Quyển Hoang: Tàng Thư Bóng Tối
Chương 3 : Đứa Con Của Kẻ Tội Đồ
Ngày đăng: 01:36 27/06/20
Chương 3: Đứa Con Của Kẻ Tội Đồ
“Không lý nào lại như vậy! Chẳng lẽ là...”
Một ý nghĩ khó tin xuất hiện trong đầu Lãnh Phong. Hắn nhoài người dậy chộp cánh tay vào không trung. Một lực lượng vô hình bùng nổ trong lòng bàn tay hắn.
“Là nguyên khí! Là nguyên khí! Thật sự là... Nguyên khí! Cái tên nhóc mà ta nhìn thấy đó không lẽ chính là Nguyên anh của ta? Lời nguyền đã bị giải khai?”
Lãnh Phong ngớ người ra, rồi thẩn thờ nhìn vào bàn tay của mình. Cuối cùng hắn ngửa đầu cười một cách điên dại.
- Ha ha! Tốt! Tốt! Dẫu như thế nào đi nữa dòng máu của ta cũng là dòng máu đế vương, ta há dễ dàng khuất nhục thế sao! Ha ha ha!
Hăn đứng bật dậy, hai bàn tay nắm thật chặt, đôi bặm lại một cách hung tợn.
- Mấy lão bất tử đáng chết! Phong ca ta đã trở lại! Hãy rửa cổ đón chờ những cơn giận bất tận của Phong ca ta đi!
Bất chợt một bàn tay đập “bốp” vào đầu hắn làm hắn té chổng vó ụp mặt luôn xuống nền nhà. Kèm theo một tiếng quát:
- Rửa cái đầu ngươi!
Lãnh Phong nhảy dựng lên hét vào người vừa đập hắn.
- Tên chết tiệt nào dám đánh Phong ca ta! Có tin ta...
Chợt Kỷ Lãnh Phong im bặt. Miệng hắn há ra như nhét được cả quả trứng vào.
- Ngươi... Lão già chết tiệt! Là Ngươi...
Nhưng rồi hắn nhận ra đây một chuyện hệ trọng. Hắn cười khà khà.
- Các Thiên Lão! Lão nhân gia ngài làm sao lại ở nơi này vậy!
Phía đối diện hắn giờ này có một lão già. Tuy râu tóc lão đã trắng muốt nhưng thân hình kiện tráng, tướng người uy vũ không có vẻ gì là sắp xuống lỗ. Lão uy nghiêm liếc Kỷ Lãnh Phong một cái làm hắn rét run.
- Ta tới tìm ngươi! Ngươi tin không?
Kỷ Lãnh Phong nào còn vẻ hung hăng. Hắn cười như con cừu non.
- Ngài đùa hoài! Một kẻ bị nguyền rủa như ta nào có phước để ngài tìm chứ.
Hai tay Các Thiên Lão chắp sau lưng, đôi mắt nhắm hờ. Lão chợt liếc nhìn hắn một cái.
- Thánh Hội sẽ tha thứ cho ngươi! Chỉ cần ngươi hoàn thành một nhiệm vụ cho Thánh Hội là được.
Kỷ Lãnh Phong nghi hoặc nhìn lão.
- Ngài đùa sao? Chuyện đến được tay ta chắc không thơm tho rồi!
Các Thiên Lão giật giật khóe miệng.
- Thơm tho! Ngươi muốn ăn một trận đòn mới chịu bỏ cái tính cà lất phất phơ của ngươi đi sao?
Kỷ Lãnh Phong cười hề hề.
- Không dám! Không dám! Không biết Thánh Hội có việc gì cần tới kẻ tội đồ như ta! Các Thiên lão cứ nói đi!
Các Thiên Lão thở dài.
- Ài! Chuyện này nói ra thì nhục nhã! Nhưng thật sự chỉ có mỗi Kỷ gia các ngươi làm được. Đáng tiếc Kỷ gia các ngươi nghe đến lại trở mặt còn nhanh hơn đám lừa già Thần Điện. Chỉ cần ngươi chấp nhận Thánh Hội sẽ bỏ qua mọi tội lỗi của ngươi. Thậm chí nếu ngươi muốn đảo chính nắm quyền Kỷ gia một lần nữa, Thánh Hội sẽ nhắm mắt bỏ qua.
Kỷ Lãnh Phong bỗng dưng nghiêm trọng hẳn lên.
