Quỷ

Chương 2 :

Ngày đăng: 20:39 21/04/20


Ta đã sớm nói qua ta là một cái tiện mệnh trời sinh, tiện mệnh này ngay cả Diêm vương gia đều lười thu. Không cần đến một ngày, bệnh của ta liền tốt lắm, Hoàng thượng cho ta nghỉ một ngày để cho ta hảo hảo nghỉ ngơi.



Trời sinh mệnh ta lao lực, một khi rảnh rỗi lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, vừa sáng sớm liền chạy đến nghệ viên gặp người trong lòng của ta.



Nghệ nhân trong nghệ viên rời giường rất sớm, luyện thanh luyện khí, tất cả mọi người đều ở trong đình viện múa đao luyện thương, để khi đứng trước mặt Hoàng thượng có thể diễn được trò hay.



Chính là ta nhìn trái nhìn phải, vẫn là không thấy được người ta muốn gặp, vì thế ta tùy tiện bắt chuyện với một cơ vũ trẻ tuổi, bởi vì cùng là những người đứng dưới mái hiên nhà người ta cho nên chỉ sau chốc lát chúng ta đã trở nên quen thuộc, ta mượn cơ hội này hỏi thăm nàng tin tức của người trong lòng, ta biết y có một cái tên kỳ quái: Quỷ, còn biết y mỗi ngày phải ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, y cũng không nói chuyện cùng những người nghệ nhân này, độc lai độc vãng, quái gở khó có thể chấp nhận.



Ta nghĩ, y tuy rằng có thể biến hình, nhưng dù sao vẫn là yêu t inh, cùng con người một chỗ vẫn là bất đắc dĩ.



Không đến nửa ngày ta liền quen biết hết nhóm nghệ nhân trong nghệ viên, trước ngọ thiện, ta mới thấy Quỷ chậm rãi từ buồng riêng đi ra, y vừa nhìn thấy ta liền cho ta một cái ánh mắt rõ ràng, ta chủ động tiến lên chào hỏi, y cũng không để ý tới, đề cao cảnh giác với ta.



Ta không có cái ưu điểm gì khác, duy nhất ưu điểm chính là da mặt dày, không sợ chua, tuy rằng y không ngừng cho ta ăn quả cam chua *, ta vẫn kiên trì không ngừng theo ở bên người y tìm một ít vấn đề loạn thất bát tao cùng y nói chuyện, nói đến y không còn kiên nhẫn, xé rách cái mặt lạnh điên cuồng hét về phía ta.



•Có lẽ là làm lơ, ko để ý.



Ta ở nơi đó đến khi ăn xong bữa tối mới mỹ mãn trở về tẩm cung của Hoàng thượng, hôm nay y nói với ta mười ba câu, tuy rằng trong mười ba câu thì có đến mười hai câu là mắng chửi người, ta vẫn thật cao hứng, bởi vì so với lần đầu tiên y chỉ nói vẻn vẹn 5 câu ngắn ngủi thì thành tích lần này quả là không tồi rồi.



―Ngươi như thế nào đi vậy?‖ ta vừa đi tới cửa cung, đã bị Hoàng thượng gọi đến, nguy rồi, Hoàng thượng cho ta nghỉ một ngày để ta nghỉ ngơi, ta thế nhưng chạy ra bên ngoài chung chạ, phất hảo ý của Hoàng thượng, cái này thảm rồi.



Ta hai chân mềm nhũn quỳ xuống, run rẩy nói: ―Bẩm… Hoàng thượng… Nô tài… Vừa mới… đến hoa viên giải sầu một chút.‖



Không biết Hoàng thượng là thật sự bị ta gạt, hay là không thèm vạch trần lời nói dối ngây thơ của ta, lấy anh minh của Hoàng thượng thì cái sau có khả năng là lớn hơn, hắn không có trách cứ ta, bảo ta đứng dậy, còn bảo ta ngồi vào trên đùi hắn.



Này… điều này sao có thể? Nhưng mà thánh mệnh khó tránh, ta nơm nớp lo sợ ngồi vào trên đùi Hoàng thượng, đứng ngồi không yên giống như ngồi trên bàn chông.



