Quỷ
Chương 3 :
Ngày đăng: 20:39 21/04/20
Ta hôn mê hai ngày sau thì được cứu tỉnh, Hoàng Thượng triệu tập toàn thể ngự y dùng các loại dược vật quý hiếm cứu nửa cái mạng ta trở về, vì cái gì nói là nửa cái mạng, chính là miệng vết thương trên vai ta đã ngừng đổ máu, nhưng yêu độc lại chưa được thanh trừ.
Vừa tỉnh liền từ Hỉ Cô biết được một tin dữ động trời, Quỷ cùng quý phi tuy rằng chạy thoát Ngọc Hoán Cung, lại không thể chạy thoát khỏi hoàng cung, bọn họ cuối cùng vẫn bị quốc sư bắt được, thân phận yêu tinh của Quỷ cũng bị vạch trần, vốn Quỷ có thể chạy thoát nhưng Quốc Sư dùng quý phi uy hiếp y, làm cho y ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.
Lúc này, Hoàng Thượng đang ở trên Thiên Điện thẩm tra bọn họ, vì cái gì là Thiên Điện, kia đương nhiên là bởi vệc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thê tử hồng hạnh xuất tường, chuyện truyền ra, thể diện Hoàng Thượng biết để đâu.
Ta khẩn cầu Hỉ cô mang ta đến Thiên Điện, Hỉ cô lúc đầu không chịu, nhưng chịu không ta đau khổ cầu xin mà miễn cưỡng đáp ứng. Cưòng chống thân mình suy yếu, ta dựa Hỉ Cô dìu đến Thiên Điện, chúng
ta theo Thiên môn đi vào, trộm tránh sau một cây đại thụ, quan sát tình hình trong đại đường.
Ta thấy một màn làm tâm ta muốn tan vỡ, Quỷ bị Quốc Sư trói gô, cả người đẫm huyết ngã trên điện phủ, một bên là quý phi nương nương khóc đến hoa lê đái vũ.
Trên đại đường, Hoàng Thượng long nhan giận dữ, giận quý phi nương nương không giữ trinh tiết, còn tuyên bố nàng sẽ bị ngũ mã phanh thây.
Nàng tuy là tình địch của ta nhưng cũng chính là người mà ái nhân của ta yêu sâu đậm, ta dù tái nhiều tật tái nhiều oán, lại nhìn sang Quỷ bị đánh đến bộ dạng máu tươi đầm đìa, tất thảy đều hoá thành đau xót vô tận.
― Hoàng Thượng -‖ Ngọc quý phi lấy toàn bộ can đảm tiến đến trước Hoàng Thượng, ôm lấy long chân, cầu xin khàn cả giọng:― Hoàng Thượng, cầu Người tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ là … là ….‖ Nàng quay đầu, liếc Quỷ một cái, đột nhiên chỉ vào Quỷ mắng: ―Đều là ngươi… đều là tên yêu tinh ngươi, dùng yêu thuật mê hoặc ta, ta mới … Mới có thể cùng ngươi làm ra cái việc hạ lưu kia.‖
Nàng… Nàng tại sao có thể nói ra những lời này, ta không tin Quỷ hội dùng yêu thuật mê hoặc nàng, bởi y yêu nàng như vậy, ở dưới ánh trăng kia, ánh mắt thâm tình của y ta thấy rất rõ, tuyệt không có giả dối.
Lời của nàng cấp Quỷ một đả kích lớn, y đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong mắt toát ra một tia phẫn nộ vì bị phản bội, y nhìn Ngọc quý phi không biết liêm sỉ đưa chuyện tình nghị của bọn họ phủ nhận toàn bộ, không hề tôn nghiêm hướng Hoàng Thượng như chó vẫy đuôi mừng chủ. Tất cả phẫn nộ chuyển hoá thành bi ai, y ngay cả một câu biện giải cũng không buồn nói.
Ta chỉ có thể ở một bên thay hắn lo lắng suông, vì cái gì ngươi không
phủ nhận, phủ nhận a, nói cho mọi người, nàng đang nói dối, ngươi không có đối nàng hạ chú thuật.
Ngọc quý phi vì bảo toàn tính mạng, dùng hết thảy lời lẽ độc ác khó nghe để chỉ trích, vu tội Quỷ. Quỷ trầm mặc càng cổ vũ khí thế của nàng, làm cho nàng càng không kiêng nể mà đem mọi tội lỗi đổ lên đầu y, ta không nhịn được nữa, xông lên đại đường, dưới bao con mắt chứng kiến, lấy tay dùng toàn lực đem nàng đánh nghiêng: ― Tiện nhân!‖ Những lời không có tính người này mà ngươi cũng nói ra được.
Mọi người trong đường đều cả kinh, ta đánh người giật mình không nói chơi, ngay cả Hoàng Thượng, Quỷ đều trợn mắt há miệng ra mà nhìn.
― Ngươi không có tư cách được y yêu!‖ Ta đau lòng hô lên những lời này, thân thể liền hư thoát lực mà ngất đi.