- Chuyện này có khiến ta phản bội Kỷ gia hay không? Ta chỉ là kẻ tội đồ vẫn còn có chổ nương thân. Phản bội Kỷ gia coi như ta chết cũng phải hồn phi phách tán.
- Ha ha! Chỉ cần ngươi làm tốt ai có thể biết cơ chứ!
- Tốt! Các Thiên Lão nói ta nghe xem thử!
- Ngươi đã nghe nói tới Hoang Vương Huyết Lệ chưa?
- Đã từng nghe!
- Mười ngàn năm trước một vị Thánh chủ trước khi nhập diệt đã bắt được một tia Thần niệm. Dù tham chiếu tia Thần niệm đó suốt mười năm nhưng vị Thánh Chủ đó vẫn không thể mở được Thần Hoàn tiến nhập Chí Cao Thần Vị. Trước khi hoàn toàn tọa hóa Ngài đã dùng tia Thần niệm đó để dự đoán vận mệnh trong thiên địa. Ngài đã để lại một lời tiên tri.
- Là gì vậy?
- Khi tiếng Cổ Bì Khư vang lên! Một lần nữa vị vua năm ấy sẽ thức tỉnh lại! Tất cả kẻ phản bội đều phải trả giá đắt!
- Vị vua? Là Hoang Vương?
- Đúng vậy! Một kẻ tàn độc nhưng cũng thật vĩ đại!
- Nhưng chuyện này thì có gì liên quan tới ta?
- Là Cổ Bì Khư! Không biết bằng cách nào Thần Điện Chí Tôn lại biết được lợi tiên tri của Thánh Chủ. Bọn họ lập tức bắt đầu tìm Cổ Bì Khư. Thánh Hội cũng dốc toàn lực tìm kiếm trong ba ngàn đại thế giới vẫn không thể tìm ra manh mối. Cho đến một ngày chúng ta điều tra ra một tin tức vô cùng đáng giá. Từ năm ngàn năm trước Thần Điện Chí Tôn cùng Cổ gia đã bí mật đưa người đến gây dựng cơ ngơi ở Tinh Vân Đại Thế Giới. Ở đây bọn họ tìm thấy một tòa điện thờ có tôn tượng của Hoang Vương.
- Trùng hợp vậy sao?
- Không! Không hề trùng hợp! Bọn chúng nghiên cứu nơi đó đã năm ngàn năm nhưng vẫn không thể điều tra ra manh mối.
- Là muốn dụ Thánh Hội ta xuất đầu?
- Không chỉ như thế! Bọn chúng còn muốn nhân chuyện này gây một vài rắc rối cho chúng ta.
- Vì thế mà Các Thiên Lão mới tìm đến ta?
- Hừ! Ngươi nghĩ Thánh Hội ta hèn nhát sao? Ài! Dù không muốn nhưng ta cũng phải nói. Thực ra có một chuyện tối mật của Thánh Hội chúng ta bị Thần Điện Chí Tôn vô tình biết được. Thánh Hội chúng ta từng có một giao kèo không thể phá.
- Ơ! Giao kèo gì kinh khủng vậy?
- Tinh Vân Đại Thiên Thế Giới là nơi cấm địa của Thánh Hội. Vị Đệ Tam Thủy Tổ đã căn dặn chúng ta không thể xuất hiện tại nơi này. Bằng không hậu quả không ai có thể tưởng tượng được.
- Tại sao vậy chứ?
- Không một ai biết rõ! Cho nên hôm nay chúng ta mới phải tìm đến Kỷ gia các ngươi!
- Các Thiên Lão nói chuyện này sao ta không thấy có một chút gì liên quan tới ta vậy?
- Có đấy! Vị Thủy tổ đó chính là Kỷ Minh Thánh Chủ! Tổ tiên của Kỷ gia các ngươi!
- Cái gì? Minh Thánh Tổ sao? Nhưng dù vậy các ngươi cứ làm theo Tổ huấn là được, việc gì phải tìm ta?
- Đã quá muộn rồi!
- Hả?
- Chúng ta đang đứng ở Tinh Vân Đại Thiên Thế Giới!
Chợt lúc này một giọng nói chán nản từ đâu vọng lại làm Kỷ Lãnh Phong giật mình.
- Các ngươi không hiểu các ngươi đã gây ra chuyện ngu xuẩn như thế nào đâu! Tất cả sẽ phải trả giá đắt!
