Quyển Hoang: Tàng Thư Bóng Tối
Chương 2 : Ta Đang Ở Đâu?
Ngày đăng: 01:36 27/06/20
Hắn còn đang thả trí tưởng tượng của mình trong cơn mộng mị về một kế hoạch biến thái mà hắn sẽ thực hiện khi lẻn được vào nhà của cô hàng xóm thì một cơn gió nhẹ nhàng cuốn hắn đi mất. Nhưng nếu kẻ nào có ánh mắt nhìn sẽ nhận ra, đó không hẳn là một cơn gió. Nói chính xác, không gian quanh hắn trở nên vặn vẹo, và hắn biến mất.
Hắn cảm giác như mình bị ai chụp chân kéo vào một cái giếng sâu, như là cái cảm giác bị rớt từ trên trời xuống lúc đang ngủ. Và khi hắn bật người dậy, hắn đã thấy mình ở trong một khoảng không kì lạ. Không trời không đất, không sự sống, không có thứ gì nằm trong những thứ mà hắn biết. Chỉ có những đốm sáng tủa ra quanh hắn. Mà hắn thì đang đứng trên một tấm thảm đem còn hơn mực.
Chợt một tia sáng từ đằng xa lóe lên trong không gian tối tắm đó rồi bắt đầu trở nên chói lóa. Hắn nheo mắt lại để cố nhìn cho rõ thì tia sáng đó đã như con dã thú bắn tới nốt chửng lấy hắn. Một cánh đồng cỏ rộng bát ngát vô biên hiện ra. Hắn kinh ngạc đứng như trời trồng. Bỗng nhiên hắn hít một hơi. Cảm giác này! Không khí này! Cảnh sắc này! Rất quen thuộc, lại có chút lưu luyến, cứ như hắn đã xa nó rất lâu vậy! Nơi này, là hắn sinh ra để thuộc về nó.
Không gian bắt đầu ổn định lại, nhưng hắn giật mình nhận ra từ lúc nào đã có một tên thiếu niên đứng trước mặt hắn. Đáng sợ là tên thiếu niên ấy giống hắn như đúc. Hắn vội sờ lên mặt của chính mình... rất may mặt mũi hắn vẫn đầy đủ. Tên thiếu niên như bóng ma bắt đầu tiến tới gần hắn. Hắn hoảng sợ định lùi lại nhưng chính bản thân hắn lại không tự chủ được lại tiến tới. Cho đến lúc một bàn tay vô hình ép hắn cùng tên thiếu niên kia vào nhau, đầu óc hắn trở nên mơ hồ, rồi trở nên tối tăm. Hắn hét lên, nhưng không thể. Hắn bắt đầu cố giãy dụa nhưng cũng không thể. Bản thân hắn hoàn toàn bị trói buộc.
Chợt một tiếng nói văng vẳng trong đầu hắn:
- Ngươi là ai?
- Ta... Ta ư? Ta...
Một tiếng “rắc” vang vọng trong đầu hắn, một thứ gì đó bị phá vỡ, hắn mất đi ý thức.
............................
Trong mê man hắn nghe thấy tiếng hét ong ong cả đầu óc.
- DÂM TẶC! Chết... Cho... Ta!
Chỉ trong tích tắc, tử vong ập đến. Cũng trong tích tắc này, theo bản năng hàng tỷ lần đối mặt với sinh tử, hắn vội bắt ấn chú. Hắn hét to:
- PHIÊU THIÊN ẤN!
Nhưng vẫn có một tiếng “Ầm” vang động. Cả thân thể hắn như văng lên không trung.
Cho đến khi một lần nữa tỉnh lại, hắn giật mình mở mắt. Hai mắt hắn trợn tròn tỉnh queo nhưng miệng há ra sắp rớt cả xuống đất. Nơi này không phải chổ hắn ở. Không! Không! Chổ này rõ ràng là chổ ở của hắn, nhưng là chổ hắn ở khác xa chổ này. Cũng không phải! Hai mắt hắn trừng trừng nhìn trần nhà thở dài. Thân thể hắn không thể nhúc nhích nổi.