***
Khi ta khôi phục ý thức thấy mình đang ở trong tẩm cung của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng an vị bên giường nắm tay của ta, thấy ta tỉnh, thần sắc chợt vui mừng: ― Ngươi cảm thấy thế nào? Khó chịu sao?‖
Ta lắc lắc đầu. Tâm của ta đau nhất, khó chịu nhất. Hoàng Thượng đưa tay vén tóc trên trán ta, nhẹ nhàng trách mắng: ― Thương thế chưa hảo, sao còn chạy đến Thiên điện, ngươi có biết nhìn ngươi đột nhiên thẳng tắp ngã xuống như vậy, thực là doạ phá hư trẫm.‖
―Nô tài đáng chết, làm cho Hoàng Thượng chấn kinh.‖
― Ngươi a…‖ Trong giọng nói của Hoàng Thượng có thực sâu vô lực, ― Quên đi, hảo hảo nghỉ ngơi, không chuẩn tái xằng bậy nữa.‖
―Ta vì cái gì phải cứu nàng, nàng phản bội ta!‖
―Nàng làm sai, nàng vô tình nhưng ngươi không thể vô nghĩa, tốt xấu gì các ngươi cũng coi như một mối duyên, một nữ nhân chính trực đa tài giờ lại bị biếm lãnh cung, này so với chết còn thảm hơn, huống chi, đêm nay ngươi đến không phải là vì cứu nàng sao?‖
―Mới không phải!‖. Hay cho một câu nói dối.
Câu cửa miệng người chết là lời thiện, lá gan ta đột nhiên lớn lên, đưa ra một yêu cầu lớn mật: ― Ta có thể chạm vào mặt ngươi không?‖
―A?‖
―Chính là sờ mặt ngươi một chút, được không?‖
Quỷ một lúc lâu không nói lời nào, có lẽ là do đồng tình, y chấp nhận yêu cầu của ta: ―Được rồi.‖
Ta cảm thấy trong bóng đêm có thân ảnh chớp lên, nửa người bên phải của ta không có cảm giác, chân cũng không cử động được, chỉ động được duy nhất cánh tay trái, ta gắng sức giơ tay trái lên, trong bóng đêm sờ soạng, rút cục sờ được.
Mặt y mềm mại trơn nhẵn, ta dưa tay di động theo khuôn mặt, trong lòng tưởng tượng ra khuôn mặt quen thuộc.
―Tay ngươi hảo lạnh.‖
―Bởi vì đêm hàn.‖
Ta quyến luyến không muốn thu hồi tay, đêm nay là buổi tối vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, cho dù ta sẽ quên tên y, quên bộ dáng của y, sẽ quên đi tất cả, cũng sẽ không quên đi cảm giác yêu thương y. ― Nhân lúc trời còn chưa sáng, nhanh tới lãnh cung cứu Ngọc quý phi.‖
―Ân.‖ Trong bóng đêm truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, tiếng bước chân đột ngột dừng lại, rồi quay trở lại bên giường. ― Này… ngươi thật sự rất yêu ta sao?‖
―Ngươi có cần ta đào tim ra để chứng minh không?‖ Ta sẽ làm đó.
―Không phải. Ta chỉ muốn nói… Aii! Ta cũng không biết mình muốn nói gì nữa, hiện nay trong lòng ta rất loạn, mấy ngày nay ta đều vô thức nhớ đến ngươi, vô duyên vô cớ nghĩ tới lúc ta cùng ngươi đấu khẩu trong gánh tạp kĩ, ta cũng không rõ nữa, tóm lại… chờ ta đem nàng cứu ra xong ta sẽ trở lại. Ta có chuyện muốn biết rõ ràng, ngươi chờ ta.‖
―Được.‖ Khó a! ―Đi nhanh về nhanh.‖ Ta sợ mình sẽ chẳng thể thấy được thái dương ngày mai.
―Ta sẽ rất nhanh trở về.‖
Khí tức của Quỷ tiêu thất, trong phòng chỉ còn lại mình ta, biết rõ là giờ chết đã đến, tâm ta lại bình tĩnh dị thường. Trong mười năm lăm ngắn ngủi của cuộc đời ta có rất nhiều trải nghiệm, Hoàng Thượng, yêu tinh, yêu hận tình cừu, cay dắng ngọt bùi. Kẻ khác cần năm mươi năm mới nếm hết nhân gian bách vị, ta dùng mười lăm năm này nếm thử, sống được đến lúc này, ta cũng không có gì để oán hận hay tiếc nuối. Chỉ là chữ ― Tình‖ này thực khổ, nếu kiếp sau có thể làm người, ta tình nguyện làm cái si nhân (kẻ ngốc), cũng không nguyện làm kẻ si tình, nguyện hồ đồ cả đời cũng không nguyện thanh tỉnh nhất thời, nhân tử tự đăng diệt*, khiến cho tất thảy cùng sinh mệnh của ta chấm dứt.
*Nhân tử tự đăng diệt: Người chết tựa ngọn đèn (nến) tắt.
Đêm càng lạnh, đau đớn cách ta ngày càng xa, ta mệt mỏi quá, mệt mỏi chầm chậm nhắm hai mắt lại …