Quyển Hoang: Tàng Thư Bóng Tối
Chương 4 : Cơ Gia Tỷ Muội
Ngày đăng: 01:36 27/06/20
Sau khi không gian tối tăm kia sụp đổ, ở một nơi không có trời đất, chỉ có một vùng không gian tràn ngập cánh hoa đỏ rực lơ lửng như một tinh hà mênh mông. Mà ở giữa nơi đó có một cái cây cao vút. Không thấy gốc cũng không thấy ngọn của nó ở đâu. Trên một tán lá ở thân cây ấy, một gã đạo sĩ mặc đạo bào cũ rích ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Chợt lão giật mình trợn mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Đôi mắt lão híp lại.
- Thời thế biến đổi rồi sao?
Những cánh hoa đỏ rực đang trôi nổi chợt xoắn tít lại với nhau tạo thành một vòng xoáy. Chỉ trong phút chốc, vòng xoáy nay đạt đến cực đại. Gã đạo sĩ nhìn vào vòng xoáy đó thật lâu cuối cùng thở dài.
- Chuyện gì đến rồi cũng phải đến! Ta thật tò mò! Là ai đã thức tỉnh đây?
Chợt lúc này có một bóng người hiện ra bên rìa của vòng xoáy. Hắn cũng im lặng thật lâu rồi chợt nhìn gã đạo sĩ.
- Tịnh Lâm Thiên Tôn! Ngươi đoán là ai?
Gã đạo sĩ chỉ liếc hờ bóng người đó rồi cười cười.
- Triều Vương Thiên Tôn! Sở học của ngươi mạnh hơn ta nhiều. Ngươi còn phải hỏi ta sao?
Bóng người cũng chỉ cười khẽ.
- Tịnh Lâm Thiên Tôn! Ngươi canh giữ ở Thập Linh Tiên Địa này đã mấy ngàn năm. Cái này ngươi biết nhiều hơn ta mới phải.
Gã đạo sĩ híp mắt nhìn bóng người kia rồi quay lại nhìn vào vòng xoáy.
- Thế gian có tam giới. Tam giới hợp thành Tam Thiên Đại Thế Giới. Ngươi chưởng quản Linh Giới, ta chưởng quản Nguyên Giới. Tên dị hợm kia chưởng quản Minh Giới. Thế nhưng cả ba người chúng ta lại không hề nắm giữ được sinh mệnh này.
Bóng người kia im lặng. Một lúc lâu hắn chợt buộc miệng.
- Hắn là đứa con từ pháp tắc diễn sinh ra?
Gã đạo sĩ không nói gì chỉ nhìn vào vòng xoáy. Thật lâu sau đó bóng người kia lại nói.
- Nếu là hắn không biết sẽ là phúc hay là họa.
- Phúc hay họa! Chuyện này chúng ta quản không nổi nữa rồi! Hắn sinh ra chính là vì sứ mạng giữ gìn cân bằng của tạo hóa. Hắn là một sinh mệnh bất tử! Vùng đất của thời gian có thể ma diệt sinh mệnh của hắn ư? Ài! Thật là chuyện bi ai!
Bóng người thì thào nói.
- Thập Linh Tiên Địa! Vùng đất của thời gian! Nơi bí ẩn nhất trong thiên địa...
Gã đạo sĩ không buồn để ý hắn. Gã chỉ nhìn khoảng không xa xăm, cuối cũng xoay người rồi khẽ nhích chân đã biến mất ở đằng xa. Bóng người kia cũng chỉ liếc một cái rồi cũng biến mất. Nơi đây chỉ còn lại vòng xoáy cực đại.
