Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 12 : Chuyện Buồn Của Triệu Ca

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Chỉ chốc lát sau, Triệu Ca tự mình bưng một ớt xào bò xuất hiện, nhưng mà mang cho bàn khác. Những người ngồi bàn này đều là thanh niên trẻ tuổi, khi Triệu Ca bưng thức ăn lên, ánh mắt của họ quét tới quét lui trên người nàng, trong số họ có một người định lực kém, kìm lòng không được phải nuốt một ngụm nước bọt.



Tình hình như vậy xảy ra nhiều, Triệu Ca coi như không thấy.



Bưng đồ ăn xong, Triệu Ca lập tức xoay người, cười nói:



"Hồng Vũ, được nghỉ à?"



Chuyện sau khi Phạm Hồng Vũ tốt nghiệp đại học tới văn phòng địa ủy làm việc, hầu như mọi người ở nhà máy đều biết. Triệu Ca mặc dù mở quán cơm ở vùng này đã được một năm, nhưng mà công nhân trong nhà máy thường tới đây ăn, nói chuyện nên cũng nắm khá rõ tình hình.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



"Không phải được nghỉ mà là quay về nhà máy làm việc, em hiện thuộc biên chế của Phòng Nhân sự."



"Á... Cậu không làm ở văn phòng địa ủy nữa ư?"



Triệu Ca nhất thời lấy làm kinh hãi, kinh ngạc hỏi.



Phạm Hồng Vũ cười nhạt, nói:



"Xuống cơ sở rèn luyện."



"A, hóa ra là như vậy. Được rồi, lúc nào rảnh thì tới đây dùng cơm nhé."



Triệu Ca liền liên tục gật đầu. Nàng không ở trong thể chế nên căn bản không rõ cái dụng ý phía sau câu "xuống cơ sở rèn luyện". Trong đầu nàng đang nghĩ rằng, cán bộ trẻ ở cơ quan cao xuống rèn luyện đều là chuyện rất bình thường.



Kiều Phượng cười nói:



"Ca Nhi, ăn cơm ở quán cậu không mất tiền à? Vậy kinh doanh kiểu gì!"



Tuổi của Kiều Phượng tương đương với Triệu Ca, tuy rằng "xuất thân" bất đồng nhưng "danh tiếng" đều không tốt, bị coi là những cô gái không nghiêm chỉnh, có thể nói là đồng bệnh tương liên nên khá là thân thiết.



Triệu Ca thản nhiên cười, nói:



"Bạn cũ trong nhà máy tới, tớ chỉ thu giá gốc, đảm bảo là không khác bao nhiêu so với căng tin trong nhà máy."




Tâm tư của con gái tương đối nhạy cảm.



Hạ Ngôn mặc dù nổi danh "Hung quỷ", nhưng ở trước mặt Đóa Đóa cực kỳ nghe lời, luôn sử dụng những câu nói văn hoa, đó chính là đối với bạn gái thì "vừa kính vừa yêu", không dám có chút trái lời.



Một người đàn ông nếu như yêu một người con gái tới tận xương tủy, dù có là anh hùng tuyệt thế, khí thôn sơn hà, cũng cam tâm tình nguyện để cho vợ quản.



Thấy tình trạng như vậy, Phạm Hồng Vũ âm thầm buồn cười, lại cảm thấy ấm áp gấp bội.



Kiếp này của Hạ Ngôn mặc dù rất không như ý, nhưng có được niềm an ủi đó là tình cảm vợ chồng.



Triệu Ca trời sinh đã có thiên phú làm đầu bếp, tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát đã mang lên bốn món ăn, một bát canh, trứng gà rán, cá chiên viên, thịt kho tàu, ớt xào thịt bò, canh rau, sắc hương vị đầy đủ, đáng giá 10 điểm.



Bọn họ là là những người khách cuối cùng nên Triệu Ca cởi tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Phạm Hồng Vũ nói:



"Hồng Vũ về nhà máy làm việc, bữa cơm này tôi mời tẩy trần cho cậu."



"Sao có thể như vậy? Tôi mời tôi mời."



Trưởng phòng Vương vội vàng nói.



Trong số những người ngồi đây, hắn là người lớn tuổi nhất, chức vụ cao nhất, thời gian công tác dài nhất, lương cao nhất, đương nhiên phải gánh trách nhiệm này (thời nay những người như thế này đi ăn không phải trả tiền).



Hạ Ngôn cười nói:



"Ai mời cũng vậy, tôi đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm đi."



Nói xong liền giơ đũa.



Mọi người cười ha hả bắt đầu hành động.



Bạn cũ gặp mặt đương nhiên có nhiều chuyện để nói, trong khoảng thời gian ngắn, quán cơm tràn ngập tiếng cười, thật là vui thích.



Không ngờ chưa ăn xong bữa cơm, "két" một tiếng, một chiếc xe Jeep cũ đã dừng lại, mấy thanh niên trẻ tuổi lao ầm ầm thẳng vào trong.