Quỷ

Chương 9 :

Ngày đăng: 20:39 21/04/20


Giẫm lên mặt đất cẩm thạch bóng lóang, bước qua đại đường chứa được mấy trăm người, xuyên qua hai hành lang, lại lên ba tầng lầu, đến phòng ở cuối hành lang, Quỷ rốt cục gặp được Lê Phong.



Lê Phong đang ngủ, bó chân bằng thạch cao vừa to lại vừa nặng cố định chân gãy, thân hình vốn mập mạp giờ gầy đến đáng thương, mái tóc dài mà nó sống chết không cho cắt kia giờ bị cắt không còn bóng dáng, mái tóc ngắn nhẹ nhàng càng khiến gương mặt gầy lộ ra.



―Sao lại thế này?‖ ngọn lửa vô danh thiêu đốt trong lòng Quỷ, ―Không phải là cô nói trong tai nạn xe cộ nó chỉ bị thương đầu gối thôi sao?‖ Đầu gối bị trầy cần bó thạch cao sao?



―Đúng vậy…‖ Cố Lan đáp, ―Cái đó chính là khi anh ấy chạy trốn khỏi bệnh viện, té ngã…‖ Cô không có nói dối nga, chính là tỉnh lược bớt sự thật.



―Nó như thế nào lại gầy như vậy, các người không cho nó ăn no sao?‖ Con miêu này dạ dày có điểm hơi to, nhưng mà một đại ốc tráng lệ như thế này, chẳng lẽ còn tiếc mấy hạt gạo.



―Có a!‖ đây chính là đại oan uổng, là anh ấy không chịu ăn, ăn cái gì nôn cái đó, kết quả liền…‖ ăn không vào, ngủ không ngon, vừa mở mắt ra liền la hét muốn tìm Bảo Bảo, Thiên biểu ca cũng không có cách nào, nhìn anh ấy ngày một gầy đi như vậy, tâm bằng sắt cũng sẽ đau, cho nên cô mới phí sức đến tìm Bảo Bảo cho nó, đứng trước cửa nhà Quỷ ước chừng một ngày.



Âm thanh nói chuyện của Quỷ cùng Cố Lan quá lớn, đánh thức Lê Phong ngủ không an ổn lắm, mở mắt ra liền nhìn thấy Bảo Bảo ngồi ở bên giường nó, nó cơ hồ tưởng mình nằm mơ, dụi dụi mắt nhìn lại, đúng vậy! là Bảo Bảo, ―Bảo Bảo!‖ như gấu ôm cây, một phen ôm lấy thắt lưng Quỷ. Là Bảo Bảo nha, thật sự Bảo Bảo, không phải nằm mơ, tốt quá.



Vui mừng vì gặp lại, nó có rất nhiều điều muốn nói, Quỷ lại chỉ muốn mắng chửi người, ―Ngươi người này, ta không để ý một chút ngươi liền nháo mất tích, chơi vui nhỉ! Nhìn ta lo lắng khổ sở vì ngươi vui vẻ lắm sao? Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu xuẩn, không lương tâm, lòng của ngươi can tỳ phế thận đều cho cẩu ăn à, nuôi ngươi lâu như vậy đều là không công…‖ Quỷ càng mắng càng hung, y phải mắng tỉnh tên ngốc này, đem bất an tích tụ mấy ngày nay phát tiết ra.



Quỷ mắng càng hung, Lê Phong lại cười đến hoa tâm nộ phóng. Không sao cả rồi, chỉ cần cùng Bảo Bảo ở một chỗ, bị mắng cũng không sao cả. Mắng Lê Phong cũng như mắng một người không biết tiếng trung vậy, hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả.



Quỷ mắng đến miệng lưỡi khô, hờn dỗi trong lòng cũng tan đi bảy tám phần, ―Hoàn hảo ngươi không có việc gì.‖



Cái gì không có việc gì? Lê Phong chỉ vào chân gẫy, làm nũng nói: ―Có việc mà! Chân đau quá, nơi này cũng đau, nơi đó cũng đau, chỗ nào cũng không thoải mái.‖



―Làm sao đau? Ta xem xem.‖ Tuy biết rõ rằng Lê Phong là cố ý khuếch đại sự thật để làm nũng, nhưng mà nó quả thật bị thương, chỉ một cái chân gãy kia liền làm cho người ta đau lòng.



Có Quỷ ở bên cạnh khiến cho Lê Phong rất yên tâm, nó kéo tay áo Quỷ, nhìn lên, ngây ngốc cười.



―Cười cái gì?‖



Lê Phong không nói gì, ôm lấy cánh tay Quỷ, cọ cọ mặt lên, lúc sau liền y nguyên tư thế này mà ngủ say.