―Trẫm phân phó ngự thiện phòng làm cho ngươi chút thuốc bổ thân mình, đến, uống đi.‖



Ta nhìn thấy trên bàn có bày ra một cái chung đôn phẩm (tương tự cái cặp ***g), Hoàng thượng mệnh Hỉ cô đem thuốc bổ trong chung ra, là tuyết lê đôn yến sào.



Hoàng thượng tự mình lấy cái thìa uy ta ăn.



Loại thuốc bổ quý báu này ta thấy Ngọc quý phi nếm qua rất nhiều lần, nghe nói là rất bổ dưỡng, đáng tiếc ta nhất giới tiện nô vô duyện nếm thử.



Ta nghĩ thứ quý báu như vậy hẳn là phải ăn ngon lắm đi, nhất thời nước miếng chảy dài muốn ăn. Ngay cả việc đại sự bậc này là thánh ân gì gì đó ta đều quên hết.



Ta trụ một ngụm nhỏ, phát hiện tuyết lê có mùi thơm ngát, lớn mật hơn một chút đem cả thìa thuốc bổ kia ăn vào miệng.



Ách… hảo khó ăn a, ta quả nhiên là tiện mệnh, ngay cả thuốc bổ quý báu, ăn vào trong miệng ta chỉ cảm thấy đắng ngắt, tuy trước có đường phèn làm ta cảm thấy có chút ngòn ngọt. Sớm biết thế, ta tình nguyện chỉ ăn tuyết lê bên trong, đem tuyết lê tốt như vậy đạp hư.



―Hương vị thế nào?‖ Hoàng thượng hỏi ta như vậy.



―Rất ngon.‖ Trừ bỏ nói vậy, ta còn có thế nói như thế nào đây, chẳng nhẽ nói thuốc bổ Hoàng thượng sai người chuẩn bị cho ta rất khó ăn? Miệng có thể gạt người, nhưng biểu tình trên mặt lại không gạt được nhân.



Hoàng thượng khôn khéo vừa thấy ta có biểu tình suy sụp thế kia liền biết ta nó i dối, hắn ý xấu thấy ta chán ghét ăn còn một thìa một thìa uy đến miệng ta, mỗi một ngụm lại hỏi hương vị thế nào, cười trộm nhìn vẻ mặt đau khổ của ta.



Thật vất vả đem cái chung thuốc bổ khó ăn đến đòi mạng kia nuốt hết xuống, Hoàng thượng lệnh Hỉ cô thu bát, lại lệnh vài thị nữ khác buông xuống ba tầng noãn trướng, nhìn tình hình này, Hoàng thượng muốn làm gì trong lòng ta đều rõ.



―Ngươi đã có tinh lực chạy ra ngoài chơi, vậy cũng có tinh lực bồi trẫm trên giường một chút.‖
Ta còn chưa đem sự việc hiểu cho rõ ràng, hoàng thượng đã xoay người đặt ta dưới thân.



*



Buổi tối ngày hôm sau, hoàng thượng mang theo ta đi Ngọc Hoán cung.



Ngọc phi nương nương vừa được biết hoàng thượng đến, lập tức ra nghênh đón.



Hoàng thượng vừa vào Ngọc Hoán cung, thật lâu đã không cùng nương nương chơi cờ liền đề nghị nương nương chơi một ván, nương nương đồng ý, mệnh Ngọc Linh mang kì cụ tới, bắt đầu hạ cờ.



Không biết có phải do ta mẫn cảm quá mức hay không, ta cảm thấy nương nương có vẻ mặt cổ quái, theo lý mà nói thì gặp được hoàng thượng nương nương phải cao hứng mới đúng, nhưng mà ta xem nàng không có chút vui mừng, thần sắc kích động, giống như kẻ trộm chột dạ vậy.