- Xong ta rồi!
Chợt hắn nhớ đến tên thiếu niên giống hắn như đúc năm hắn mười hai tuổi. Hai mắt hắn nhíu lại.
- Chuyện này có uẩn khúc gì sao?
Lúc này có một tiếng động nhỏ, là tiếng cánh cửa mở. Một giọng cười khúc khích tinh nghịch của thiếu nữ vang lên.
- Hi hi! Nguyệt My tỷ tỷ! Tỷ nói thiếu gia biến thái này chừng nào mới tỉnh?
Một giọng nói khác thanh thoát êm dịu hơn khẽ nạt.
- Tiểu Ly! Muội muốn bị tổng quản cắt lưỡi sao! Lần sau không nói lung tung nghe chưa!
Có tiếng cánh cửa phòng mở, tiếng bước chân ngày càng gần. Hắn vội vàng nhắm mắt. Cho đến khi hắn có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng rất dịu dàng của hai nữ nhân. Một tiếng “cạch” rất nhỏ, là tiếng của đồ vật chạm nền nhà. Lúc này giọng êm dịu kia khẽ nói.
- Muội không giúp được tỷ thì ra ngoài đi để tỷ tự làm cũng được. Đừng có nhắm mắt như hôm qua vướng víu tỷ.
Có tiếng “Hư” rất nhỏ, như thiếu nữ kia có vẻ bất mãn nhưng vẫn không có rời đi. Nàng bỉu môi nói.
- Tại muội chưa thấy... Chưa thấy bao giờ... Cái đó... Nó ghê lắm không tỷ?
- Muội nói bậy bạ gì đó!
Cái chăn trên người hắn bị kéo ra, thân thể tự nhiên mát mát hắn ngẩn ngơ.
“Ơ! Chẳng lẻ ta không mặc gì sao?”
- Muội lại nhắm mắt nữa hả?
- Xí! Có đâu?
- Cái tay kìa!
- Muội đang che mặt mà!
- Bỏ tay ra!
- Không!
- Không bỏ sao giúp tỷ được hả?
- Một tay cũng được mà!
- Hừ! Thế để tỷ giúp muội!
- Á! Không!
Tiếng hét im bặt chỉ còn tiếng “ư ư” như nàng ta bị bịt miệng. Sau một lát là tiếng nhổ nước bọt “phì phì”
- Tỷ! Sao tỷ lại nhận đầu của muội vào chổ đó. Ghê quá đi!
- Sao! Bây giờ thấy thân thiết với nó chưa! Giúp tỷ cho nhanh tỷ còn đi làm việc khác!
- Xì! Ghê quá!
- Hừ! Muội như vậy chừng nào chúng ta mới hoàn thành nhiệm vụ chứ! Nhiệm vụ của chúng ta là gì muội quên rồi sao? Muội mở to mắt nhìn cho tỷ, nó chỉ giống cục thịt dư mà chúng ta không có thôi! Thấy chưa?
Chợt tiểu đệ đệ của hắn bị người ta túm lấy, còn bóp một cái thiệt mạnh. Mặt hắn không nhăn nhưng cơ bụng cơ chân sắp gồng lên hết cỡ rồi. Cơ mà tiểu đệ đệ hắn cũng gồng lên theo.
- Hả?
- Chết! Tỷ! Tỷ bóp mạnh quá nó... Nó... Nó sưng lên rồi kìa! Tỷ! Làm sao bây giờ?
- Đừng có rối! Để tỷ coi thử!
- Tỷ đừng bóp nữa, nó sưng càng lúc càng to rồi!
- Tỷ có bóp đâu! Tỷ xoa cho nó dịu đau lại mà!
- Sao nó càng sưng to rồi!
- Đừng nói nữa! Để tỷ xoa coi!
- Tỷ...
- Muội im coi!
- Lại sưng to nữa...
- Tỷ bảo muội im đi cơ mà!
- Do tay tỷ á! Để muội xoa cho!
