàng là làm sao vậy? Lại bị cái vấn đề này làm mệt nhọc một đêm, nàng là Y Liên, là Y Liên xuyên qua tới. Không phải Mộ Dung Thất Thất của thế
giới này.
Cho dù người trên bức họa kia là Hoàn Nhan Minh
Nguyệt, cũng là mẫu thân của thân thể này, không phải là của nàng. Lại
nói, thân phận của nàng còn không có xác định, tại sao có thể bằng một
người áo đen, một bức tranh, phán quyết tử hình tình yêu của nàng cùng
Phượng Thương đây. Đây không phải là cá tính của nàng, cũng không phải
là phong cách của nàng.
Cho dù nói từ phương diện sinh học,
nàng thật sự là con gái của Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà, theo
sinh lý học thật sự cùng Phượng Thương là quan hệ huynh muội,nếu nàng
buông tha đoạn tình yêu này, còn có thể nhận được một phần thân tình, có gì là không thể?
Người nam nhân kia, nếu như không thể lấy
thân phận thê tử làm bạn bên cạnh hắn, có thể trở thành người duy nhất
cùng hắn có chung huyết thống, cũng là chuyện hạnh phúc và đáng kiêu
ngạo. Nàng tại sao lại muốn rời đi đây?
Nàng, không bỏ xuống được Phượng Thương. Không làm được tân nương của hắn, vậy thì làm muội muội của hắn vậy.
Trên người Phượng Thương cổ độc còn chưa có giải, cừu nhân của bọn họ
còn đang sống rất tốt, đại thù còn không có báo, nàng bỏ đi, đem Phượng
Thương bỏ lại. Để cho Phượng Thương phải làm sao bây giờ?
Hai
người bọn họ, nếu thật là không thể làm vợ chồng, như vậy, nàng có thể
bảo vệ hắn, nhìn hắn hạnh phúc. Một mình hắn hạnh phúc, so sánh với hai
người cùng bi thương thì tốt hơn nhiều! Ít nhất, hắn bình an , hạnh
phúc, nàng cũng sẽ hạnh phúc. Yêu một người, không phải là hi vọng họ
hạnh phúc sao? Nàng yêu Phượng Thương, cho nên, nàng nhất định phải bảo
hộ hạnh phúc của hắn.
Chờ Mộ Dung Thất Thất tắm rửa đi ra
ngoài, cả người tinh thần đều thay đổi hoàn toàn. Lúc này, ma ma hóa
trang trong cung đã đến Cẩm Huyền Cung, Mộ Dung Thất Thất ngồi trước mặt gương, tùy ý để ma ma trang điểm chải tóc cho nàng.
“Tóc công
chúa thật đẹp.” Một vị phu nhân đoan trang được mời tới nhẹ nhàng giúp
Mộ Dung Thất Thất chải tóc. Tay nàng cực kỳ linh xảo, không bao lâu, tóc của Mộ Dung Thất Thất đã được búi lên thật xinh đẹp.
“Công chúa, đây là thái hậu nương nương chỉ riêng cho ta mang mũ phượng
và khăn quàng vai lúc trước Minh Nguyệt công chúa đã dùng qua đưa tới.”
Thanh cô cho người đem giá y cùng đồ trang sức lúc trước của Hoàn Nhan
Minh Nguyệt đã dùng toàn bộ lấy ra: “Thái hậu nương nương nói, bộ y phục cùng đồ trang sức đeo tay này sẽ đưa cho công chúa, làm hạ lễ ban cho
công chúa !”
“Cám ơn Thanh cô.” Vuốt đường may trên bộ giá y,
lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất cảm thấy mình cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt
gần nhau tới như vậy. “Thật xinh đẹp.”
“Ngài cùng Minh Nguyệt công chúa thân hình xấp xỉ nhau, mặc vào nhất định rất thích hợp.”