―Anh ấy ngủ chưa?‖ thanh âm nho nhỏ của Cố Lan. ―Ừ.‖



―Trong mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy anh ấy ngủ an ổn như vậy.‖ Khuôn mặt ngọt ngào thỏa mãn kia khiến Cố Lan tràn đầy cảm xúc, ―Thật hâm mộ.‖



―Hâm mộ nó? Hâm mộ nó ngốc à?‖



―Không phải, ta làm hâm mộ anh ấy có một người quan tâm trân trọng mình như vậy, lúc nào cũng có thể dang rộng cánh tay, nghe mình kể khổ mặc mình làm nũng.‖



―Cô cũng có thể có mà.‖



―Ta?‖ Cố Lan cười tự giễu, ―Ta quen không ít bạn trai lúc còn ở Mỹ, nhưng tất cả đều là EASY TP, hợp thì đến không hợp thì tan, có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu, rất khó có thể tìm được một người thực sự quan tâm mình.‖



―Mẫu thân từng nói với ta rằng, tình yêu là thứ mà con ngươi chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, cô nghĩ như vậy là vì cô chưa có2



người yêu thực sự, nếu cô thử qua thì mới biết được tư vị của nó.‖ Quỷ cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy ôn nhu hiếm có, tay nhẹ nhàng chạm vào tóc ngắn của Lê Phong, ―Trong mắt của ta, tình yêu tựa như một tòa mê cung, cô ngẫu nhiên có thể đi lạc hướng, đi nhầm đường, đi nhiều vòng lớn, chỉ cần cô không để ý, cuối cùng đều có thể tìm ra.‖ Đi qua chặng đường bốn trăm năm oan uổng, y cuối cùng có thể nói ra những lời này.



―Nếu như tình yêu là mê cung, thì ta hiện giờ ngay cả cửa mê cung ở đâu cũng chưa tìm thấy.‖



Mấy ngày mất ngủ liên tiếp đã bức Quỷ đến cực hạn, hiện giờ tìm được Lê Phong, tâm thần có thể thả lỏng, tất cả mệt mỏi ùn ùn kéo tới, Quỷ rốt cục không chịu nổi, bị mệt mỏi kéo vào giấc ngủ.



Bởi vì chân của Lê Phong bị thương nên hành động bất tiện, Quỷ muốn mang đi cũng không được, Cố Lan đành phải cho Quỷ giả dạng làm người khán hộ chăm sóc Lê Phong. Để che giấu tai mắt, Cố Lan đề nghị cho y nam phẫn nữ trang, nếu không phải vì Lê Phong, loại khuất nhục cực điểm này y dù chết cũng không làm.



Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Quỷ mặc nữ trang không chỉ giống mà còn rất được, giống như một đại mỹ nữ, ngay cả Cố Lan cũng thiếu chút nữa là không nhận ra.
Bốn trăm năm? Chẳng lẽ là… ―Ngọc quý phi.‖



―Đúng vậy, chính là ta.:‖Ánh mắt của nàng nhìn đến Lê Phong phía sau Quỷ, ánh mắt trở nên hung ác hơn, ―Nhìn một cái ở nơi này, có phu quân của ta, tình nhân của ta, còn có nô bộc của ta, nhưng mà các ngươi lại ở thời khắc ta bất lực nhất phản bội lại ta, các ngươi đem ta hại thật thê thảm, hôm nay, ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá vì những gì đã làm.‖ ―Ngươi nói cho rõ ràng, là ai phản bội ai!‖ Quỷ giận dữ, năm đó ở trên tiền điện, nàng vì cầu mạng sống mà đổi trắng thay đen bẻ cong sự thật. ―Các ngươi phản bội ta!‖ Giang Ngọc Hoài, chỉ từng người nói, ―Tô Tương, uổng công ta bình thường đối đãi ngươi không tệ, ngươi thế nhưng lại dùng thủ đoạn đoạt phu quân của ta, mà ngươi, Thiên nhi, à không, hẳn ta phải gọi một tiếng hoàng thượng, ta và ngươi từng có một hồi phu thêm ngươi từng đối với ta ân sủng có thừa, nhưng chỉ vì tiện nô Tô Tương này mà vắng vẻ ta, còn có ngươi, Quỷ! Ngươi ghê tởm nhất, thừa dịp ta bị thất sủng mà vào dụ dỗ ta, cuối cùng bội tình bạc nghĩa, ta nhất giới nữ tử ở bên ngoài cung không quen không biết, nhận hết khi dễ, cuối cùng hàm oan mà nhảy hồ tự sát, thi thể của ta chìm dưới đáy hồ lạnh như băng không người để ý, dựa vào một hơi oan khí mà ta hóa tinh, mượn thi triền hồn! Ta muốn các ngươi cũng khổ như ta!‖



Nàng vung hai tay lên, từ đầu ngón tay tản ra một cỗ khói đặc màu vàng, khói đặc nhanh chóng lan ra toàn bộ phòng.



―Thi độc!‖ Quỷ kinh hô một tiếng, muốn tránh ra nhưng không kịp, toàn thân vô lực ngã xuống đất, Nhâm Thiên cũng bị như y.



