Quỷ
Chương 8 :
Ngày đăng: 20:39 21/04/20
Quỷ vừa mới chạy đi không lâu, Lê Phong liền tỉnh lại, vừa mới tỉnh lại mơ hồ đến đáng yêu, một bên xoa con mắt thũng đỏ, một bên giống như mọi lần làm nũng mà gọi: ―Bảo Bảo…‖ nhưng gọi mấy tiếng cũng không thấy thân ảnh của Quỷ, nó chỉ còn cách xuống giường tìm kiếm, tủ quần áo, gầm giường, ngăn kéo, phòng làm việc, phòng tắm, phòng bếp, tủ bát, mặc kệ chỗ có thể giấu người hay không đều bị lục soát một lần, những vẫn không tìm thấy Quỷ.
Lê Phong bắt đầu nóng nảy, trước kia Quỷ cũng từng như vậy, nơi nơi đều tìm không thấy Bảo Bảo, ―Ô… Bảo Bảo…. Ô‖ Bảo Bảo đi mất, Bảo Bảo không cần nó, với ý nghĩ đơn giản của mình thì Lê Phong cũng chỉ có thể làm ra được trinh thám hữu hạn như vậy thôi.
Lê Phong khóc sướt mướt đi ra khỏi lâu cũ, đi tới đi lui liền đi ra khỏi khu phố cổ, đi lên đường lớn, Lê Phong không hề có ý thức giao thông, hai chân chính là kim chỉ nam, nó không cần biết cái gì là đèn xanh đèn đỏ, dù sao đường là ở dưới chân.
May mắn nơi này hẻo lánh ít có người tới, hơn nữa đêm khuya không có người, xe cộ thưa thớt, nếu không thì Lê Phong đã sớm thành vong hồn dưới bánh xe.
Nhìn! Còn chưa nói xong, đã có một chiêc BMW lao đến, cũng may lái xe kỹ thuật đủ tốt, một cái quẹo vào, két – tiếng phanh chói tai làm màng nhĩ phát rung, xe dừng lại cách Lê Phong một thước.
Một vị nữ tử thần tình ứ đọng từ trên xe bước xuống chửi ầm lên, ―Không muốn sống nữa hả, xông loạn ở trên đường.‖ nữ tử vừa mắng vừa đến gần6
Lê Phong, khi mà cô ta nhìn thấy bộ dáng Lê Phong, lập tức thét chói tai, không cần hoài nghi, người này chính là Cố Lan – đã bị Lê Phong đánh đến phát sợ luôn.
Cố Lan nhìn thấy Lê Phong, Lê Phong cũng nhìn rõ Cố Lan, vừa mới khóc như mưa sướt mướt liền lập tức ngừng lại, nhanh tay lẹ mắt, một phen nắm lấy mái tóc vừa đi thẩm mỹ sáng bóng của Cố Lan, ―Bảo Bảo ở đâu?‖ cừu nhân gặp mặt liền đỏ mắt, đoạt bảo chi cừu bất cộng đái thiên, Lê Phong nhất trí nhận định là Cố Lan bắt cóc Bảo Bảo của nó.
*Đoạt bảo chi cừu bất cộng đái thiên: thù đoạt Bảo Bảo không đội trời chung.
―Ta… ta không biết, đau đau…‖ đau quá a! kính nhờ nhẹ tay chút, da đầu của ta sắp bị kéo đứt rồi.
―Nói dối! Nhất định là ngươi đem Bảo Bảo giấu đi rồi, trả lại cho ta!‖ đưa tay ra chuẩn bị đánh.
―Ta thật sự là không biết… A… Không cần đánh ta…. Thiên biểu ca cứu mạng a!!!!!‖
Nắm tay của Lê Phong chuẩn bị đánh vào Cố Lan thì bị một bàn tay to lớn từ phía sau nắm lấy, một giọng nói uy nghiêm nói: ―Tiên sinh, xin ngươi buông biểu muội, có chuyện gì có thể từ từ nói, đánh người cũng không thể giải quyết vấn đề.‖
Lê Phong quay đầu lại, lúc nhìn đến đối phương thì sắc mặt đại biến, sự sợ hãi lây lan, sợ hãi trên mặt Cố Lan toàn thể quân sự dời đi, chuyển qua lên mặt Lê Phong.
―Lê Phong!‖ Nhâm Thiên vừa mừng vừa sợ, vốn là đáp ứng yêu cầu tiểu Lan, đến đây đòi lại công đạo cho cô ấy, không thể tưởng được lại gặp người mà hắn muốn tìm, thật sự là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, ―Lần này đừng mơ chạy thoát, theo ta về nhà!‖
―Không muốn! Ta muốn tìm Bảo Bảo!‖ Lê Phong ngồi chồm hỗm tại chỗ.7
―Cái gì Bảo Bảo? nhà mà ngươi nói không về thì sẽ không về sao? Theo ta về.‖ nói xong liền lôi kéo Lê Phong về xe của mình.
―Không cần… không cần…‖ Lê Phong liều mạng cự tuyệt nhưng đều vô dụng, nó vội quá, cắn lên bả vai Nhâm Thiên một cái, Nhâm Thiên bị đau liền buông tay.
Lê Phong vội vàng nhân cơ hội giãy ra, xoay người bỏ chạy. ―Đứng lại!‖ Nhâm Thiên lập tức đuổi theo.
Lê Phong vừa mới chạy được vài bước, một chiếc xe tải liền tiến đến trước mặt, ánh đèn màu vàng đầu xe thật chói mắt, két —- tiếng vang lên phía chân trời.
