Quyền Lực Thứ Tư

Chương 33 :

Ngày đăng: 15:14 19/04/20


Báo



NEW YORK TIMES



Ngày 11 tháng Mười, 1986



CHIẾN TRANH GIỮA CÁC VÌ SAO



Armstrong ký vào hợp đồng thuê, sau đó đưa bút cho Russell ký vào chỗ người làm chứng. Lloyd Summers không kìm được cái cười vui sướng khi tới tháp Trump sáng hôm đó, và anh ta suýt nhảy bật khỏi ghế khi Russell ký tên thêm vào hợp đồng thuê nhà 147 Lower Broadway. Anh ta đưa tay cho Armstrong và nói, "Cảm ơn, ngài chủ tịch, tôi chỉ có thể nói rằng tôi rất mong muốn được làm việc với ngài."



"Và tôi cũng vậy," Armstrong nói rồi bắt tay anh ta.



Summers cúi thấp đầu chào Armstrong, sau đó cúi chào Russell cao hơn một chút. Anh ta nhặt bản hợp đồng thuê và khoản tiền 300 000 đô la trước khi rời khỏi phòng. Khi ra tới cửa, anh ta ngoái lại và nói, "Ông sẽ không bao giờ phải ân hận vì điều này."



"Tôi sợ là ông có thể, Dick." Russell nói khi cửa đã đóng lại. "Điều gì đã khiến ông thay đổi ý định?"



"Tôi không có nhiều sự lựa chọn khi tôi khám phá ra Townsend đang âm mưu điều gì."



"Vậy là 3 triệu đô la đã đổ xuống sông," viên luật sư hỏi.



"Ba trăm nghìn đô la," Armstrong nói.



"Tôi không hiểu."



"Có lẽ tôi đã trả tiền đặt cọc, nhưng tôi hoàn toàn không định mua cái tòa nhà chết tiệt ấy."



"Nhưng anh ta sẽ kiện ông nếu ông không hoàn thành trong thời hạn 30 ngày."



"Tôi nghi ngờ điều đó," Armstrong nói.



"Cái gì khiến ông dám chắc như vậy?"



"Vì trong một vài tuần nữa ông sẽ gọi điện cho luật sư của anh ta và bảo hắn rằng tôi đã khó chịu thế nào khi biết được thân chủ của hắn đã ký riêng một hợp đồng thuê một căn hộ tầng mái phía trên phòng trưng bày, đã được mô tả cho tôi như một gác mái."



"Điều đó hầu như là sẽ không thể chứng minh được.”



Armstrong lấy từ túi ra chiếc cát xét nhỏ và đưa nó cho Russell. "Điều đó dễ hơn là anh nghĩ".



"Nhưng điều này có thể không được thừa nhận.” Russell vừa nói vừa cầm chiếc cát xét.



"Vậy có lẽ ông phải hỏi cái gì đã xảy ra với 600.000 đô la mà các nhân viên nhà đất trả qua Summers, và trên giá gốc."



"Đơn giản là anh ta sẽ phủ nhận điều đó. Nhất là khi ông không hoàn thành hợp đồng."



Armstrong ngừng một lát. "Được, luôn luôn có phương sách cuối cùng.” Ông mở một ngăn kéo bàn và rút ra một bản thảo trang nhất tờ Star. Tiêu đề ghi: "Lloyd Summers bị buộc tội lừa gạt."



"Anh ta sẽ lại kiện."



"Anh ta sẽ không làm thế sau khi đọc trang báo bên trong."



"Nhưng cho đến khi phiên tòa được mở thì chuyện này đã thành chuyện cổ tích."



"Sẽ không như thế chừng nào tôi là chủ bút của Star."



oOo



"Công việc diễn ra trong bao lâu?" Townsend hỏi.



"Theo tôi đoán là khoảng 20 phút." Tom đáp.




Trong vài giây mọi người bắt đầu ồn ào và lại nhìn khắp phòng tìm vị nữ giám đốc mới. Fraser ngồi xuống, và Angela đứng dậy, như thể cô ở đầu bên kia chiếc bập bênh.



Vị chủ tịch chuyển sự chú ý sang cô. "Cô Humphries," ông nói, "vì hiện cô kiểm soát 5% cổ phần của quỹ, trách nhiệm của tôi là phải hỏi xem cô ủng hộ ai làm chủ tịch."



Lloyd Summers tiếp tục lau lông mày, nhưng không thể thu hút được những ánh mắt đang nhìn về phía Angela. Trông cô đĩnh đạc và bình tĩnh khác thường. Cô đợi cho đến khi mọi người im lặng.



"Thưa ngài chủ tịch, hẳn ngài sẽ không ngạc nhiên khi tôi muốn ủng hộ người mà tôi tin sẽ đem lại cho quỹ sự quan tâm tốt nhất." Cô dừng lời khi Armstrong đứng lên và vẫy về phía cô, nhưng ánh sáng chói của ngọn đèn quay phim đã làm cô không thể nhìn thấy cử chỉ ấy của ông. Vị chủ tịch có vẻ yên tâm. "Khoản tín chấp 5% của nó được dành cho..." cô lại ngừng lại, rõ ràng là rất hân hoan "Ngài Keith Townsend."