Nói chuyện được một lúc, Tô Mi cùng Tố Nguyệt hầu hạ Mộ Dung Thất Thất mặc vào giá y.
“Thật thích hợp. Thật xinh đẹp.” Trong mắt Thanh cô cũng sợ hãi than,
“Năm đó Minh Nguyệt công chúa xuất giá cũng tuổi như vậy, nô tỳ càng
nhìn càng cảm thấy công chúa thân thiết, khiến cho nô tỳ không khỏi nhớ
lại Minh Nguyệt công chúa”
Nói đến đây, trong mắt Thanh cô thấp thoáng chút lệ quang, vội vàng gạt qua một bên mặt, lau nước mắt: “Xem
nô tỳ này, rõ ràng là ngày vui của công chúa, nô tỳ lại cứ như vậy xúc
cảnh sinh tình, thật là không nên. Công chúa, vương gia đã tiến cung,
trước tiên bái kiến hoàng thượng cùng hoàng hậu, lập tức sẽ đi qua. Nô
tỳ đi về trước bẩm báo lại cho thái hậu, công chúa ngài trước cứ chuẩn
bị đi.”
Lúc Phượng Thương tới, Mộ Dung Thất Thất mới vừa đến
chủ điện Cẩm Huyền Cung. Nhìn xa xa đi tới, một thân hồng y của Mộ Dung
Thất Thất, Phượng Thương chậm rãi dừng bước: “Khanh Khanh”
Mặc
dù chỉ là một đêm không có Mộ Dung Thất Thất, nhưng đối với Phượng
Thương giống như là trải qua thật lâu, chỉ mong sau này không hề có
chuyện chia lìa phát sinh như vậy nữa. Chỉ có lúc nàng ở bên cạnh hắn,
tim của hắn mới có thể an tĩnh lại.
Phượng Thương thâm tình
nhìn chăm chú vào Mộ Dung Thất Thất, nhìn nàng từ xa từng bước tới gần,
đợi nàng đi tới trước mặt mình, Phượng Thương đưa ra tay trái: “Khanh
Khanh, hôm nay nàng thật đẹp.”
Đối mặt với Phượng Thương, tất
cả mọi sầu lo và lo lắng của Mộ Dung Thất Thất lúc trước toàn bộ bị quét sạch, không có gì so với ánh mắt thâm thúy ẩn chứa tình cảm của
hắn,càng làm cho người ta động tâm. Những thứ khốn hoặc, lo lắng cùng
với khiếp đảm làm cho nàng lùi bước kia, vào lúc này đối mặt với đôi mắt chân thành trước mắt, toàn bộ biến mất hầu như không còn.
“Vương gia, chàng hôm nay cũng rất. . . . . . mê người.”
Mộ Dung Thất Thất vừa mở miệng, đã nghe thấy Tô Mi cùng Tố Nguyệt phía
sau “ha ha” cười, làm gì có ai dùng “mê người” để hình dung nam tử đây.
Nhưng mà, Phượng Thương hôm nay xác thực vô cùng mê người.
Một cỗ thẹn thùng nảy lên trong lòng Mộ Dung Thanh Liên ,
nàng vội vàng nhắm mắt lại, không chịu nhìn, nhưng hoa hồ điệp trong tay Hoàn Nhan Hồng lại lần nữa chà nhẹ trên lưng chân của nàng, cái loại
cảm giác tê tê một lần nữa đánh tới, làm cho nàng nghẹn đỏ mặt.
“Ha hả, thật nhạy cảm! Bổn cung thích!” Hoàn Nhan Hồng lấn thân mà lên, “ngoan, làm nữ nhân của Bổn cung !”
Đừng, đừng mà! Mộ Dung Thanh Liên ánh mắt mở thật to , nhưng nàng có
thể làm thế nào được? thời điểm cảm giác đau nhói xuyên qua người nàng,
Mộ Dung Thanh Liên khóc thành nước mắt. Cứu mạng! Vương gia, cứu ta! Cứu mạng a!