Phía trong một cánh rừng nhỏ rậm rạp u ám. Nơi này mệnh danh là Sâm Lâm Cấm Địa. Từ hàng vạn năm trước nó đã bị gán với cách gọi như vậy. Đã lâu rồi không ai biết nơi này thực sự có tên là gì. Cũng đã vạn năm nay không một ai dám bén mảng đến nơi này. Dù là ai, chỉ cần đến nơi này vĩnh viễn sẽ không về được. Ấy vậy mà ngay chính lúc này có một tên thiêu niên chầm chậm bước ra từ chính nơi khủng khiếp đấy. Một tên thiếu niên toàn thân không có lấy một mảnh vải. Một tay hắn vịn vào những thân cây để cố lê đôi chân một cách chậm chạp. Nhưng theo từng bước chân của hắn, thân thể hắn càng ngày càng trở nên mờ ảo. Đôi mắt hắn mờ mịt nhìn bầu trời. Sau cùng hắn thả người tựa vào một thân cây.
Tên thiếu niên khựng người lại nhìn thiếu nữ. Khi thiếu nữ đến trước mặt hắn, nàng nhìn hắn thật lâu rồi nhẹ nhàng tựa vào ngực. Đôi môi đỏ khẽ run run.
- Chúa Quân! Tiểu Ngọc chờ Chúa Quân đã lâu! Chờ thật là lâu rồi!
Tên thiếu niên kinh ngạc nhìn nàng. Sau hắn đưa tay vuốt tóc nàng, đôi mắt nhìn xa xăm thì thào.
- Tiểu Ngọc đã lớn thế này rồi sao? Đã hóa hình vậy chắc cũng đã chục vạn năm rồi nhỉ!
Thiếu nữ thút thít khóc thật lâu. Rồi chợt nhận ra điều gì, nàng chụp vội lấy cánh tay hắn.
- Chúa Quân! Người...
Thiếu niên nhìn cánh tay đang trở nên mờ ảo thì lắc đầu thản nhiên cười nói.
- Hắn vì tiêu diệt ta mà chấp nhận hy sinh tất cả. Biết làm sao đây! Bất diệt có lẽ cũng là một cái tội. Giờ thì tốt rồi. Tiểu Ngọc! Hãy sống thật tốt nhé!
- Không!
Thiếu nữ hét toáng lên, nàng chồm lên bất chấp tất cả ôm chầm lấy hắn. Nhưng trong tích tắc này thân thể tên thiếu niên tan thành hàng vạn mảnh nhỏ tan biến trong trời đất.
- Không!
Thiếu nữ một lần nữa hét lên thật to. Nhưng chỉ còn mình nàng trong trời đất mênh mông.
“Ngàn thu đằng đẵng, diệt cõi mộng
Thiên địa mênh mông, chôn kiếp người”
.....................................................
Tây Mạc nổi tiếng là vùng đất của những chiến binh dũng mãnh. Nơi này không có những tòa thành trù phú xanh tươi. Chỉ có cát và đá.
Những cao nguyên đá rộng bất tận trải dài dưới bầu trời nắng gắt. Xuyên suốt những cao nguyên đá này là những con đường xuyên lục địa. Huyết mạch nối các vùng đất với nhau. Người Tây Mạc nổi tiếng với các loại khoáng thạch quý hiếm rất được các vùng khác ưa thích. Đặc biệt là Huyền thiết. Các mỏ Huyền thiết vô tận được khai thác qua hàng vạn năm cung cấp một lượng lớn nguyên liệu luyện kim cho cả đại lục.
Huyền thiết được xếp hạng thứ chín trong mười loại nguyên liệu luyện kim tốt nhất. Lại có trữ lượng cực lớn vào được khai thác một cách dễ dàng, nó trở thành một loại hàng hóa đặc trưng của Tây Mạc.
Hàng năm có hàng trăm thương đoàn chuyên chở Huyền thiết từ các mỏ đi khắp các vùng. Đặc biệt có mười hai thương đoàn lớn liên minh với nhau độc quyền ba tuyến đường chính.
Tuyến đường huyết mạch vắt ngang Thiên Long Sơn Mạch nối thẳng với Trung Thổ sau đó vươn nhánh đến các vùng xa xôi nhất của Đông Thổ khiến người ta đỏ mắt. Tám gia tộc mạnh mẽ nhất lập ra Liên minh Bát Hoàng cùng nhau chia lợi nhuận khổng lồ mà con đường này mang lại.