Tiếng ồn ào vỡ ra khắp phòng. Lần đầu tiên, vị chủ tịch không thốt lên được lời nào. Ông để rơi búa xuống bàn và há hốc miệng nhìn Angela. Một lát sau, ông bừng tỉnh và bình tĩnh lại, bắt đầu kêu gọi trật tự. Khi thấy mọi người đã lắng nghe, ông hỏi.



“Cô Humphries, cô có nhận thức được việc đồng ý chuyển sự ủng hộ của quỹ tại thời điểm cuối cùng này?"



"Tôi hoàn toàn chắc chắn, thưa ngài chủ tịch," cô xác nhận.



Đám luật sư của Armstrong đứng dậy phản đối. Vị chủ tịch gõ búa liên tục. Khi tiếng ồn ào đã dịu xuống, ông tuyên bố rằng vì cô Humphries đã dành 5% cổ phần của quỹ ủng hộ ngài Townsend, do đó đã đem lại cho ông Townsend 51% so với 46% của ngài Armstrong. Theo khoản 11A, mục d, ông không còn cách lựa chọn nào khác là phải tuyên bố ngài Keith Townsend là Chủ tịch Hội đồng Quản trị mới của New York Star.



Hai trăm cổ đông đến muộn reo hò cổ vũ như trong một cuốn phim được tập dượt tốt khi Townsend tiến lên diễn đàn. Armstrong lao ra khỏi phòng, bỏ mặc đám luật sư của ông ta đang phản đối.



Townsend bắt đầu bắt tay Cornelius Adams, cựu chủ tịch, và từng thành viên trong Hội đồng Quản trị, mặc dù chẳng có ai trong số họ tỏ ra đặc biệt hài lòng khi nhìn thấy ông. Sau đó ông ngồi xuống chỗ của mình tại phía trước diễn đàn và nhìn xuống căn phòng đang ồn ào. "Thưa ngài chủ tịch, thưa các quý ông và quý bà," ông vừa nói vừa gõ vào micro, " để mở đầu, cho phép tôi ngỏ lời cảm ơn ngài Adams và Hội đồng Quản trị của Star, về sự lãnh đạo tận tâm tận lực mà các ngài đã dành cho công ty trong nhiều năm qua, và tôi xin chúc tất cả các ngài thành công ở bất kỳ cương vị nào trong tương lai."



Tom vui mừng thấy Townsend không thể nhìn thấy được tình cảm hiện trên nét mặt những người ngồi sau lưng ông.



"Tôi xin đảm bảo với các cổ đông của tờ báo danh tiếng này, rằng tôi sẽ làm mọi điều trong khả năng của mình để tiếp tục giữ vững những truyền thống của Star. Tôi xin hứa là sẽ không bao giờ can thiệp vào tính toàn vẹn của tờ báo, như lời của tổng biên tập C.P. Scott của tờ báo danh tiếng Manchester Guardian, kim chỉ nam cho sự nghiệp của tôi Tự do phê bình, nhưng sự thật là thiêng liêng..."



Các diễn viên lại đứng lên và hoan hô theo một hiệu lệnh nào đó. Khi tiếng ồn đã dứt, Townsend kết thúc. "Tôi mong được gặp lại tất cả các quý vị vào thời gian này sang năm." Ông gõ búa và tuyên bố bế mạc Đại hội toàn thể thường niên.



Nhiều người ở hàng ghế đầu lại bật dậy tiếp tục phản đối, trong khi hai trăm người khác làm theo chỉ dẫn. Họ đứng lên và vừa bắt đầu tiến về phía lối ra vừa tranh cãi inh ỏi. Trong vài phút, căn phòng đã sạch bách chỉ còn một nhúm người phản đối trước một diễn đàn trống trơn.



Khi Townsend rời khỏi phòng, câu đầu tiên anh hỏi Tom là, "Ông đã thảo hợp đồng thuê mới tòa nhà cũ của quỹ chưa?"



"Rồi, nó đang nằm ở văn phòng tôi. Chỉ còn cần chữ ký của ông."



"Và không tăng giá thuê chứ?"



"Không, trong vòng 10 năm tới," Tom nói. "Như cô Humphries đảm bảo với tôi như vậy.



"Và hợp đồng của cô ấy?"



"Cũng trong 10 năm, với mức lương bằng một phần ba của Lloy Summers.



Khi hai người đàn ông ra khỏi khách sạn, Townsend quay sang viên luật sư của mình và nói, "Vậy tất cả những gì tôi phải làm bây giờ là quyết định xem liệu có nên ký hay không."



"Nhưng tôi đã thỏa thuận miệng với cô ấy," Tom nói.



Townsend nở nụ cười khi thấy người quản lý khách sạn và một số nhà quay phim, nhiếp ảnh, nhà báo bám theo họ đến chiếc xe đang đợi sẵn.



"Tôi muốn hỏi ông một câu," Tom nói khi họ đã yên vị trên ghế sau chiếc BMW.



"Nói tiếp đi."



"Bây giờ mọi chuyện đã qua. Tôi chỉ muốn biết ông đã nghĩ ra nước bài tuyệt diệu đánh bại Armstrong này vào lúc nào."



"Khoảng 40 năm trước."



"Tôi không chắc là đã hiểu," viên luật sư bối rối nói.



"Không có lý do gì để ông có thể hiểu được, ông bạn già Tom ạ, vì ông chưa bao giờ là thành viên Câu lạc bộ Lao động của Trường đại học Oxford khi tôi không tranh được chức chủ tịch chỉ vì chưa bao giờ đọc cuốn điều lệ."