Hoàn Nhan Bảo Châu đứng cách đó không xa, thấy Mộ Dung Thanh Liên bị Hoàn Nhan Hồng khi nhục, trong lòng nàng có một loại
khoái cảm trả thù. Nàng bị khi dễ, nàng cũng muốn để cho nàng ta bị khi
dễ, nổi thống khổ của nàng, cũng muốn để cho người khác thống khổ ——
Chẳng qua là, thời điểm nhìn thấy lạc hồng trên giường, Hoàn Nhan Bảo
Châu cắn chặt đôi môi. Thì ra là người nam nhân này đối với xử nữ vẫn có cảm giác. Hắn dùng cái loại phương thức biến thái này hành hạ mình, đơn giản là ghét bỏ Hoàn Nhan Bảo Châu đã không còn là tấm thân xử nữ!
Nghĩ được như vậy, một loại cảm giác thẹn uất, tức giận cùng bất mãn
nhảy lên trong lòng Hoàn Nhan Bảo Châu. Vô luận như thế nào, nàng đều
cùng Mộ Dung Thanh Liên thủy chung sẽ có phân biệt. Hoàn Nhan Hồng cái
không thể sẽ không chịu dùng phương thức giao hoan bình thường của nam
nữ mà đối đãi với nàng! Nghĩ đến Hoàn Nhan Hồng đối với nàng nhục nhã
như vậy, chỗ mẫn cảm kia nhói đau truyền tới kích thích cho Hoàn Nhan
Bảo Châu.
Cái kết cục này, nhìn thì như là nàng thắng, nhưng
người thắng lợi thật sự là Mộ Dung Thanh Liên, bởi vì Hoàn Nhan Hồng căn bản cũng không có đem nàng là nữ nhân bình thường mà đối đãi!
Phượng Thương thành thân, Hoàn Nhan Liệt hứa hẹn, thật sâu kích thích sự kiêu ngạo của Hoàn Nhan Hồng, hắn cần từ trên thân của người khác, dùng phương thức khác để chinh phục cảm giác.
Tỷ như hiện tại, nhìn Mộ Dung Thanh Liên thống khổ nhắm mắt, gương mặt đỏ bừng, còn có nước
mắt ôm hận, khiến cho tâm lý của hắn được thỏa mãn thật lớn. Lúc
này,gương mặt của Mộ Dung Thanh Liên trong mắt hắn đã biến ảo thành Mộ
Dung Thất Thất, Phượng Thương đem hắn dẫm ở dưới chân, hắn muốn đem nữ
nhân của Phượng Thương đặt ở phía dưới!
Trong mắt thiêu đốt lửa giận của Hoàn Nhan Hồng không quan tâm Mộ Dung Thanh Liên có phải xử nữ hay không hắn chỉ cần nội tâm sung sướng xả đi những căm giận bất bình! Tất cả bất mãn đối với Phượng Thương, toàn bộ phát tiết lên người Mộ
Dung Thanh Liên. Ở trong mắt Hoàn Nhan Hồng, Mộ Dung Thanh Liên là Mộ
Dung Thất Thất, là nương tử của Phượng Thương, khinh nhục nương tử của
Phượng Thương, chẳng khác nào nhục nhã Phượng Thương!
ở một góc trong cung, Hoàn Nhan Hồng hưởng thụ con mồi mà Hoàn Nhan Bảo Châu tìm
đến. Mà ở một góc khác trong hoàng cung,phụ thân của Hoàn Nhan Hồng là
Hoàn Nhan Liệt, đã ở làm một chuyện kinh khủng.
Dưới lòng đất của Trường Thu Cung, một căn phòng ẩm thấp, Nguyệt Lan Chi bị lột sạch sẽ, buộc chặt trên đầu gỗ thánh giá.