Giang Ngọc Hoài cười lạnh đi đến chỗ ba người ngã xuống, nàng dừng trước mặt Lê Phong, thân thủ sờ lên khuôn mặt tinh tế của Lê Phong, ―Khuôn mặt này không giống bốn trăm năm trước, kết quả, bọn họ vẫn là bị mê hoặc, hủy nó đi, sẽ không thể mê hoặc người khác nữa.‖0



―Dừng tay! Không cho phép ngươi động vào nó.‖ Quỷ cùng Nhâm Thiên tuy bị thi động chế trụ nhưng cũng trăm miệng một lời.



Giang Ngọc Hoài càng cười đến càn rỡ, ―Có bản lĩnh thì ngăn cản ta.‖ Móng tay dài lại đen dừng lại trên cổ Lê Phong, chỉ cần nàng hơi dùng sức, mạng nhỏ của Lê Phong liền đi tong.



Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lê Phong vốn đang hôn mê bất tỉnh liền mở mắt ra, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào Giang Ngọc Hoài, ―Ngọc chủ nhân.‖



Giang Ngọc Hoài giật mình khẽ run, ―Ngươi là Tô Tương?‖ Đúng vậy, chủ nhân, ta là Tiểu Tô Tử.



―Ngươi tiện nhân này, ngươi còn mặt mũi đến gặp ta.‖ Giang Ngọc Hoài tức giận toàn thân phát run.



―Ta đến, là vì ta không đành lòng nhìn ngài tiếp tục thống khổ. Ngọc chủ nhân, đã đủ rồi, chuyện cũ bốn trăm năm trước, ngài cần gì phải chấp nhất như thế, ngài oán bốn trăm năm, sau bốn trăm năm, cũng thống khổ bốn trăm năm, sao phải khổ như vậy? Cho dù hôm nay ngài có giết toàn bộ chúng ta, cũng không thay đổi được gì.‖



―Câm miệng! Ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta!‖



―Tô Tương không dám, Ngọc chủ nhân ngài chịu khổ, khổ sở của ngài có thể ta không trải qua, nhưng ta thật sự không đành lòng nhìn ngài tra tấn chính mình như vậy, buông tay đi, chủ nhân, buông tay ân oán bốn trăm năm trước, cũng là buông tha chính mình.‖



Bàn tay đang kiềm chế Lê Phong run rẩy, Ngọc quý phi chậm rãi ngồi xuống, khóe mắt phiếm lệ quang.



Bốn trăm năm, nàng oán hận bốn trăm năm, kết quả rốt cục chiếm được cái gì, vô cùng vô tận thống khổ, linh hồn vĩnh viễn không được ngủ yên, chấp nhất như vậy rốt cục là vì cái gì?



―Tiểu Tô Tử.‖ Ngọc quý phi đưa tay khẽ vuốt mặt mình, ―Ta bây giờ có phải là rất xấu không?‖1



―Ở trong mắt ta, Ngọc chủ nhân ngài mãi mãi là người đẹp nhất…‖



Ngọc quí phi lộ ra nụ cười yếu ớt mộng ảo, không có bi ai không có oán hận, chỉ là tươi cười rất nhẹ, ―Ta còn nhớ trước kia đều là ngươi chải tóc cho ta, có thể chải lại một lần nữa không?‖



―Ta rất thích.‖ Tô Tương lấy lược từ bàn trang điểm, thuần thục, cẩn thận chải từng sợi tóc đen.



Ngọc quý phi chậm rãi, an tường nhắm mắt lại, sương khói bốn phía dần lui tán, ác quỷ đáng sợ trên thực tế cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương.



Một đạo bạch quang từ cơ thể Giang Ngọc Hoài thoát ra, lảo đảo bay ra ngoài cửa sổ, hướng lên trời cao xanh thẳm bay lên.



Hoàng vụ tan hết, Quỷ khôi phục hành động, y đi đến trước mặt Tô Tương, hỏi: ―Ngươi là Tô Tương hay là Lê Phong?‖



Tô Tương cười cười, ―Có khác nhau sao? Vô luận là tên nào, ta vẫn là ta, ta là Tô Tương cũng là Lê Phong, hay là nói ta là meo meo ô của ngươi, chủ nhân có muốn mang meo meo ô về nhà không?‖



Quỷ tiến đến từng bước, ôm nó vào lòng, ôn nhu nói nhỏ bên tai nó: ―Mặc kệ ngươi là ai, ta đều cần ngươi.‖



Tô Tương cảm thấy mỹ mãn cười ngọt ngào dựa vào vai Quỷ khép lại đôi mắt.



Nếu có thể dùng cách nay cùng ngươi gặp lại, được ngươi ôm vào trong ngực, chờ đợi đến ngày đóa hoa tình yêu không có khả năng này nở rộ, bốn trăm năm thống khổ có là gì.