- Đó! Muội muốn làm gì thì làm!
- Xoa nhẹ nhẹ vầy thôi! Do tay tỷ... Ơ! Kỳ vậy?
- Muội xoa hay muội vuốt! Để tỷ làm cho!
“Ài!” - Hắn thầm thở dài – “Hai nhỏ yêu tinh!”
Rất vất vả hai nữ nhi kia mới thở phào nhẹ nhỏm mặc lại y phục cho hắn. Còn hắn rất vất vả khống chế tên đệ đệ hư thân mất nết kia.
Tiếng cánh cửa một lần nữa khép lại, tiếng bước chân cũng nhỏ dần. Lần nữa hắn mở mắt ra đánh giá lại căn phòng mà hắn đang nằm.
Không hiểu sao lúc này đây Lãnh Phong chợt nhớ đến tháng ngày sống trong địa ngục năm xưa. Hắn thật muốn đưa tay lên mi tâm, trên đó kẻ khác không thấy được nhưng hắn rất rõ. Nơi đó có một ấn ký mà hắn vĩnh viễn không quên. Những ai đã từng trải qua tháng ngày đó đều có, Mộ Thần Ấn Ký!
Không nghĩ đến thì thôi! Nghĩ đến nó chợt mi tâm hắn đau nhói làm hắn phải cắn răng chịu đựng.
Bỗng nhiên Mộ Thần Ấn Ký trên mi tâm Lãnh Phong sáng chói lên rồi bắn vào không trung. Trong sự kinh ngạc của hắn, ấn ký này bùng nổ thành hàng trăm mảnh sáng nhỏ rơi lên thân thể hắn. Từng điểm sáng đó thấm vào da, lan tỏa khắp kinh mạch rồi hội tụ lại ngay ngực hắn. Cuối cùng chúng hóa thành một mảnh hỗn độn.
Mà không phải! Nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy những mảnh sáng đó phản chiếu ra một mảnh hỗn độn ảm đạm. Một sức sống mãnh liệt tràn khắp nơi, tỏa ra cả thân thể hắn.
- Đó là... Cái chuyện quái quỷ gì đang sảy ra vậy nhỉ? Ta đang ở đâu đây hả?
Từ lúc nào Lãnh Phong đã trở nên mơ hồ. Mọi chuyện thật kỳ quặc!
Hắn cảm giác như mình bị ai chụp chân kéo vào một cái giếng sâu, như là cái cảm giác bị rớt từ trên trời xuống lúc đang ngủ. Và khi hắn bật người dậy, hắn đã thấy mình ở trong một khoảng không kì lạ. Không trời không đất, không sự sống, không có thứ gì nằm trong những thứ mà hắn biết. Chỉ có những đốm sáng tủa ra quanh hắn. Mà hắn thì đang đứng trên một tấm thảm đem còn hơn mực.
Chợt một tia sáng từ đằng xa lóe lên trong không gian tối tắm đó rồi bắt đầu trở nên chói lóa. Hắn nheo mắt lại để cố nhìn cho rõ thì tia sáng đó đã như con dã thú bắn tới nốt chửng lấy hắn. Một cánh đồng cỏ rộng bát ngát vô biên hiện ra. Hắn kinh ngạc đứng như trời trồng. Bỗng nhiên hắn hít một hơi. Cảm giác này! Không khí này! Cảnh sắc này! Rất quen thuộc, lại có chút lưu luyến, cứ như hắn đã xa nó rất lâu vậy! Nơi này, là hắn sinh ra để thuộc về nó.
Không gian bắt đầu ổn định lại, nhưng hắn giật mình nhận ra từ lúc nào đã có một tên thiếu niên đứng trước mặt hắn. Đáng sợ là tên thiếu niên ấy giống hắn như đúc. Hắn vội sờ lên mặt của chính mình... rất may mặt mũi hắn vẫn đầy đủ. Tên thiếu niên như bóng ma bắt đầu tiến tới gần hắn. Hắn hoảng sợ định lùi lại nhưng chính bản thân hắn lại không tự chủ được lại tiến tới. Cho đến lúc một bàn tay vô hình ép hắn cùng tên thiếu niên kia vào nhau, đầu óc hắn trở nên mơ hồ, rồi trở nên tối tăm. Hắn hét lên, nhưng không thể. Hắn bắt đầu cố giãy dụa nhưng cũng không thể. Bản thân hắn hoàn toàn bị trói buộc.