Đó là một lão già lọm khọm, khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt trĩu nặng tâm sự. Lão cầm một bầu rượu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai tay lão bị trói bằng một sợi dây xích. Các Thiên Lão phất phất tay.
- Đừng để ý lão ta! Theo chúng ta đoán Cổ Bì Khư tồn tại ở Tinh Vân Đại Thiên Thế giới này. Chúng ta không biết phá vỡ giao kèo kia sẽ sảy ra chuyện gì. Nhưng có lẽ chỉ có Kỷ gia các ngươi mới có thể giúp chúng ta phá giải bí ẩn đó.
Chợt Kỷ Lãnh Phong ỉu xìu.
- Thôi xong ta rồi!
.........................................................................
Một giọng nói văng vẳng rần rần chấn động cả một không gian tối tăm.
- HỠI ĐỨA CON CỦA KẺ TỘI ĐỒ! DÒNG MÁU THÁNH CỔ ĐÃ KHÔNG TUÂN HẸN ƯỚC! TỪ NAY DÒNG MÁU MA THUẬT ĐEN SẼ VĨNH VIỄN KHÔNG CÒN BỊ QUẢN THÚC BỞI BẤT KỲ LINH ĐỊA NÀO NỮA! LỆNH PHÓNG THÍCH ĐƯỢC THI HÀNH NGAY LẬP TỨC!
“Ầm! Ầm!”
Tiếng động như hàng trăm ngọn núi đổ vỡ rung động cả một vùng đất u ám. Ngay chính giữa vùng đất đó có một tên thiếu niên bị năm sợi dây xích trói giữa không trung. Trên mỗi sợi đều có những cổ văn hoàng kim sáng rực. Thế nhưng một khắc sau những cổ ảm đạm dần đi. Cuối cùng năm sợi dây xích rã ra thành tro bụi. Từ trên không trung hắn rớt xuống đất.
Đó là một tên thiếu niên thư sinh tuấn tú. Đôi mắt hắn đen tuyền như bầu trời đêm sâu thẳm cuốn hút. Mái tóc đen nhánh phủ ngang hông. Ngón tay hắn thuôn dài chạm trên nền đất tăm tối. Khuôn mặt ma mị chất chứa u uất.
Bộ trường bào màu đen trên người hắn rã thành trăm mảnh để lộ ra một thân hình gầy gò trắng nõn.
Bầu trời u ám bắt đầu sụp đổ. Vùng đất này dần dần tan biến vào hư vô. Cuối cùng cả tên thiếu niên cũng biến mất.
..............................................
Thiên Vương Đại Lục ở Tinh Vân Đại Thế Giới bị chia thành năm vùng đất. Không phải tự nhiên mà cư dân nơi này lại chia ra như vậy.
Thiên Vương Đại Lục có hình dạng như thế nào thì không ai rõ. Nhưng không biết vì vô tình hay có một bàn tay vô thượng nào đó xếp đặt mà đại lục này bị bao bọc hoàn toàn bởi tám cấm địa khủng bố.
Phía cực tây là Phong Lâm Cấm địa. Nơi này là một cánh rừng rộng vô tận bị bao phủ hoàn toàn trong sương mù. Bí ẩn của nó vẫn chưa một ai có thể phá giải bời vì chưa từng có ai bước vào đó mà còn có thể toàn thây trở ra.
Cực tây là một đại hoang mạc bao la. Nơi này có những ngọn núi cụt ngủn như những nấm mồ. Nó được gọi là Mộ Địa Tiên Nhân.
Cực bắc là những ngọn núi lửa liên miên nối tiếp nhau. Họ gọi nơi này là Hỏa Vực.
Cực nam của đại lục là một cái hồ rộng. Vô cùng rộng! Đến nỗi nó chất chứa trong mình hàng vạn hòn đảo. Họ gọi là Nguyệt Hồ.
Trung tâm của đại lục là vùng đất Trung Thổ. Nơi đây gió thuận mưa hòa. Vạn vật sinh trưởng mạnh mẽ.
Phía đông đại lục là vùng đất Đông thổ. Đất đai phì nhiêu. Dân cư nơi này phát triển mạnh mẽ, các triều đại đế chế, các gia tộc đều không thua kém gì Trung thổ.