“Hoàng thượng, ngài muốn làm cái gì?” trong mắt Nguyệt Lan Chi có hoảng sợ, nàng không cách nào tưởng tượng nổi, người lúc trước còn có vẻ mặt
ôn hoà đối với mình nói chuyện , Hoàn Nhan Liệt sẽ làm ra chuyện như vậy .
“Ha hả, ái phi, đừng sợ, trẫm là tới giúp ngươi!”
Trong khe hở giữa các ngón tay của Hoàn Nhan Liệt là những phi tiêu bằng trúc, sắc bén, vô cùng xinh đẹp. Thấy phi tiêu này, Nguyệt Lan Chi chợt nhớ tới một màn mình trước kia, nhìn sang một góc khác, lại thấy một là cô gái có dung mạo tương tự với mình.
“Đừng! Hoàng thượng, đừng mà!”
Nguyệt Lan Chi rốt cục cũng hiểu chuyện sắp xảy ra tàn nhẫn cỡ nào,
nàng giãy giụa, khóc hô, muốn dùng nước mắt đả động vẻ mặt người nam
nhân có nụ cười ôn nhu trước mặt này, “Hoàng thượng, nô tì làm sai cái
gì, ngươi tại sao lại đối xử với nô tì như vậy! Hoàng thượng tha mạng a! Hoàng thượng!”
Nghe được tiếng khóc của Nguyệt Lan Chi , Hoàn
Nhan Liệt lắc đầu, “Không không không, ngươi không có làm sai cái gì cả. Nguyệt Nhi, trẫm thích ngươi nhất!” bàn tay to của Hoàn Nhan Liệt ở
trên thân của Nguyệt Lan Chi chạy dọc, ánh mắt si ngốc nhìn Nguyệt Lan
Chi, “Trẫm thích ngươi, trẫm thương ngươi còn không kịp đây!”
“Hoàng thượng ——” Nguyệt Lan Chi cảm thấy vẻ mặt lo lắng trên người nam
nhân Hoàn Nhan Liệt này, nam nhân này càng ôn hòa, thì sự kinh khủng
càng nồng hậu. Trước nay chưa từng cảm nhận qua sự sợ hãi của Vân Chi
lúc trước, nàng không muốn chết, nàng không muốn chết a!
Vừa
nghĩ tới mấy tháng trước cái kia, nàng cũng bị dẫn tới nơi này, nhìn
người đàn bà kia bộ dáng thống khổ mà chết đi, Nguyệt Lan Chi bị làm cho sợ đến đại tiểu tiện không khống chế.
“ách ách!” Nghe thấy
được trong không khí phát ra mùi vị của món ngon tuyệt vời, Hoàn Nhan
Liệt nhướng mày, xa xa ngó nhìn.”Nguyệt Nhi,người làm sao bây giờ không
biết hiểu chuyện rồi? Đã như vậy, giữ ngươi lại làm cái gì!”
Thấy Hoàn Nhan Liệt muốn dùng cớ này để giết mình, Nguyệt Lan Chi đá những thứ dơ bẩn phía dưới kia, đột nhiên nở nụ cười.
“Ha ha ha ha!” Trong địa lao, tiếng cười Nguyệt Lan Chi phá lệ chói tai.
“Ngươi cười cái gì?” Như vậy Nguyệt Lan chi Hoàn Nhan Liệt chưa từng
thấy qua, cho nên cũng không có trực tiếp tiến vào chủ đề, mà là nhìn
Nguyệt Lan chi xem ra mặt tái nhợt, muốn biết đáp án.
“Hoàng thượng, ta cười ngươi, nhưng ta cũng thấy đáng thương cho ngươi.”
Nguyệt Lan Chi mới vừa rồi khẩn trương sợ hãi, đột nhiên trở nên bình
tĩnh lạ thường, tựa hồ nhìn thấu hết thảy tất cả mọi chuyện, cặp mắt kia sáng ngời, lúc này nhìn chằm chằm vào Hoàn Nhan Liệt, dường như muốn
nhìn thấu nội tâm của hắn.