Chợt một tiếng nói văng vẳng trong đầu hắn:
- Ngươi là ai?
- Ta... Ta ư? Ta...
Một tiếng “rắc” vang vọng trong đầu hắn, một thứ gì đó bị phá vỡ, hắn mất đi ý thức.
............................
Trong mê man hắn nghe thấy tiếng hét ong ong cả đầu óc.
- DÂM TẶC! Chết... Cho... Ta!
Chỉ trong tích tắc, tử vong ập đến. Cũng trong tích tắc này, theo bản năng hàng tỷ lần đối mặt với sinh tử, hắn vội bắt ấn chú. Hắn hét to:
- PHIÊU THIÊN ẤN!
Nhưng vẫn có một tiếng “Ầm” vang động. Cả thân thể hắn như văng lên không trung.
Cho đến khi một lần nữa tỉnh lại, hắn giật mình mở mắt. Hai mắt hắn trợn tròn tỉnh queo nhưng miệng há ra sắp rớt cả xuống đất. Nơi này không phải chổ hắn ở. Không! Không! Chổ này rõ ràng là chổ ở của hắn, nhưng là chổ hắn ở khác xa chổ này. Cũng không phải! Hai mắt hắn trừng trừng nhìn trần nhà thở dài. Thân thể hắn không thể nhúc nhích nổi.
- Xong ta rồi!
Chợt hắn nhớ đến tên thiếu niên giống hắn như đúc năm hắn mười hai tuổi. Hai mắt hắn nhíu lại.
- Chuyện này có uẩn khúc gì sao?
Lúc này có một tiếng động nhỏ, là tiếng cánh cửa mở. Một giọng cười khúc khích tinh nghịch của thiếu nữ vang lên.
- Hi hi! Nguyệt My tỷ tỷ! Tỷ nói thiếu gia biến thái này chừng nào mới tỉnh?
Một giọng nói khác thanh thoát êm dịu hơn khẽ nạt.
- Tiểu Ly! Muội muốn bị tổng quản cắt lưỡi sao! Lần sau không nói lung tung nghe chưa!
Có tiếng cánh cửa phòng mở, tiếng bước chân ngày càng gần. Hắn vội vàng nhắm mắt. Cho đến khi hắn có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng rất dịu dàng của hai nữ nhân. Một tiếng “cạch” rất nhỏ, là tiếng của đồ vật chạm nền nhà. Lúc này giọng êm dịu kia khẽ nói.
- Muội không giúp được tỷ thì ra ngoài đi để tỷ tự làm cũng được. Đừng có nhắm mắt như hôm qua vướng víu tỷ.
Có tiếng “Hư” rất nhỏ, như thiếu nữ kia có vẻ bất mãn nhưng vẫn không có rời đi. Nàng bỉu môi nói.
- Tại muội chưa thấy... Chưa thấy bao giờ... Cái đó... Nó ghê lắm không tỷ?
- Muội nói bậy bạ gì đó!
Cái chăn trên người hắn bị kéo ra, thân thể tự nhiên mát mát hắn ngẩn ngơ.
“Ơ! Chẳng lẻ ta không mặc gì sao?”
- Muội lại nhắm mắt nữa hả?
- Xí! Có đâu?
- Cái tay kìa!
- Muội đang che mặt mà!
- Bỏ tay ra!
- Không!
- Không bỏ sao giúp tỷ được hả?
- Một tay cũng được mà!
- Hừ! Thế để tỷ giúp muội!
- Á! Không!