Kì hạ đến một nửa, nương nương đột nhiên hỏi hoàng thượng: ―hoàng thượng, tiểu Tô tử đến hầu hạ hoàng thượng cũng được một đoạn ngày, không biết hoàng thượng có vừa lòng với hắn không?‖



Hoàng thượng cầm cờ trầm tư hồi lâu, như đang ngẫm nghĩ thế cờ, vừa lại như đang ngẫm nghĩ đánh giá về ta. Hắn nói: ―tiểu Tô tử rất hiểu tâm ý trẫm, trẫm rất thích hắn, tổng cảm thấy được hắn rất giống một chú chó nhỏ, nhịn không được muốn trêu chọc hắn.‖



Nghe vậy, ta thật sự dở khóc dở cười, ta ở trong lòng hoàng thượng chính là một con chó nhỏ.



―Ái phi, sắc mặt ngươi không được tốt, có phải bị lạnh không? Tiểu Tô tử cấp nương nương thêm một kiện áo khoác.‖



―Vâng.‖ Ta trước đây từng làm ở đây, nên biết nương nương để y phục chỗ nào.



―Không, không cần.‖ nương nương đột nhiên đứng dậy ngăn cản ta.



―Ái phi không cần chối từ, nếu để bị lạnh thân mình sẽ không tốt, tiểu Tô tử còn không mau đi.‖



Ta đi vào nội thất, tìm được vị trí tủ y phục của nương nương, mở ra cửa tủ, lại phát hiện trong tủ có một người đang trốn, nhìn kỹ, mới phát hiện người này là quỉ thiếu niên.



Ta nhất thời ngốc lặng tại chỗ, đầu óc nhất thời không thể nhận ra được chuyện gì, ―Ngươi…‖ theo y phục hỗn độn của y, ta không khó khăn gì có thể đoán ra trước khi ta và hoàng thượng đến, y cùng với nương nương đang làm cái hảo sự gì. Tâm của ta giống như bị vạn kiếm xuyên thủng, đau đớn không thôi, đổ máu không ngừng.



―Tiểu Tô tử.‖ hoàng thượng ở bên ngoài thúc giục, không có thời gian để ta đau buồn, nếu để hoàng thượng biết, tính mạng bọn họ khó mà giữ được.



Ta lấy ra một kiện áo choàng từ trong tủ, lại đóng cửa lại, cố gắng bình phục nỗi lòng, giả bộ dáng như không có việc gì, đi ra nội thất, đem áo choàng giao cho nương nương sắc mặt tái nhợt.



Mới đầu nương nương xác thực bối rối bất an, nàng dường như là sợ bị ta phát hiện cái gì, sau khi thấy ta không nói gì, cho rằng ta không biết bí mật của nàng, khôi phục đoan trang ổn trọng trước kia.



Một ván hoàn, đêm đã khuya, hoàng thượng cần đi ngủ, cùng quí phi đi vào nội thất, bọn thị nữ buông noãn trướng che khuất quang cảnh bên trong, trong lòng ta loạn đến lợi hại, ta sợ nhất quỉ mất kiên nhẫn làm ra chuyện gì ngốc nghếch.



Không bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau, ta biết đã xảy ra chuyện.



Ta vội vàng vọt vào, vừa nhìn thấy quỉ vươn dài móng tay hung hăng hướng ngực hoàng thượng đâm tới, ta không nghĩ ngợi nhiều liền vọt qua, móng tay lợi hại của quỉ đâm vào đầu vai ta, ta cảm thấy chỗ bị đâm giống như bị hỏa thiêu vậy.



Hoàng thượng đỡ lấy ta bị thương đứng không vững, cao giọng hô: ―Có thích khách, người tới.‖



Chỉ chốc lát sau, bọn thị vệ liền vọt vào, hướng quỉ chém giết đi qua, quỉ mang theo quí phi vượt qua vòng vậy phá cửa xông ra.



Đầu vai ta chảy máu không ngừng, hoàng thượng lấy tay che miệng vết thương ý đồ cầm máu cho ta, bởi vì mất máu nhiều quá, ta đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, biểu tình lúc đó của hoàng thượng ta không thấy rõ ràng lắm, ta chỉ nghe được âm thanh vạn phần lo lắng của hắn, ―Mau truyện ngự y, không sao đâu, đừng sợ, có trẫm ở đây, trẫm sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may.‖