Bắc Vực là nơi mà các Giả Kim Thế Gia tồn tại. Các thế gia này lại đặc biệt ngứa mắt với Huyền thiết. Bọn họ chỉ xem đây là loại nguyên liệu rẻ tiền. Cho nên ở vùng đất này chỉ có các gia tộc nhỏ là có trao đổi nhưng cũng với số lượng ít ỏi. Chỉ có Tả gia là bám lấy nơi này.
Còn lại tuyến đường xuôi xuống phía nam qua rìa Sâm Lâm Cấm Đại vào Nam Hoang do Huỳnh gia, Tô gia và Cơ gia thỏa thuận khai thác.
Chỉ là gần đây có một chuyện đại sự sảy ra khiến ba nhà này nghẹn một cục.
- Thật quá quắt! Dương gia nghĩ bọn họ là ai lại muốn chúng ta nhượng tuyến đường này cho bọn chúng chứ? Hổ bá bá! Sao chúng ta không quay lại tiến công tiêu diệt Dương gia đi?
- Bảo Bảo! Không được nhiều chuyện!
- Tỷ! Muội không sợ bọn chúng!
- Muội thì biết cái gì chứ!
Hổ Bá bật cười nhìn hai vị tiểu thư Cơ gia.
- Tiểu thư đừng lo! Gia chủ đã biết rõ âm mưu của Dương gia từ lâu. Người sớm có an bài rồi! Lần này hai vị tiểu tiến nhập Phượng Tiên Cung. Gia chủ hy vọng tiểu thư có thể giành được hai danh nghạch tiến nhập ngoại cung.
Nghe đến Phượng Tiên Cung, hai mắt Cơ Bảo Ngọc sáng rực lên. Đôi mắt chớp chớp nhìn qua Cơ Tử Yên. Tử Yên yêu chiều vuốt tóc muội muội.
- Bảo Bảo sau này sẽ là đệ nhất trong đệ tử trẻ tuổi nhỉ!
- Hi hi! Tất nhiên rồi! Muội mà!
Hổ Bá cũng bật cười quát lớn.
- Tất cả lên đường! Trước khi mặt trời lặn phải tiến nhập ngoại vi vành đai cấm!
- Thời thế biến đổi rồi sao?
Những cánh hoa đỏ rực đang trôi nổi chợt xoắn tít lại với nhau tạo thành một vòng xoáy. Chỉ trong phút chốc, vòng xoáy nay đạt đến cực đại. Gã đạo sĩ nhìn vào vòng xoáy đó thật lâu cuối cùng thở dài.
- Chuyện gì đến rồi cũng phải đến! Ta thật tò mò! Là ai đã thức tỉnh đây?
Chợt lúc này có một bóng người hiện ra bên rìa của vòng xoáy. Hắn cũng im lặng thật lâu rồi chợt nhìn gã đạo sĩ.
- Tịnh Lâm Thiên Tôn! Ngươi đoán là ai?
Gã đạo sĩ chỉ liếc hờ bóng người đó rồi cười cười.
- Triều Vương Thiên Tôn! Sở học của ngươi mạnh hơn ta nhiều. Ngươi còn phải hỏi ta sao?
Bóng người cũng chỉ cười khẽ.
- Tịnh Lâm Thiên Tôn! Ngươi canh giữ ở Thập Linh Tiên Địa này đã mấy ngàn năm. Cái này ngươi biết nhiều hơn ta mới phải.
Gã đạo sĩ híp mắt nhìn bóng người kia rồi quay lại nhìn vào vòng xoáy.
- Thế gian có tam giới. Tam giới hợp thành Tam Thiên Đại Thế Giới. Ngươi chưởng quản Linh Giới, ta chưởng quản Nguyên Giới. Tên dị hợm kia chưởng quản Minh Giới. Thế nhưng cả ba người chúng ta lại không hề nắm giữ được sinh mệnh này.
