Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 120 : Được Mày Mạnh!

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


- Tất cả dừng tay, dừng tay lại.



Mắt thấy tình hình sắp không khống chế được, mấy nhân viên bảo an chạy tới. Người đàn ông trung niên cầm đầu kêu lên. Sự việc xảy ra, đám bảo an cũng đều nhìn thấy.



Thẩm công tử khi nhảy lên đài biểu diễn sàm sỡ người nữ dẫn chương trình, đám bảo an kia cũng ầm ầm khen ngợi, nhìn xem hứng thú dạt dào.



Trong mắt bọn hắn, những nhân viên của đoàn biểu diễn này tất cả đều là người bên ngoài, còn Thẩm công tử lại là người địa phương. Xét về mặt tình cảm thì phải hướng về Thẩm công tử chứ, đừng nói chi tới thân phận hiển hách của Thẩm công tử. Hiện giờ sự việc đột phát, các nhân viên an ninh trố mắt một chút rồi mới phục hồi lại tinh thần. Thẩm công tử đang bị thiệt thòi. Hiển nhiên, người đang khống chế Thẩm công tử thân thủ không thầm thường. Đám bảo an liền lo lắng một loạt tiến lên. Nếu thân thể vàng ngọc của Thẩm công tử bị thương thì mọi việc sẽ không xong.



- Thẩm công tử, trước khi nói chuyện nhớ đánh răng nhé.



Phạm Hồng Vũ nhìn Thẩm công tử, thản nhiên nói rồi buông y ra.



Thẩm công tử vừa được tự do, lập tức che cổ, liên tục ho khan, thiếu chút nữa là muốn nôn mửa. Phạm Hồng Vũ kình lực trong tay rất cao, lại tinh thông bắt cách đấu thuật. Yết hầu của Thẩm công tử gần như bị bóp nát:



- Anh là ai? Vì sao ở trong này quấy rối?



Bảo an trung niên hướng về phía Phạm Hồng Vũ kêu la, thần sắc không tốt.



Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười.



Không ngờ như thế lại đổi lại là mình quấy rối.



Đối với vấn đề nhàm chán này, Phạm nhị ca không chút hứng thú trả lời, nhẹ nhàng cười bước xuống sân khấu, đứng bên cạnh Cao Khiết. Đám bảo an này không cần động thủ, trước dùng hành động kiềm chế đối phương. Tóm lại là không thể để cho Cao Khiết bị bất cứ một thương tổn nào. Cao Khiết cau mày, cả giận nói:



- Các người sao lại thế này? Cảnh tượng vừa rồi không nhìn thấy sao? Vì sao không ngăn anh ta lại?



Bảo an lại thêm một lần trố mắt nữa.



Cao Khiết tuy rằng tuổi còn trẻ, lại là cô gái xinh đẹp, nhưng đứng đó lại rất có uy, tuyệt không giống như đám tiểu thư yếu đuối. Đám bảo an phục vụ tại khách sạn lớn, bình thường đều thấy những người mạnh mẽ. Khí chất này tuyệt đối không sai. Hơn nữa, có thể vào ở khách sạn Mai Sơn cũng không phải là hạng người thường.



Thị dân bình thường, ai lại đi hao phí tiền lương một tháng đi ở khách sạn một đêm chứ?



Cô dẫn chương trình bị tuột áo, sớm đã trốn vào trong hậu trường. Còn gã Thẩm công tử dần dần khôi phục nguyên khí, lập tức tức giận hổn hển rống to:



- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đều là người chết cả rồi sao? Mau đánh chết nó cho bố.



Thẩm công tử giận dữ mà quên đi một điều. Hôm nay đi cùng với y xem biểu diễn không phải là đám bạn bè hư hỏng mà làm Chủ nhiệm Lý, Chủ nhiệm Hầu một đám cán bộ. Những người này ở bên cạnh y a dua nịnh hót, nay lại bắt họ động thủ đánh người thì thật là khó coi.



Dù nói thế nào, đường đường Chủ nhiệm cũng là người “quân tử”, không tiện động thủ. Ở trong khách sạn mà đánh nhau, nếu lan truyền ra ngoài thì như thế nào? Làm không tốt sẽ bị phạt, chỉ sợ cha của vị Thẩm công tử đó cũng không chịu bảo vệ cho bọn họ.



Một đám người xấu!
Cao Khiết lại quay đầu sang chỗ khác, che lấy miệng.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười.



Hắn không hỏi là bởi vì hắn đã đoán trước được kết quả. Nếu hắn không có đoán sai, chú Dịch mà Cao Khiết vừa mới gọi điện thoại Phạm Hồng Vũ thật sự rất quen thuộc. Trước kia, Phạm Hồng Vũ công tác trong ngành công an hai mươi mấy năm, đại danh đỉnh đỉnh “Dịch lão hổ” trong hệ thống công an tỉnh không người nào là không biết.



Theo như lời Cao Khiết và Dịch lão hổ nói chuyện, Phạm Hồng Vũ quả thật có thể phóng đoán được lai lịch xuất thân của Cao Khiết.



- Hừ, coi chừng bọn họ, đừng cho bọn họ lẻn đi.



Tiếp theo, Thẩm công tử cũng sải bước tới đại sảnh, như hổ rình mồi nhìn Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ. Đám người Chủ nhiệm Hầu, Chủ nhiệm Lý tất nhiên là theo sát bên người. Gã bảo an trung niên bày ra tư thế “trung dũng vô cùng” vội vàng nói:



- Thẩm công tử yên tâm, chạy không thoát đâu.



- Hừ!



Thẩm công tử đặt mông ngồi xuống ghế sofa, phù phù thở dốc, hai mắt nhìn Phạm Hồng Vũ như tóe lửa. Thẩm công tử đây đi đường ngang ngõ tắt biết bao nhiêu, nhưng chưa từng có người bóp cổ như vậy.



Nhất định phải cho mày một bài học mới được.



Phạm Hồng Vũ khẽ cười với Thẩm công tử, nhẹ nhàng nâng tay lên chào hỏi.



Trong mắt hắn, Thẩm công tử quả thực chính là kẻ dở hơi.



Thẩm công tử gần như là phổi đều phải tức điên lên, giơ ngón tay cái lên với Phạm Hồng Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Được, mày cứ mạnh miệng đi. Khi nào tới phân cục rồi, hy vọng mày tiếp tục như vậy.



Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói:



- Không dám, Thẩm công tử mới thật là mạnh.



Chủ nhiệm Hầu và Chủ nhiệm Lý cùng với đám bảo an lập tức mày xám xịt.



Đã thấy người ngu, nhưng chưa thấy ai ngu như người này.



Chết đến nơi mà cũng còn hoành tráng.



Hai người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày này sợ là phải chịu khổ rồi.