“Đáng thương cho trẫm? Ngươi có tư cách gì đáng thương cho trẫm? Ngươi bất quá là một con chó trẫm nuôi mà thôi!”
Thanh âm của Nguyệt Lan Chi mang ý châm chọc, làm cho Hoàn Nhan Liệt
rất bất mãn, hắn chỉ thích người theo mình, hiện tại Nguyệt Lan Chi đột
nhiên biến thành như vậy, khiến cho Hoàn Nhan Liệt có chút không quen,
cũng rất không thích.
“A, hoàng thượng, ngươi còn nói mình
không đáng thương. Ngươi nhìn mặt ta đi! Nhìn lại mặt của nữ nhân nằm
kia đi, ngươi còn nói mình không đáng thương? Ha hả, hoàng thượng, ngươi là người đáng thương nhất thiên hạ!”
“Ngươi có cả một đất nước của riêng mình, nhưng không có cách nào có được nữ nhân mình thích. Bởi vì các ngươi là huynh muội, ngươi vĩnh viễn không có cách nào nhận được tình yêu của Minh Nguyệt công chúa, cho nên mới tìm kiếm tất cả những
nữ nhân giống Minh Nguyệt công chúa, để thỏa mãn dục vọng của mình.
Người như vậy không đáng thương sao? Ngươi là người đáng thương nhất
trên cái thế giới này!”
“Càn rỡ!” Bị Nguyệt Lan Chi nói trúng
tâm tư của mình, Hoàn Nhan Liệt giận dữ, rút đao chém đứt cánh tay trái
của Nguyệt Lan Chi.
“A!” Nguyệt Lan Chi thê lương kêu thảm
thiết tựa hồ xuyên thấu cả mặt đất,bị cụt tay, khiến cho trên trán
Nguyệt Lan Chi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nữ nhân từng làm mưa làm
gió trong hậu cung này, lúc này sắc mặt trắng bệch, toàn thân đầy mồ
hôi, giống như từ trong nước vớt ra. Mà khi bị chặt đứt cánh tay trái
rồi, thì máu chảy ồ ồ, không đầy một lát, mặt đất một mảnh đỏ sẫm.
“A, ngươi thẹn quá hóa giận. . . . . . Yêu muội muội của mình, là
chuyện không thể chấp nhận được a! Cho nên ngươi ghen tỵ với Phượng Tà,
ngươi hận hắn! Cho nên ngươi không buông tha Phượng Thương, bởi vì ngươi cũng hận hắn. . . . . . Ngươi đem Minh Nguyệt công chúa cất giấu, cho
rằng như vậy có thể có được nàng, nhưng là, nàng tình nguyện ngủ mê man, cũng không bằng lòng gặp cái ca ca biến thái như ngươi. . . . . .”
“Câm mồm !” Hoàn Nhan Liệt lửa giận hoàn toàn bị thiêu đốt, lại một đao, chém xuống cánh tay phải của Nguyệt Lan Chi.
Lúc này, Nguyệt Lan Chi đã đau đến mức mở miệng cũng mất khí lực lớn,
“Hoàng thượng. . . . . . Ngươi, nếu không lấy được mẫu cổ. . . . . . Ta
chết. . . . . . Mẫu cổ cũng sẽ chết. . . . . . Ngươi không thể khống chế được. . . . . . Phượng Thương. . . . . .”
Nguyệt Lan Chi chậm
rãi mở miệng, nụ cười trên mặt ảm đạm, ánh mắt một mảng trống rỗng. Nàng thua, vốn muốn đánh cuộc với tình cảm của một đế vương, vốn còn hy vọng có thể nhận được tâm của Hoàn Nhan Liệt, nhưng hắn chém nàng hai đao
này, tức là đem nội tâm của nàng chặt đứt.