Bóng người kia im lặng. Một lúc lâu hắn chợt buộc miệng.
- Hắn là đứa con từ pháp tắc diễn sinh ra?
Gã đạo sĩ không nói gì chỉ nhìn vào vòng xoáy. Thật lâu sau đó bóng người kia lại nói.
- Nếu là hắn không biết sẽ là phúc hay là họa.
- Phúc hay họa! Chuyện này chúng ta quản không nổi nữa rồi! Hắn sinh ra chính là vì sứ mạng giữ gìn cân bằng của tạo hóa. Hắn là một sinh mệnh bất tử! Vùng đất của thời gian có thể ma diệt sinh mệnh của hắn ư? Ài! Thật là chuyện bi ai!
Bóng người thì thào nói.
- Thập Linh Tiên Địa! Vùng đất của thời gian! Nơi bí ẩn nhất trong thiên địa...
Gã đạo sĩ không buồn để ý hắn. Gã chỉ nhìn khoảng không xa xăm, cuối cũng xoay người rồi khẽ nhích chân đã biến mất ở đằng xa. Bóng người kia cũng chỉ liếc một cái rồi cũng biến mất. Nơi đây chỉ còn lại vòng xoáy cực đại.
Phía trong một cánh rừng nhỏ rậm rạp u ám. Nơi này mệnh danh là Sâm Lâm Cấm Địa. Từ hàng vạn năm trước nó đã bị gán với cách gọi như vậy. Đã lâu rồi không ai biết nơi này thực sự có tên là gì. Cũng đã vạn năm nay không một ai dám bén mảng đến nơi này. Dù là ai, chỉ cần đến nơi này vĩnh viễn sẽ không về được. Ấy vậy mà ngay chính lúc này có một tên thiêu niên chầm chậm bước ra từ chính nơi khủng khiếp đấy. Một tên thiếu niên toàn thân không có lấy một mảnh vải. Một tay hắn vịn vào những thân cây để cố lê đôi chân một cách chậm chạp. Nhưng theo từng bước chân của hắn, thân thể hắn càng ngày càng trở nên mờ ảo. Đôi mắt hắn mờ mịt nhìn bầu trời. Sau cùng hắn thả người tựa vào một thân cây.
- Đời người thoáng qua như giấc mộng! Ai còn ai mất đã còn quan trọng nữa sao?
Tên thiếu niên khựng người lại nhìn thiếu nữ. Khi thiếu nữ đến trước mặt hắn, nàng nhìn hắn thật lâu rồi nhẹ nhàng tựa vào ngực. Đôi môi đỏ khẽ run run.
- Chúa Quân! Tiểu Ngọc chờ Chúa Quân đã lâu! Chờ thật là lâu rồi!
Tên thiếu niên kinh ngạc nhìn nàng. Sau hắn đưa tay vuốt tóc nàng, đôi mắt nhìn xa xăm thì thào.
- Tiểu Ngọc đã lớn thế này rồi sao? Đã hóa hình vậy chắc cũng đã chục vạn năm rồi nhỉ!
Thiếu nữ thút thít khóc thật lâu. Rồi chợt nhận ra điều gì, nàng chụp vội lấy cánh tay hắn.
- Chúa Quân! Người...
Thiếu niên nhìn cánh tay đang trở nên mờ ảo thì lắc đầu thản nhiên cười nói.
- Hắn vì tiêu diệt ta mà chấp nhận hy sinh tất cả. Biết làm sao đây! Bất diệt có lẽ cũng là một cái tội. Giờ thì tốt rồi. Tiểu Ngọc! Hãy sống thật tốt nhé!
- Không!
Thiếu nữ hét toáng lên, nàng chồm lên bất chấp tất cả ôm chầm lấy hắn. Nhưng trong tích tắc này thân thể tên thiếu niên tan thành hàng vạn mảnh nhỏ tan biến trong trời đất.
- Không!
Thiếu nữ một lần nữa hét lên thật to. Nhưng chỉ còn mình nàng trong trời đất mênh mông.