Tây Mạc, vùng đất ở phía tây đại lục lại không được như thế. Nơi này chỉ toàn cát và cát. Một vùng đất cằn cỗi. Thế nhưng cư dân nơi này lại là những con người mạnh mẽ anh dũng.
Phía bắc gần như chỉ tồn tại những gia tộc Giả Kim Thế Gia. Là những gia tộc kỳ bí, vùng đất này cũng rất kì bí. Bởi vậy nó có tên Bắc Vực.
Nam Hoang, vùng đất phía nam là miền sông nước. Nơi đây tồn tại những gia tộc kì bí không kém Bắc Vực. Bọn họ rong ruổi khắp các nhánh sông xuôi ra Nguyệt Hồ. Nơi tồn tại những thứ quý hiếm mà Mẹ tự nhiên ban tặng.
Bắc Vực và Đông Thổ bị ngăn cách bởi Lôi Hải. Một vùng đất quanh năm chìm trong biển lôi vô tận. Nơi này không có một chút khái niệm về sinh mệnh. Ấy thế mà người ta còn gọi nó một cách thân thương là Lôi Hải Tịch Diệt.
Giữa Đông Thổ và Nam Hoang là một vùng Băng Nguyên hiu quạnh. Nơi này quanh năm chìm trong băng giá.
Giữa Nam Hoang và Tây Mạc là Cấm Địa Sâm Lâm. Nơi mà những loài ma thú hoang dã hùng mạnh sinh sống.
Giữa Tây Mạc và Bắc Vực là những ngọn núi sắc lẻm như dao. Nơi đây dù ngươi có trang bị bảo hộ cỡ nào cũng bị cắt thành mảnh nhỏ nếu lỡ sẩy chân. Một cơn gió thổi qua thôi, bên trong nó cũng chứa hàng vạn hạt bụi nhỏ dễ dàng xuyên thủng bất kỳ ai. Nó được gọi là Đao Sơn Cấm Địa.
Chuyện về những vùng đất này từ ngàn xưa thì không ai biết rõ. So sánh với tám vùng Cấm địa đó, nơi mà nhân loại sinh sống nhỏ bé vô cùng. Thế nên dẫu rằng chất chứa nhiều nguy hiểm, nhân loại vẫn muốn khám phá những vùng đất thần bí đó.
Nhưng nhân loại đâu biết rằng chính bọn họ lại không phải là chủ nhân thật sự của thế giới này.
“Không lý nào lại như vậy! Chẳng lẽ là...”
Một ý nghĩ khó tin xuất hiện trong đầu Lãnh Phong. Hắn nhoài người dậy chộp cánh tay vào không trung. Một lực lượng vô hình bùng nổ trong lòng bàn tay hắn.
“Là nguyên khí! Là nguyên khí! Thật sự là... Nguyên khí! Cái tên nhóc mà ta nhìn thấy đó không lẽ chính là Nguyên anh của ta? Lời nguyền đã bị giải khai?”
Lãnh Phong ngớ người ra, rồi thẩn thờ nhìn vào bàn tay của mình. Cuối cùng hắn ngửa đầu cười một cách điên dại.
- Ha ha! Tốt! Tốt! Dẫu như thế nào đi nữa dòng máu của ta cũng là dòng máu đế vương, ta há dễ dàng khuất nhục thế sao! Ha ha ha!
Hăn đứng bật dậy, hai bàn tay nắm thật chặt, đôi bặm lại một cách hung tợn.
- Mấy lão bất tử đáng chết! Phong ca ta đã trở lại! Hãy rửa cổ đón chờ những cơn giận bất tận của Phong ca ta đi!
Bất chợt một bàn tay đập “bốp” vào đầu hắn làm hắn té chổng vó ụp mặt luôn xuống nền nhà. Kèm theo một tiếng quát:
- Rửa cái đầu ngươi!
Lãnh Phong nhảy dựng lên hét vào người vừa đập hắn.
- Tên chết tiệt nào dám đánh Phong ca ta! Có tin ta...
Chợt Kỷ Lãnh Phong im bặt. Miệng hắn há ra như nhét được cả quả trứng vào.
- Ngươi... Lão già chết tiệt! Là Ngươi...
Nhưng rồi hắn nhận ra đây một chuyện hệ trọng. Hắn cười khà khà.
- Các Thiên Lão! Lão nhân gia ngài làm sao lại ở nơi này vậy!
