Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 102 : Nếu Tôi Ngu, Anh Cũng Phải Hầu Hạ

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Việc này Cao Khiết vốn có chút nửa tin nửa ngờ. Cô không phải Triệu Ca mà tin tưởng Phạm Hồng Vũ vô điều kiện, thậm chí là sùng bái mù quáng. Trong mắt của cô, Phạm Hồng Vũ tạm thời chỉ là một chú em thông minh, tháo vát. Tín nhiệm tất nhiên là tín nhiệm, nhưng còn chưa đến trình độ mù quáng.



Cao Khiết rất có chủ kiến của mình.



Không ngờ nhanh như vậy, vụ án đã tra ra được manh mối.



Cao Khiết kinh ngạc rất nhiều, đối với Phạm Hồng Vũ càng tăng thêm một bậc nhận thức.



Người này năng lực quan sát và suy luận logic quả nhiên là xuất chúng, tuyệt không phải thông minh bình thường, hay còn trẻ mà thích nói bốc phét. Đây chính là bản lĩnh thật sự.



Cao Khiết rất rõ ràng, năng lực quan sát và suy luận logic là hai tố chất quan trọng nhất của người trong quan trường.



Hôm nay mời Phạm Hồng Vũ đến phòng làm việc của mình, tự nhiên không chỉ là khen ngợi hắn. Còn có một số công việc tiếp theo, Cao Khiết cũng muốn thương lượng với hắn một chút. Trước mắt, ở thị trấn Phong Lâm này, người mà Cao Khiết hoàn toàn tin tưởng cũng chỉ có Phạm Hồng Vũ.



Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế salon đối diện với bàn làm việc của Cao Khiết.



Văn phòng của Chủ tịch thị trấn Cao Khiết, chưa nói tới là có bao nhiêu xa hoa, cũng chỉ là một gian phòng bình thường, ước chừng hai mươi mét vuông. Một cái bàn làm việc, hai chiếc ghế sofa đãi khách làm bằng gỗ, nước sơn loang lỗ, mặt trên còn viết một dãy số.



Những năm tám mươi, một xã thị trấn có thể có phòng làm việc như vậy coi như là không tồi rồi.



Nghe xong Cao Khiết trêu chọc, Phạm Hồng Vũ khẽ thở dài:



- Kỳ thật, muốn hay không phá vụ án này, lúc trước tôi quả thật có chút do dự.



- Sao?



Cao Khiết hơi chút không hiểu ra sao cả.



- Cậu do dự cái gì?



Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhíu lại, nói:



- Phạm Bảo Thanh đã chết, Hoàng Tú Anh lại bị bắt, hai đứa bé làm sao bây giờ? Ông bà cụ phải làm sao bây giờ? Những thứ này đều không thể không suy tính.



Cao Khiết lập tức mở to hai mắt, yên lặng nhìn Phạm Hồng Vũ, sau một lúc cũng không trả lời.



Người đàn ông này…




Phạm thư ký giỏi nhất là nắm lấy cơ hội.



- Xem ra, thật muốn đánh một trận chiến rồi.



Bước đi thong thả vài bước, Cao Khiết nhẹ giọng nói, giọng điệu rất kiên định.



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:



- Trận chiến này nhất định phải đánh, nhưng đánh thế nào cũng cần phải chú ý lại. Tấn công ngay mặt thì không phải là biện pháp tốt nhất. Chuyện như vậy, không được đi làm phiền Chủ tịch địa khu.



Cao Khiết dừng bước, rồi nhìn Phạm Hồng Vũ, nói:



- Cậu lại có ý đồ gì xấu rồi phải không?



Trong đầu lại âm thầm cảm thấy kỳ quái, thật giống như có thể nhìn xuyên qua được nội tâm của cô. Cô vừa rồi đúng là đang suy xét đến việc hướng lãnh đạo cầu viện thì mới có thể “lấy quyền đè người”. Trong đó, suy xét nhiều nhất chính là Khâu Minh Sơn. Chỉ có điều, giống như Phạm Hồng Vũ nói, Khâu Minh Sơn và Lư Vệ Đông còn kém xa nhau. Khâu Minh Sơn là lãnh đạo thành phố Ngạn Hoa, trực tiếp nhúng tay vào việc xử lý cán bộ Phong Lâm thì sợ là không thỏa đáng.



Phạm Hồng Vũ cười nhìn Cao Khiết, nụ cười mang theo ý trêu chọc.



Ý cười trêu tức này lập tức khiến cho Chủ tịch thị trấn Cao thẹn quá hóa giận, nhẹ nhàng dậm chân một cái, cả giận nói:



- Cậu cười cái gì? Tôi ngu như vậy sao? Ai mà giống như cậu, mưu ma chước quỷ, ý xấu đầy mình. Tôi có ngu, thì cậu cũng phải ngoan ngoãn nghĩ biện pháp cho tôi.



Phạm thư ký liền ngây cả người.



Là đạo lý này à?



Phí sức cho người trị nhân, lao động cho người trị nhân.



Chủ tịch thị trấn đại nhân ơi, đây mới gọi là thủ đoạn của kẻ bề trên. Cái gì cũng không quản, Phạm thư ký phải ngoan ngoãn nghĩ ra ý tưởng cho cô.



Gia Cát Lượng mệt chết khi làm thừa tướng. Còn Lưu Thiện thì cái gì cũng không hiểu, chỉ cảm thấy Hoàng đế làm rất có tư vị.



Hai người này so sánh với nhau, rốt cuộc ai thông minh hơn thì rất khó nói.



Hơn nữa, trong lúc vô ý, Phạm thư ký liền biến thành “mưu ma chước quỷ, ý nghĩ xấu đầy mình”.