Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 13 : Kiểm Tra Chấp Pháp

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


"Phòng vệ sinh kiểm tra chấp pháp!"



Một người đàn ông chừng 30 tuổi, vóc dáng cao to, khuôn mặt hung hãn, ưỡn ngực phưỡn bụng đi tới giữa cửa, một tay chống nạnh quát to khiến cho tất cả mọi người giật mình.



Trông bộ dáng này đâu giống tới kiểm tra, mà giống tới đánh nhau.



Mấy người đàn ông khác thi nhau vỗ bàn “rầm rầm”, dấu hiệu đánh nhau càng thêm rõ ràng.



Nhưng Phạm Hồng Vũ biết, mấy người này đúng là tới kiểm tra chấp pháp (1). Đầu năm nay, việc kiểm tra hành chính có khi còn khó chịu hơn cả bọn du côn, lưu manh. Du côn lưu manh chỉ gây rối, thường lấy cớ "núi này do ta mở, cây này do ta trồng" làm loạn một phen, thủ đoạn chủ yếu là uy hiếp lợi dụ. Nhưng đám công chức này thì lại khác, họ đi thẳng vào vấn đề, trông thì rất giống lưu manh nhưng lại có quyền lực, chuyên môn ức hiếp bá tính bình dân.



(1): Kiểm tra chấp pháp: kiểm tra việc chấp hành quy định của pháp luật



Dám không phục ư?



Nói cho mày biết, mấy ông đây chuyên trị người không phục, có gan đối nghịch thì ông phạt chết mày!



Sắc mặt Triệu Ca trở nên đỏ bừng, cắn cắn môi, thấp giọng nói:



"Lại đến nữa rồi."



Phạm Hồng Vũ hỏi:



"Họ đến thường xuyên à?"



"Ừ..."



Triệu Ca gật đầu, trong mắt hiện lên sự giận dữ và bất đắc dĩ.



"Đám người này là do Trương Đại Bảo gọi tới, hắn đứng ở đầu đường hút thuốc kia kìa."



Mọi người ngẩng đầu nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy tên chừng 30 tuổi, mặc âu phục, đi giày da, tựa lưng vào xe Jeep hút thuốc, sắc mặt thản nhiên, môi cười đắc ý, trông như đang muốn xem người ta chết như thế nào.



"Đây là Trương Đại Bảo?"



"Là hắn, hắn thường gọi đám người này tới đây gây rối. Lúc thì nói là người của Phòng vệ sinh, lúc thì là người của Phòng Công thương, lúc lại Phòng thuế vụ, nói chung là rất nhiều..."



Phạm Hồng Vũ lập tức nhíu mày.



Mấy vị quan gia kia thấy bá tính không trả lời thì càng thêm tức giận, tên đàn ông cao to dẫn đầu vỗ bàn một cái, quát:



"Ai là chủ ở đây?"



Miệng thì hỏi nhưng mắt lại nhìn vào Triệu Ca, cho thấy họ đã biết quán này là do Triệu Ca mở.



"Tôi là bà chủ!"



Triệu Ca biết tránh không khỏi, chỉ đành đứng dậy, đáp.



Nam tử cao lớn liếc Triệu Ca nói:



"Cô là bà chủ à? Ông chủ đâu? Gọi là ông chủ ra đây nói chuyện với chúng ta!"
Câu này còn có lực uy hiếp mạnh hơn cả chai bia vỡ.



Mấy tên định xông lại lập tức dừng chân, đưa mắt nhìn nhau.



"Đúng vậy, bố tôi là Phạm Vệ Quốc, các người là nhân viên phòng vệ sinh đúng không?"



Phạm Hồng Vũ nhìn nam tử cao lớn, hỏi.



"Chuyện này, hắc hắc, Phạm công tử, chuyện này, hiểu lầm hiểu lầm..."



Nam tử cao lớn không hổ là cán bộ nhiều kinh nghiệm, sắc mặt biến đổi nhanh như chớp, lúc này còn hùng hổ, bây giờ đã tươi cười, liên tục khom lưng với Phạm Hồng Vũ.



Tuy rằng tạm thời còn chưa biết thật hay giả, nhưng việc này thà tin còn hơn không. Hơn nữa, hôm nay tới đây "chấp pháp" theo nhờ vả của người khác, không phải chuyện của mình. Nếu vì Trương Đại Bảo mà đắc tội với Phó Chủ tịch huyện thì đúng là không có lời.



Phạm Hồng Vũ nhíu mày nói:



"Hiểu lầm? Tôi thấy các vị hôm nay tới đây kiểm tra chấp pháp hình như quá qua loa? Vị này hình như là trưởng phòng Trương, người của Phòng nông nghiệp, đâu có liên quan gì tới Phòng vệ sinh. Tại sao lại đi cùng các người tới kiểm tra vệ sinh? Việc này có điểm cổ quái, tôi về sẽ hỏi xem Phòng nông nghiệp đã sát nhập với Phòng vệ sinh từ bao giờ?"



Trương Đại Bảo kinh ngạc trợn tròn cả mắt, nhất thời quên luôn cả điếu thuốc đang cháy tới miệng, vội vàng cung kính nhìn Phạm Hồng Vũ, cười làm lành nói:



"Phạm công tử, xin lỗi xin lỗi, hôm nay tôi không biết cậu ăn cơm ở đây, hiểu lầm hiểu lầm..."



"Trưởng phòng Trương, việc hôm nay anh nên cho tôi một câu trả lời hợp lý, cách làm việc này rất không hợp pháp, anh tính thế nào?"



"Dạ, tại tôi có mặt như mù..."



Trương Đại Bảo đổ mồ hôi lạnh.



"Về nhà gác chân lên trán suy nghĩ thật kỹ. Huyện Vũ Dương này không phải do Trương gia lập nên. Sau này tôi hi vọng không phải chứng kiến chuyện này xảy ra nữa, hiểu chưa?"



"Dạ, dạ, xin lỗi xin lỗi."



Trương Đại Bảo bái Phạm Hồng Vũ một cái rồi mở co giò chạy đi.



Mấy người của Phòng vệ sinh vẫn lúng túng đứng ở trong quán, không biết nên làm thế nào cho phải.



"Các vị cũng về đi, sau này nên ít giao du với tên Trương Đại Bảo kia, không hay ho gì đâu."



Phạm Hồng Vũ khoát tay áo, có chút chán ghét nói.



"À, đúng, đúng..."



Mấy người kia vội vàng lủi mất.



"Đúng là trò cười!"



Nhìn mấy người này Hạ Ngôn phun luôn một bãi nước bọt xuống đất.



Triệu Ca cắn môi, nước mắt chảy vòng quanh.