Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 119 : Lô Cốt
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Phạm Hồng Vũ thất thố trong nháy mắt như vậy làm sao mà dấu được ánh mắt của Cao Khiết.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cao Khiết đỏ lên, khẽ cắn môi, không nói gì, thậm chí cũng không nhìn hắn.
Màn nhảy múa như tra tấn mọi người ước chừng diễn ra trong mười phút đồng hồ. Lúc này, cảm xúc đang tăng vọt của mọi người hơi có chút hạ xuống.
Kế tiếp là màn biểu diễn đơn ca. Lên sân khấu lại là người nữ dẫn chương trình. Cô ta không thay quần áo, chỉ có điều cổ áo dường như kéo thấp hơn một chút. Hơn nữa, trong lúc cô ta hát, còn kèm theo những động tác biên độ cao, khiến cho bộ ngực cao ngất lại ba đào mãnh liệt. Nhiều lần giống như muốn thoát khỏi sự trói buộc của chiếc áo mà thoát ra ngoài.
Thẩm công tử và những người thanh niên khác duỗi dài cổ, chút cũng không che giấu ánh mắt tham lam của mình. Ngay cả những ông chủ lớn bình thường đức hạnh, nhưng bây giờ thậm chí còn bắt đầu nuốt nước miếng.
Cũng không phải nói người nữ dẫn chương trình này hấp dẫn vô cùng, nhưng trong hoàn cảnh “uể oải” như thế này cũng nổi lên được một chút tác dụng nhất định. Bị vây trong hoàn cảnh như thế, dục vọng của con người lại càng dễ dàng bị kích phát. Mà thân phận đến từ thành phố phía nam giàu có của người nữ dẫn chương trình này cũng rất có lực hấp dẫn.
Luôn có lực hấp dẫn đặc biệt.
Nếu nói đến vợ của mình ở nhà cho dù là có trần như nhộng, chỉ sợ cũng không gợi lên được dục vọng quá lớn.
Bởi vậy cái này gọi là thấy nhưng không thể trách.
Sau màn ca hát, Cao Khiết thật ra đã cảm thấy hứng thú, thậm chí còn khẽ hát nhẹ theo vài câu. Cao Khiết giọng nói cực kỳ trong trẻo, nếu lên đài biểu diễn, nhất định sẽ được cả phòng ủng hộ.
Phạm Hồng Vũ đột nhiên nghĩ tới, nếu hiện tại ở thành phố Ngạn Hoa xây dựng một quán karaoke, khẳng định sẽ rất hút khách. Thứ này trong những năm tám mươi đã xuất hiện ở Nhật Bản, và thịnh hành ra toàn thế giới. Nếu làm, thì kỹ thuật hẳn là không có bao nhiêu vấn đề. Cũng không cần phải đến Nhật Bản để học hỏi, phỏng chừng ở Hongkong hoặc thậm chí thành phố Nam Phương hẳn là đã có thứ này.
Thật là một chủ ý tốt. Khi trở về bàn lại với Triệu Ca thử xem.
Việc chạy nam chạy bắc thu mua công trái có thể giao cho Hạ Ngôn, thậm chí giao cho Tiểu La chủ trì cũng được. Tiểu La tuổi không lớn, tính tình láu táu, nhưng xuất thân cùng thôn với Triệu Ca, là người rất đáng tin.
Đương nhiên, đây chỉ là một hoạt động ngắn hạn. Kiếm được tiền, tái chuyển nhượng ra ngoài là được. Phạm Hồng Vũ biết đây không phải là mục tiêu buôn bán cuối cùng của mình.
Ngay sau đó là một màn biểu diễn ảo thuật.
Lại nói tiếp, đoàn biểu diễn của thành phố Nam Phương tiêu chuẩn cũng rất bình thường, hơi giống như gánh hát rong. Nếu không như thế thì cũng không chạy đến Hồng Châu để biểu diễn. Trong giai đoạn này, những đoàn biểu diễn nghệ thuật chuyên nghiệp chân chính còn chưa xuất hiện. “Đoàn văn công” đều do lãnh đạo chính phủ trực tiếp quản lý. Giá trị con người rất cao, bình thường sẽ không dễ dàng ra ngoài biểu diễn như thế này.
Nhưng món biểu diễn thập cẩm này lại tương đối hấp dẫn người. Ít nhất, Phạm Hồng Vũ cảm thấy còn có thể xem được. Nếu như là đoàn văn nghệ nghiêm túc biểu diễn thì chỉ sợ Chủ nhiệm Phạm phải buồn ngủ rồi.
Không khí của hiện trường thủy chung rất náo nhiệt.
Thẩm công tử căn bản không sợ, tiếp tục kêu lên tiếng kêu kỳ quái:
- Tôi không buông đấy, cô làm gì được tôi? Cắn tôi à?
Thẩm công tử miệng đầy ô uế, ánh mắt nhìn Cao Khiết giống như một con sói nhìn một con nai. Thẩm công tử tuy rằng khốn kiếp, nhưng cũng không phải người mù. Cao Khiết so với người nữ dẫn chương trình này còn muốn đẹp hơn. Rốt cuộc không nghĩ tới, trong phòng tiệc này lại giấu một tuyệt sắc giai nhân như vậy.
- Nếu không thì như vầy đi, cô bảo tôi thả cô này ra cũng được, nhưng tối nay cô phải theo hầu tôi đấy.
Thẩm công tử cười rộ lên.
Trong phòng tiệc vang lên trận cười. Rất nhiều người ánh mắt nhìn Cao Khiết đều trở nên đắm đuối.
Thẩm công tử đang giễu võ dương oai, đột nhiên trước mắt bóng đen chợt lóe, đã có người nhảy lên sân khấu, lấn đến trước mặt, lập tức cổ bị kéo căng, miệng há lớn, ngay cả thở cũng thở không được.
- Buông tay, bằng không thì cổ của mày đứt ngay.
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nói.
Chủ nhiệm Phạm không giống như Cao Khiết, dùng lời nói nói với loại người xấu xa. Không cần nói vị Thẩm công tử này là con trai của chủ tịch thành phố Hồng Châu, cho dù là con trai Chủ tịch tỉnh thì trị trước nói sau.
Phạm nhị ca cho tới bây giờ không phải là hạng người sợ phiền phức.
Lúc cần bình tĩnh thì sẽ bình tĩnh, nhưng khi không bình tĩnh được thì cho tất cả đi gặp quỷ.
Nói về bản lĩnh, Thẩm công tử không thể so sánh với Phạm nhị ca. Phạm nhị ca luôn là hành động trước để kiềm chế đối phương. Trong khoảnh khắc, Thẩm công tử đã bị Phạm nhị ca bắt thóp, không ngừng buông người nữ dẫn chương trình ra, miệng há to, đầu lưỡi lè ra, vẻ mặt đỏ bừng.
- Mày làm cái gì đó!
- Mau buông tay!
- Làm cái trò gì…
Trong phòng tiệc rất nhiều người kêu lên, vén tay áo chuẩn bị xông lên.