Tiếng hét im bặt chỉ còn tiếng “ư ư” như nàng ta bị bịt miệng. Sau một lát là tiếng nhổ nước bọt “phì phì”
- Tỷ! Sao tỷ lại nhận đầu của muội vào chổ đó. Ghê quá đi!
- Sao! Bây giờ thấy thân thiết với nó chưa! Giúp tỷ cho nhanh tỷ còn đi làm việc khác!
- Xì! Ghê quá!
- Hừ! Muội như vậy chừng nào chúng ta mới hoàn thành nhiệm vụ chứ! Nhiệm vụ của chúng ta là gì muội quên rồi sao? Muội mở to mắt nhìn cho tỷ, nó chỉ giống cục thịt dư mà chúng ta không có thôi! Thấy chưa?
Chợt tiểu đệ đệ của hắn bị người ta túm lấy, còn bóp một cái thiệt mạnh. Mặt hắn không nhăn nhưng cơ bụng cơ chân sắp gồng lên hết cỡ rồi. Cơ mà tiểu đệ đệ hắn cũng gồng lên theo.
- Hả?
- Chết! Tỷ! Tỷ bóp mạnh quá nó... Nó... Nó sưng lên rồi kìa! Tỷ! Làm sao bây giờ?
- Đừng có rối! Để tỷ coi thử!
- Tỷ đừng bóp nữa, nó sưng càng lúc càng to rồi!
- Tỷ có bóp đâu! Tỷ xoa cho nó dịu đau lại mà!
- Sao nó càng sưng to rồi!
- Đừng nói nữa! Để tỷ xoa coi!
- Tỷ...
- Muội im coi!
- Lại sưng to nữa...
- Tỷ bảo muội im đi cơ mà!
- Do tay tỷ á! Để muội xoa cho!
- Đó! Muội muốn làm gì thì làm!
- Xoa nhẹ nhẹ vầy thôi! Do tay tỷ... Ơ! Kỳ vậy?
- Muội xoa hay muội vuốt! Để tỷ làm cho!
“Ài!” - Hắn thầm thở dài – “Hai nhỏ yêu tinh!”
Rất vất vả hai nữ nhi kia mới thở phào nhẹ nhỏm mặc lại y phục cho hắn. Còn hắn rất vất vả khống chế tên đệ đệ hư thân mất nết kia.
Tiếng cánh cửa một lần nữa khép lại, tiếng bước chân cũng nhỏ dần. Lần nữa hắn mở mắt ra đánh giá lại căn phòng mà hắn đang nằm.
Không hiểu sao lúc này đây Lãnh Phong chợt nhớ đến tháng ngày sống trong địa ngục năm xưa. Hắn thật muốn đưa tay lên mi tâm, trên đó kẻ khác không thấy được nhưng hắn rất rõ. Nơi đó có một ấn ký mà hắn vĩnh viễn không quên. Những ai đã từng trải qua tháng ngày đó đều có, Mộ Thần Ấn Ký!
Không nghĩ đến thì thôi! Nghĩ đến nó chợt mi tâm hắn đau nhói làm hắn phải cắn răng chịu đựng.
Bỗng nhiên Mộ Thần Ấn Ký trên mi tâm Lãnh Phong sáng chói lên rồi bắn vào không trung. Trong sự kinh ngạc của hắn, ấn ký này bùng nổ thành hàng trăm mảnh sáng nhỏ rơi lên thân thể hắn. Từng điểm sáng đó thấm vào da, lan tỏa khắp kinh mạch rồi hội tụ lại ngay ngực hắn. Cuối cùng chúng hóa thành một mảnh hỗn độn.
Mà không phải! Nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy những mảnh sáng đó phản chiếu ra một mảnh hỗn độn ảm đạm. Một sức sống mãnh liệt tràn khắp nơi, tỏa ra cả thân thể hắn.
- Đó là... Cái chuyện quái quỷ gì đang sảy ra vậy nhỉ? Ta đang ở đâu đây hả?
Từ lúc nào Lãnh Phong đã trở nên mơ hồ. Mọi chuyện thật kỳ quặc!