Phía đối diện hắn giờ này có một lão già. Tuy râu tóc lão đã trắng muốt nhưng thân hình kiện tráng, tướng người uy vũ không có vẻ gì là sắp xuống lỗ. Lão uy nghiêm liếc Kỷ Lãnh Phong một cái làm hắn rét run.
- Ta tới tìm ngươi! Ngươi tin không?
Kỷ Lãnh Phong nào còn vẻ hung hăng. Hắn cười như con cừu non.
- Ngài đùa hoài! Một kẻ bị nguyền rủa như ta nào có phước để ngài tìm chứ.
Hai tay Các Thiên Lão chắp sau lưng, đôi mắt nhắm hờ. Lão chợt liếc nhìn hắn một cái.
- Thánh Hội sẽ tha thứ cho ngươi! Chỉ cần ngươi hoàn thành một nhiệm vụ cho Thánh Hội là được.
Kỷ Lãnh Phong nghi hoặc nhìn lão.
- Ngài đùa sao? Chuyện đến được tay ta chắc không thơm tho rồi!
Các Thiên Lão giật giật khóe miệng.
- Thơm tho! Ngươi muốn ăn một trận đòn mới chịu bỏ cái tính cà lất phất phơ của ngươi đi sao?
Kỷ Lãnh Phong cười hề hề.
- Không dám! Không dám! Không biết Thánh Hội có việc gì cần tới kẻ tội đồ như ta! Các Thiên lão cứ nói đi!
Các Thiên Lão thở dài.
- Ài! Chuyện này nói ra thì nhục nhã! Nhưng thật sự chỉ có mỗi Kỷ gia các ngươi làm được. Đáng tiếc Kỷ gia các ngươi nghe đến lại trở mặt còn nhanh hơn đám lừa già Thần Điện. Chỉ cần ngươi chấp nhận Thánh Hội sẽ bỏ qua mọi tội lỗi của ngươi. Thậm chí nếu ngươi muốn đảo chính nắm quyền Kỷ gia một lần nữa, Thánh Hội sẽ nhắm mắt bỏ qua.
Kỷ Lãnh Phong bỗng dưng nghiêm trọng hẳn lên.
- Chuyện này có khiến ta phản bội Kỷ gia hay không? Ta chỉ là kẻ tội đồ vẫn còn có chổ nương thân. Phản bội Kỷ gia coi như ta chết cũng phải hồn phi phách tán.
- Ha ha! Chỉ cần ngươi làm tốt ai có thể biết cơ chứ!
- Tốt! Các Thiên Lão nói ta nghe xem thử!
- Ngươi đã nghe nói tới Hoang Vương Huyết Lệ chưa?
- Đã từng nghe!
- Mười ngàn năm trước một vị Thánh chủ trước khi nhập diệt đã bắt được một tia Thần niệm. Dù tham chiếu tia Thần niệm đó suốt mười năm nhưng vị Thánh Chủ đó vẫn không thể mở được Thần Hoàn tiến nhập Chí Cao Thần Vị. Trước khi hoàn toàn tọa hóa Ngài đã dùng tia Thần niệm đó để dự đoán vận mệnh trong thiên địa. Ngài đã để lại một lời tiên tri.
- Là gì vậy?
- Khi tiếng Cổ Bì Khư vang lên! Một lần nữa vị vua năm ấy sẽ thức tỉnh lại! Tất cả kẻ phản bội đều phải trả giá đắt!
- Vị vua? Là Hoang Vương?
- Đúng vậy! Một kẻ tàn độc nhưng cũng thật vĩ đại!
- Nhưng chuyện này thì có gì liên quan tới ta?
- Là Cổ Bì Khư! Không biết bằng cách nào Thần Điện Chí Tôn lại biết được lợi tiên tri của Thánh Chủ. Bọn họ lập tức bắt đầu tìm Cổ Bì Khư. Thánh Hội cũng dốc toàn lực tìm kiếm trong ba ngàn đại thế giới vẫn không thể tìm ra manh mối. Cho đến một ngày chúng ta điều tra ra một tin tức vô cùng đáng giá. Từ năm ngàn năm trước Thần Điện Chí Tôn cùng Cổ gia đã bí mật đưa người đến gây dựng cơ ngơi ở Tinh Vân Đại Thế Giới. Ở đây bọn họ tìm thấy một tòa điện thờ có tôn tượng của Hoang Vương.
- Trùng hợp vậy sao?
