Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 14 : Muốn Đẩy Khâu Minh Sơn Đi, Đâu Có Dễ Như Vậy!
Ngày đăng: 01:11 22/04/20
Cơm nước xong, buổi chiều Phạm Hồng Vũ chính thức đi làm. Lúc tan việc hắn về trụ sở huyện ủy, định chuẩn bị đồ đạc tới ở trong nhà máy.
Điều kiện trong ký túc xá của nhà máy đương nhiên không bằng trụ sở huyện ủy, nhưng lại tự do tự tại hơn. Phạm Hồng Vũ cho rằng mấy hôm nay chắc trong lòng Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai không được tốt, ở nhà mà suốt ngày nhìn bố mẹ cau mày nhăn mặt cũng không hay cho lắm.
Trốn được vào trong nhà máy thì không phải lo gì nữa.
Ngoài Phạm Hồng Vũ dự liệu, khi hắn về tới nhà, Quản Lệ Mai vẫn cười nói:
"Hồng Vũ, hôm nay đã đi làm rồi à?"
Việc hắn bị điều từ văn phòng địa ủy đến nhà máy cơ khí nông nghiệp, đương nhiên không có khả năng dấu bố mẹ. Cho dù thế nào, Thái Dương cũng sẽ gọi điện thoại cho Phạm Vệ Quốc thông báo tình hình.
Quan hệ của Thái Dương và Phạm Vệ Quốc rất tốt.
Mọi người đều là cán bộ được Khâu Minh Sơn tín nhiệm.
"Đúng vậy, mẹ, con đã đi làm rồi, hiện được biên chế vào Phòng Nhân sự, cùng làm việc với chú Vương và Kiều Phượng."
Quản Lệ Mai cười nói:
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, lão Vương cũng là người tốt bụng..."
Nói đến đây, Quản Lệ Mai do dự một chút, còn nói thêm:
"Nhưng mà Kiều Phượng... Hồng Vũ à, con là thanh niên trẻ tuổi, chú ý đừng có quá gần đồng nghiệp nữ, ảnh hưởng không tốt đâu."
Phạm Hồng Vũ bật cười.
Hắn hiểu ý của mẹ mình.
Con gái bình thường thì không nói, danh tiếng của Kiều Phượng thực sự không tốt, Quản Lệ Mai lo lắng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sẽ xảy ra chuyện không hay. Thanh niên trẻ tuổi, lại chưa lập gia đình, hơn nữa còn là một nhân tài, nếu gần gũi với Kiều Phượng thì tiếng xấu lan xa, vạn nhất bị Kiều Phượng quấn lên thì quá là không ổn.
"Mẹ, yên tâm đi, con biết mà."
"Được rồi, được rồi, mau vào phòng khách đi, chờ Hồng Thải trở về là có thể ăn cơm."
Phạm Hồng Thải là em gái của Phạm Hồng Vũ, mười sáu tuổi, đang học cấp 3, vốn dùng chữ Hồng (鸿) trong từ chim nhạn, nhưng sau nghĩ con gái dùng từ này không được tốt, nên dùng từ Hồng (虹) trong cầu vồng.
Phạm Hồng Vũ rửa tay, hỏi:
"Mẹ, bố đâu rồi? Bố không ăn cơm ở nhà sao?"
"Hồng Vũ à, con chẳng phải nói bài viết kia do con sửa hay sao? Tại sao..."
Quản Lệ Mai hoàn toàn bị con trai mình làm cho hồ đồ, hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:
"Mẹ, bài viết đó đã đăng trên “nhật báo Nhân Dân” rồi."
"A?"
Quản Lệ Mai càng giật mình, dường như đã hiểu vì sao con trai mình "lật lọng".
Nhật báo Nhân Dân là tờ báo đảng uy tín vô cùng, nếu như bài viết đã được đăng lên đó với danh nghĩa của Khâu Minh Sơn, vậy thì chắc chắn là do Khâu Minh Sơn viết. Nếu nói Phạm Hồng Vũ viết thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Bí thư Lương không buông chuyện này, ý đồ trong đó chắc là cũng nhắm vào điểm này. Mặc kệ Khâu Minh Sơn có quan điểm gì, đối với Lương Quang Hoa mà nói đều không quan trọng. Quan trọng là, Khâu Minh Sơn là mối uy hiếp với hắn!
Nếu như có thể đẩy Khâu Minh Sơn khỏi Địa khu Ngạn Hoa, vậy thì Lương Quang Hoa tâm ý viên mãn rồi.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm, nói:
"Việc này, Phó Bí thư Khâu có biết hay không?"
"Dạ, biết."
Phạm Hồng Vũ vẫn trả lời một câu mà nhiều ý.
Phạm Vệ Quốc lại tựa lưng vào ghế, móc điếu thuốc ra đặt lên mồm, Phạm Hồng Vũ vội vàng châm lửa cho bố mình. Phạm Vệ Quốc rít từng hơi, khói thuốc dần phủ kín khuôn mặt ông ta, tới lúc này ông ta mới ngồi dậy, đưa tay dí tắt thuốc vào trong gạt tàn, nhìn Phạm Hồng Vũ với khuôn mặt nghiêm túc.
"Hồng Vũ, con nhất định phải nhớ kỹ, con không sửa bài viết đó. Cho dù ai hỏi cũng phải nói như vậy. Hiểu chưa?"
"Dạ, con hiểu."
Phạm Hồng Vũ đáp, lập tức nhẹ nhàng cười.
"Bố, yên tâm đi, dù là ai cũng không dễ đẩy Phó Bí thư Khâu ra khỏi Địa khu Ngạn Hoa như vậy đâu."
Phạm Vệ Quốc khẽ rùng mình, hai hàng lông mày giương lên, mắt trợn tròn nhìn về phía Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt rất tự tin.