Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 103 : Gia Cát Lượng Đa Trí Như Yêu
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Hội nghị bộ máy đảng ủy thị trấn mở ra không dài.
Thành viên tham dự hội nghị khi bước ra khỏi phòng họp, đại bộ phận thần thái tương đối thả lỏng. Cao Khiết khóe miệng hơi nhếch lên, thậm chí còn mang theo một nụ cười thản nhiên, dường như tâm trạng khá sung sướng.
Phạm Hồng Vũ quả thực chính là một giáo sư về tâm lý học. Đối với mạch đập của cán bộ lãnh đạo chủ chốt thị trấn bắt mạch chuẩn vô cùng. Trong cuộc họp này, gần như cùng với lời “tiên đoán” của hắn ở văn phòng Cao Khiết là hoàn toàn giống nhau, không một chút sai nhịp.
Đây cũng là lần đầu tiên Cao Khiết đến nhận chức mở ra được một hội nghị “hài hòa” như vậy. Đối với đề nghị của Cao Khiết, tất cả ủy viên đảng ủy đều giơ tay bỏ phiếu tán thành.
Dựa theo sách lược đã thảo luận tốt với Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết chủ động yêu cầu “giải quyết tốt kết quả hội nghị”.
Lư Vệ Đông và lãnh đạo chủ chốt của Đảng ủy gần như không có phản đối.
Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh thừa nhận giết người, gây ra một trận sóng to gió lớn ở thôn Tây Long, trong một đêm nói cái gì cũng đều có. Cha mẹ Phạm Bảo Thanh tuổi già sức yếu, nay phải chịu sự tức giận và xấu hổ không chịu nổi.
Thật sự là mất mặt!
Người vợ cùng với gian phu mưu sát chồng.
Loại tình huống này dường như chỉ có trong phim, nhưng nay không ngờ lại phát sinh ở thôn Tây Long, và ngay trên người nhà của mình.
Sau khi khóc rống một hồi, được sự trợ giúp của người trong thôn, Phạm Bảo Thanh được qua loa hạ táng, Cha mẹ và con cái cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hai gia đình một chút sức sống cũng không còn.
Về phần cách nói của chính quyền thì không còn có người nhắc tới.
Còn cái gì mà nói chứ?
Mất mặt còn không đủ sao?
Nhưng khổ chủ thì không làm khó, không có nghĩa là chính quyền có thể bỏ qua.
Cao Khiết trong hội nghị đề xuất, cần phải trợ cấp cho nhà Phạm Bảo Thanh. Dù sao, Phạm Bảo Thanh khi còn ở trấn cũng đã không nhận được sự đãi ngộ công chính. Sau khi về nhà, do sức khỏe suy yếu nên không đánh lại Phạm Bảo Thụy, vì thế mới bị giết hại. Theo điểm này mà nói thì thị trấn cũng phải có trách nhiệm.
- Chủ nhiệm Tuân, quả thật là anh nên kiểm điểm. Không cần cho rằng Phạm Bảo Thanh bị người mưu sát là không có quan hệ với phòng Sinh đẻ có kế hoạch của anh. Nếu không phải các người không chú ý phương pháp công tác, thì cũng sẽ không phát sinh thảm án này. Các người không phải thiếu sự quan tâm đến Phạm Bảo Thanh, Phạm Bảo Thụy làm sao dám lộ liễu chạy đi hẹn hò với Hoàng Tú Anh chứ? Làm việc có nhân tất có quả. Các đồng chí của Phòng Sinh đẻ có kế hoạch và bản thân anh đều nên tỉnh táo suy nghĩ lại.
- Vâng, chính là như vậy. Chủ tịch thị trấn Cao, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại. Tuy rằng việc này xem như trùng hợp, nhưng chúng tôi cũng cần phải khiêm tốn nhận sự phê bình của lãnh đạo.
Lão Tuân liên tiếp cúi đầu khom lưng.
Cao Khiết cau mày, lạnh lùng nói:
- Trùng hợp? Chủ nhiệm Tuân, xem ra anh còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cho dù không phải là vụ án mưu sát, Phạm Bảo Thanh không có chết thì cũng không có nghĩa là phương pháp làm việc của các anh đáng giá khẳng định. Trong cuộc họp không nói xử phạt các anh, thì lại càng không có nghĩa là các anh không phạm sai lầm. Điều này xin anh hãy hiểu cho rõ ràng.
Thấy Cao Khiết nói vậy, lão Tuân chậm rãi thẳng lưng lên, nhìn thẳng vào Cao Khiết, sự nịnh nọt trên mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
- Chủ tịch thị trấn Cao, tôi xin nhận phê bình. Công tác của chúng tôi quả thật làm chưa tốt. Cô cũng biết đó, công tác cơ sở quả thật rất khó làm. Đã làm xong mà chẳng có công lao. Chỉ cần hơi chút xảy ra lỗi lầm thì tất cả đều là sai. Đương nhiên, lãnh đạo phê bình, chúng tôi nhất định phải nhận. Có thì sửa, không có thì càng thêm nỗ lực.
Vốn những lời này, hẳn là lãnh đạo nói. Hiện tại lão Tuân không chút do dự nói ra, cũng là hợp tình hợp lý.
Chủ tịch thị trấn đại nhân, tôi hôm nay đến đây cảm ơn cô, đó chính là nể mặt cô, cô không nên quá phận. Cô nên nhìn lại đi, ngoại trừ lão Tuân tôi ra, trong trấn còn có những cán bộ khác khách khí với cô như vậy không?
- Chủ nhiệm Tuân, thái độ này của anh thật không đứng đắn. Hiện tại, tôi chính thức thông báo cho anh biết, phòng Sinh đẻ có kế hoạch của anh nhất định phải lập tức họp kiểm điểm. Anh trong vấn đề này phải làm ra văn bản kiểm điểm cho tôi. Trong vòng ba ngày, tôi nhất định phải thấy được văn bản kiểm điểm đó. Anh nghe rõ chưa?
Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn chìm xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt đáng khinh của lão Tuân, nói từng câu từng chữ.
Lão Tuân yếu hầu lăn lên lăn xuống, nuốt một ngụm nước miếng, không nói lời nào.
Tuy rằng lão Tuân trong thị trấn cũng không tính là nhân vật khó lường, nhưng cái loại kiểm điểm này thì chưa từng làm qua.
- Anh đi đi, nhớ kỹ, trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy báo cáo kiểm điểm.
Cao Khiết lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.