- Không! Không hề trùng hợp! Bọn chúng nghiên cứu nơi đó đã năm ngàn năm nhưng vẫn không thể điều tra ra manh mối.
- Là muốn dụ Thánh Hội ta xuất đầu?
- Không chỉ như thế! Bọn chúng còn muốn nhân chuyện này gây một vài rắc rối cho chúng ta.
- Vì thế mà Các Thiên Lão mới tìm đến ta?
- Hừ! Ngươi nghĩ Thánh Hội ta hèn nhát sao? Ài! Dù không muốn nhưng ta cũng phải nói. Thực ra có một chuyện tối mật của Thánh Hội chúng ta bị Thần Điện Chí Tôn vô tình biết được. Thánh Hội chúng ta từng có một giao kèo không thể phá.
- Ơ! Giao kèo gì kinh khủng vậy?
- Tinh Vân Đại Thiên Thế Giới là nơi cấm địa của Thánh Hội. Vị Đệ Tam Thủy Tổ đã căn dặn chúng ta không thể xuất hiện tại nơi này. Bằng không hậu quả không ai có thể tưởng tượng được.
- Tại sao vậy chứ?
- Không một ai biết rõ! Cho nên hôm nay chúng ta mới phải tìm đến Kỷ gia các ngươi!
- Các Thiên Lão nói chuyện này sao ta không thấy có một chút gì liên quan tới ta vậy?
- Có đấy! Vị Thủy tổ đó chính là Kỷ Minh Thánh Chủ! Tổ tiên của Kỷ gia các ngươi!
- Cái gì? Minh Thánh Tổ sao? Nhưng dù vậy các ngươi cứ làm theo Tổ huấn là được, việc gì phải tìm ta?
- Đã quá muộn rồi!
- Hả?
- Chúng ta đang đứng ở Tinh Vân Đại Thiên Thế Giới!
Chợt lúc này một giọng nói chán nản từ đâu vọng lại làm Kỷ Lãnh Phong giật mình.
- Các ngươi không hiểu các ngươi đã gây ra chuyện ngu xuẩn như thế nào đâu! Tất cả sẽ phải trả giá đắt!
Đó là một lão già lọm khọm, khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt trĩu nặng tâm sự. Lão cầm một bầu rượu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai tay lão bị trói bằng một sợi dây xích. Các Thiên Lão phất phất tay.
- Đừng để ý lão ta! Theo chúng ta đoán Cổ Bì Khư tồn tại ở Tinh Vân Đại Thiên Thế giới này. Chúng ta không biết phá vỡ giao kèo kia sẽ sảy ra chuyện gì. Nhưng có lẽ chỉ có Kỷ gia các ngươi mới có thể giúp chúng ta phá giải bí ẩn đó.
Chợt Kỷ Lãnh Phong ỉu xìu.
- Thôi xong ta rồi!
.........................................................................
Một giọng nói văng vẳng rần rần chấn động cả một không gian tối tăm.
- HỠI ĐỨA CON CỦA KẺ TỘI ĐỒ! DÒNG MÁU THÁNH CỔ ĐÃ KHÔNG TUÂN HẸN ƯỚC! TỪ NAY DÒNG MÁU MA THUẬT ĐEN SẼ VĨNH VIỄN KHÔNG CÒN BỊ QUẢN THÚC BỞI BẤT KỲ LINH ĐỊA NÀO NỮA! LỆNH PHÓNG THÍCH ĐƯỢC THI HÀNH NGAY LẬP TỨC!
“Ầm! Ầm!”
Tiếng động như hàng trăm ngọn núi đổ vỡ rung động cả một vùng đất u ám. Ngay chính giữa vùng đất đó có một tên thiếu niên bị năm sợi dây xích trói giữa không trung. Trên mỗi sợi đều có những cổ văn hoàng kim sáng rực. Thế nhưng một khắc sau những cổ ảm đạm dần đi. Cuối cùng năm sợi dây xích rã ra thành tro bụi. Từ trên không trung hắn rớt xuống đất.
Đó là một tên thiếu niên thư sinh tuấn tú. Đôi mắt hắn đen tuyền như bầu trời đêm sâu thẳm cuốn hút. Mái tóc đen nhánh phủ ngang hông. Ngón tay hắn thuôn dài chạm trên nền đất tăm tối. Khuôn mặt ma mị chất chứa u uất.