**
Nói về Quỷ như trúng tà mà chạy khỏi đây, một mình chạy đến bãi biển gần nhà, gió biển đêm thổi đến, làm hạ nhiệt ý nghĩ nóng lên của y.
Y vì sao lại chạy đi, thực sự bản thân y cũng không rõ, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng nằm yên của Lê Phong, nháy mắt làm cho y sinh ra ảo giác, giống như quay trở lại cái đêm thống khổ bốn trăm năm trước.
Bốn trăm năm trước.
**
Cố Lan giày xéo hòn đá nhỏ dưới chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem cửa, miệng liên miên cằn nhằn oán hận, ―Thật là, chạy đi đâu rồi.‖
Từ lúc mặt trời đúng ngọ cho đến lúc lặn về tây, đợi một lát nữa là mười hai giờ đêm, cả ngày chỉ ăn hai cái bánh mỳ cùng một hộp sữa, không chỉ có cái bụng phản đối, mà toàn thân cơ thể đều kháng nghị. Thôi vậy, trở về thôi! Ý nhĩ như vậy không biết hiện lên trong đầu cô bao nhiêu lần, nhưng vừa nghĩ đến người đang nằm trên giường nửa sống nửa chết ở nhà kia, bước chân đi ra lại quay trở về, tiếp tục ngồi chồm hỗm chờ tại chỗ.
Giờ tý vừa qua, âm khí nặng nề, du hồn dã quỷ phiêu đãng chung quanh, cách đó không xa, một luồng u hồn lang thang liền hướng sang bên này. Cố Lan vừa thấy, trong lòng đại lạnh, toàn thân run rẩy dữ dội.
Lũ u hồn kia phiêu a phiêu, càng phiêu càng gần, đợi bay đến bên cạnh Cố Lan, Cố Lan cũng không chịu được nữa mà cao giọng hô: ―Quỷ a —― u hồn chậm rãu hướng lên đầu Cố Lan, ―A—― âm điệu của Cố Lan đột nhiên cao lên mấy trăm độ, nhưng giây tiếng tiếp lại giống như bị ném xuống đáy cốc.
Quỷ sắc mặt tái nhợt, hốc mắt như gấu mèo, hai mắt vô thần, đối diện Cố Lan nhưng nhìn như không thấy, hồn bay phách lạc, như cái xác không hồn hướng về nhà mình, ―Không có… không thấy… tìm không thấy…
không thấy…‖ trong miệng hữu khí vô lực nỉ non mấy câu không rõ, giống như một du hồn dã quỷ vậy.
―Này, ngươi không sao chứ?‖
“Không có... Không thấy... Tìm không thấy... Không thấy...” “Quỷ Tử, uy!”
“Không có... Không thấy... Tìm không thấy... Không thấy...”
Không thể nào! Chẳng lẽ ngốc rồi, “Quỷ Tử, ngươi còn nhận ra ta hay không?”
―Không có... Không thấy... Tìm không thấy... Không thấy...”
“Ta là Cố Lan a, chính là cái kia cả ngày tìm ngươi phiền toái Cố Lan, có hay không ấn tượng.”
“Không có... Không thấy... Tìm không thấy... Không thấy...”
Xong rồi, xong rồi, một người thì nửa điên không điên, một người nằm ở trên giường còn nửa cái mạng, tìm ai cứu ai a, “Phong biểu ca, không phải ta không giúp ngươi, chỉ là của ngươi Bảo Bảo chỉ sợ...”
Vừa nghe được hai chữ Bảo Bảo, Quỷ giống như bị điện giật, vừa mới còn nửa sống nửa chết liền tỉnh táo lại ngay, bắt lấy tay Cố Lan, sốt ruột cấp bách hỏi, ―Cô gặp qua nó, cô biết nó ở đâu sao? Nói mau, ở đâu?‖ ―Đau đau… đau quá, ngươi buông ra trước đã.‖
Quỷ thả lỏng tay một chút nhưng vẫn không chịu buông Cố Lan ra, tựa như người chết đuối vớ được một cọng rơm cứu mạng, ―Nó ở đâu?‖
―Ta hôm nay đến chính là để bảo cho ngươi tình hình của anh ấy, có điều trước đó, ta muốn cho ngươi biết một việc…‖ Vì thế Cố Lan đang toàn bộ thân thế của Lê Phong, tai nạn xe cộ, tình huống hiện tại nói ra cho Quỷ.
Quỷ lẳng lặng đi sau nghe nói xong: ―Sau đó thì sao? Ngươi nói cho ta biết điều này nhằm mục đích gì?‖ biết Lê Phong không sao, Quỷ dần khôi phục bình tĩnh.
―Ta muốn nói, Phong biểu ca là người của Nhâm gia, ta có thể mang ngươi đi gặp anh ấy, nhưng ngươi phải đồng ý với ta là không được tự tiện mang anh ấy đi.‖
Quỷ cười lạnh, ―Muốn đi theo ta hay không, ta và ngươi cũng không quyết định được, muốn ở với ai là tự do của nó, nếu nó ở Nhâm gia tốt, ngươi cũng đã không cần đến tìm ta phải không?‖
Cố Lan cắn môi dưới, im lặng không nói. Không thể phủ nhận Lê Phong ở Nhâm gia quả thật không tốt, tòa nhà giống như tòa thành xa hoa kia bên trong lại giống như mộ phần, ngay cả cô cũng muốn khẩn cấp chạy trốn.
―Đi thôi, còn không dẫn đường.‖ Cố Lan do dự một chút, cuối cùng vẫn là làm theo lời Quỷ.