“Ngàn thu đằng đẵng, diệt cõi mộng
Thiên địa mênh mông, chôn kiếp người”
.....................................................
Tây Mạc nổi tiếng là vùng đất của những chiến binh dũng mãnh. Nơi này không có những tòa thành trù phú xanh tươi. Chỉ có cát và đá.
Những cao nguyên đá rộng bất tận trải dài dưới bầu trời nắng gắt. Xuyên suốt những cao nguyên đá này là những con đường xuyên lục địa. Huyết mạch nối các vùng đất với nhau. Người Tây Mạc nổi tiếng với các loại khoáng thạch quý hiếm rất được các vùng khác ưa thích. Đặc biệt là Huyền thiết. Các mỏ Huyền thiết vô tận được khai thác qua hàng vạn năm cung cấp một lượng lớn nguyên liệu luyện kim cho cả đại lục.
Huyền thiết được xếp hạng thứ chín trong mười loại nguyên liệu luyện kim tốt nhất. Lại có trữ lượng cực lớn vào được khai thác một cách dễ dàng, nó trở thành một loại hàng hóa đặc trưng của Tây Mạc.
Hàng năm có hàng trăm thương đoàn chuyên chở Huyền thiết từ các mỏ đi khắp các vùng. Đặc biệt có mười hai thương đoàn lớn liên minh với nhau độc quyền ba tuyến đường chính.
Tuyến đường huyết mạch vắt ngang Thiên Long Sơn Mạch nối thẳng với Trung Thổ sau đó vươn nhánh đến các vùng xa xôi nhất của Đông Thổ khiến người ta đỏ mắt. Tám gia tộc mạnh mẽ nhất lập ra Liên minh Bát Hoàng cùng nhau chia lợi nhuận khổng lồ mà con đường này mang lại.
Bắc Vực là nơi mà các Giả Kim Thế Gia tồn tại. Các thế gia này lại đặc biệt ngứa mắt với Huyền thiết. Bọn họ chỉ xem đây là loại nguyên liệu rẻ tiền. Cho nên ở vùng đất này chỉ có các gia tộc nhỏ là có trao đổi nhưng cũng với số lượng ít ỏi. Chỉ có Tả gia là bám lấy nơi này.
Còn lại tuyến đường xuôi xuống phía nam qua rìa Sâm Lâm Cấm Đại vào Nam Hoang do Huỳnh gia, Tô gia và Cơ gia thỏa thuận khai thác.
Chỉ là gần đây có một chuyện đại sự sảy ra khiến ba nhà này nghẹn một cục.
- Thật quá quắt! Dương gia nghĩ bọn họ là ai lại muốn chúng ta nhượng tuyến đường này cho bọn chúng chứ? Hổ bá bá! Sao chúng ta không quay lại tiến công tiêu diệt Dương gia đi?
- Bảo Bảo! Không được nhiều chuyện!
- Tỷ! Muội không sợ bọn chúng!
- Muội thì biết cái gì chứ!
Hổ Bá bật cười nhìn hai vị tiểu thư Cơ gia.
- Tiểu thư đừng lo! Gia chủ đã biết rõ âm mưu của Dương gia từ lâu. Người sớm có an bài rồi! Lần này hai vị tiểu tiến nhập Phượng Tiên Cung. Gia chủ hy vọng tiểu thư có thể giành được hai danh nghạch tiến nhập ngoại cung.
Nghe đến Phượng Tiên Cung, hai mắt Cơ Bảo Ngọc sáng rực lên. Đôi mắt chớp chớp nhìn qua Cơ Tử Yên. Tử Yên yêu chiều vuốt tóc muội muội.
- Bảo Bảo sau này sẽ là đệ nhất trong đệ tử trẻ tuổi nhỉ!
- Hi hi! Tất nhiên rồi! Muội mà!
Hổ Bá cũng bật cười quát lớn.
- Tất cả lên đường! Trước khi mặt trời lặn phải tiến nhập ngoại vi vành đai cấm!