Bộ trường bào màu đen trên người hắn rã thành trăm mảnh để lộ ra một thân hình gầy gò trắng nõn.
Bầu trời u ám bắt đầu sụp đổ. Vùng đất này dần dần tan biến vào hư vô. Cuối cùng cả tên thiếu niên cũng biến mất.
..............................................
Thiên Vương Đại Lục ở Tinh Vân Đại Thế Giới bị chia thành năm vùng đất. Không phải tự nhiên mà cư dân nơi này lại chia ra như vậy.
Thiên Vương Đại Lục có hình dạng như thế nào thì không ai rõ. Nhưng không biết vì vô tình hay có một bàn tay vô thượng nào đó xếp đặt mà đại lục này bị bao bọc hoàn toàn bởi tám cấm địa khủng bố.
Phía cực tây là Phong Lâm Cấm địa. Nơi này là một cánh rừng rộng vô tận bị bao phủ hoàn toàn trong sương mù. Bí ẩn của nó vẫn chưa một ai có thể phá giải bời vì chưa từng có ai bước vào đó mà còn có thể toàn thây trở ra.
Cực tây là một đại hoang mạc bao la. Nơi này có những ngọn núi cụt ngủn như những nấm mồ. Nó được gọi là Mộ Địa Tiên Nhân.
Cực bắc là những ngọn núi lửa liên miên nối tiếp nhau. Họ gọi nơi này là Hỏa Vực.
Cực nam của đại lục là một cái hồ rộng. Vô cùng rộng! Đến nỗi nó chất chứa trong mình hàng vạn hòn đảo. Họ gọi là Nguyệt Hồ.
Trung tâm của đại lục là vùng đất Trung Thổ. Nơi đây gió thuận mưa hòa. Vạn vật sinh trưởng mạnh mẽ.
Phía đông đại lục là vùng đất Đông thổ. Đất đai phì nhiêu. Dân cư nơi này phát triển mạnh mẽ, các triều đại đế chế, các gia tộc đều không thua kém gì Trung thổ.
Tây Mạc, vùng đất ở phía tây đại lục lại không được như thế. Nơi này chỉ toàn cát và cát. Một vùng đất cằn cỗi. Thế nhưng cư dân nơi này lại là những con người mạnh mẽ anh dũng.
Phía bắc gần như chỉ tồn tại những gia tộc Giả Kim Thế Gia. Là những gia tộc kỳ bí, vùng đất này cũng rất kì bí. Bởi vậy nó có tên Bắc Vực.
Nam Hoang, vùng đất phía nam là miền sông nước. Nơi đây tồn tại những gia tộc kì bí không kém Bắc Vực. Bọn họ rong ruổi khắp các nhánh sông xuôi ra Nguyệt Hồ. Nơi tồn tại những thứ quý hiếm mà Mẹ tự nhiên ban tặng.
Bắc Vực và Đông Thổ bị ngăn cách bởi Lôi Hải. Một vùng đất quanh năm chìm trong biển lôi vô tận. Nơi này không có một chút khái niệm về sinh mệnh. Ấy thế mà người ta còn gọi nó một cách thân thương là Lôi Hải Tịch Diệt.
Giữa Đông Thổ và Nam Hoang là một vùng Băng Nguyên hiu quạnh. Nơi này quanh năm chìm trong băng giá.
Giữa Nam Hoang và Tây Mạc là Cấm Địa Sâm Lâm. Nơi mà những loài ma thú hoang dã hùng mạnh sinh sống.
Giữa Tây Mạc và Bắc Vực là những ngọn núi sắc lẻm như dao. Nơi đây dù ngươi có trang bị bảo hộ cỡ nào cũng bị cắt thành mảnh nhỏ nếu lỡ sẩy chân. Một cơn gió thổi qua thôi, bên trong nó cũng chứa hàng vạn hạt bụi nhỏ dễ dàng xuyên thủng bất kỳ ai. Nó được gọi là Đao Sơn Cấm Địa.
Chuyện về những vùng đất này từ ngàn xưa thì không ai biết rõ. So sánh với tám vùng Cấm địa đó, nơi mà nhân loại sinh sống nhỏ bé vô cùng. Thế nên dẫu rằng chất chứa nhiều nguy hiểm, nhân loại vẫn muốn khám phá những vùng đất thần bí đó.
Nhưng nhân loại đâu biết rằng chính bọn họ lại không phải là chủ nhân thật sự của thế giới này.