Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 123 : Chủ Tịch Thành Phố Cao

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


- Như vậy, đồng chí Phạm Hồng Vũ tính tình quả thật không nhỏ nhỉ? Không gây ra họa thì không được.



Ai ngờ Bí thư Dịch lại phụ họa theo lời của Cao Khiết.



- Bí thư Dịch, Chủ tịch thị trấn Cao, hai vị một người là thầy của tôi, một người là lãnh đạo của tôi, sao lại không hiền hậu vậy?



Đồng chí Phạm Hồng Vũ sa sầm nét mặt, không nhịn được liền kháng nghị.



Bí thư Dịch bật cười ha hả, tựa hồ như đối với Phạm Hồng Vũ hết sức tán thưởng, rất hứng thú mà đánh giá hắn.



Chữ “Nhất thất đại án” là có liên quan đến hành động của Phạm Hồng Vũ, rốt cuộc nên như thế nào thì lúc ấy đã từng có tranh luận. Nhưng nhìn vẻ mặt của vị Bí thư Dịch thì không hề nghi ngờ hẳn là đứng về phía Phạm Hồng Vũ. Bí thư Dịch ghét ác như cừu, Phạm Hồng Vũ cho dù có đập chết Trịnh Phong Khuông thì chỉ sợ Bí thư Dịch cũng sẽ như cũ mà tán thành.



- Chú Dịch, vị học trò này của chú chẳng học được kỹ năng nào khác ngoài việc đánh nhau.



Cao Khiết tâm trạng thật tốt, ngay cả Bí thư Dịch cũng bị lôi vào.



Kẻ hèn này chính là Phạm thần thám, thành phố Hồng Châu có đại án, Bí thư Dịch tự mình điểm tướng, đem kẻ hèn này điều đến tỉnh thành phá án.



Làm sao kẻ hèn này cái gì cũng không học được?



Chủ nhiệm Phạm nói thầm trong lòng, rất không cam lòng.



- Tính tình có chút không bình tĩnh thì cũng không có gì. Người trẻ tuổi nếu không tức giận thì làm sao làm việc được chứ? Nhưng chỉ cần sử dụng cho thích hợp, vậy là được rồi.



Bí thư Dịch liền khích lệ Phạm Hồng Vũ một câu.



- Vâng, cảm ơn giáo sư Dịch đã khen ngợi.



Phạm Hồng Vũ kính cẩn nói.



Bí thư Dịch gật đầu, chuyển hướng sang Cao Khiết nói:



- Tiểu Khiết, tối nay xảy ra sự việc náo loạn như vậy, cha của cháu rất nhanh sẽ biết được. Cháu nên về nhà đi, để ông ấy không lo lắng nữa. Để chú đưa cháu về.



Cao Khiết suy nghĩ một chút, rồi nhẹ gật đầu.



Bí thư Dịch liền thở phào một cái.



- Đi thôi!



Cao Khiết thấp giọng nói với Phạm Hồng Vũ.



- Có thật là dẫn tôi đi không? Chủ tịch Cao lần này không phải là Chủ tịch Cao kia chứ? Chỉ sợ là không chịu nhả ra một dấu hiệu cho tôi thôi.


Phạm Hồng Vũ thân hình cao lớn, anh tuấn, đứng ở nơi đó hùng dũng, oai vệ, hiên ngang khiến cho ấn tượng đầu tiên của mẹ Cao Khiết về hắn rất tốt.



- Mẹ, để con giới thiệu một chút, đây là đồng nghiệp của con, Phạm Hồng Vũ, thư ký của Chủ tịch địa khu Khâu Minh Sơn. Bây giờ đang ở thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức rèn luyện. Hôm nay cùng con đi công tác.



Cao Khiết ôm một hồi rồi buông tay ra, mỉm cười giới thiệu Phạm Hồng Vũ với mẹ.



Phạm Hồng Vũ lại lần nữa cúi người chào hỏi.



Mẹ của Cao Khiết hơn bốn mươi tuổi, vóc người thon thả, mái tóc quăn theo mốt bây giờ. Mặc dù là ở nhà nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, rất có phong phạm trí thức. Khó trách có thể sinh ra một đứa con gái có khí chất như vậy.



- Chà, là thư ký của Chủ tịch Khâu à? Mau, Tiểu Phạm, mời vào.



Mẹ của Cao Khiết khách khí mời.



Khâu Minh Sơn ở tỉnh Thanh Sơn cũng là đại danh đỉnh đỉnh, đã từng làm chung với Chủ tịch thành phố Cao ở văn phòng chính quyền tỉnh một thời gian ngắn. Lão Cao đối với Khâu Minh Sơn đánh giá vẫn rất cao. Mẹ của Cao Khiết đối với Khâu Minh Sơn cũng có ấn tượng. Nghe nói Phạm Hồng Vũ là thư ký của Khâu Minh Sơn, trong lòng càng thêm hảo cảm.



Nhưng nếu mẹ của Cao Khiết biết đồng chí Phạm Hồng Vũ là nhân vật chính trong Nhất thất thảm án thì không biết cảm tưởng ra sao nữa.



Dù sao mẹ của Cao Khiết cũng là phần tử tri thức, lại là nữ đồng chí. Đối với đại sự của tỉnh, mặc dù cũng có nghe nói, nhưng không hiểu biết cặn kẽ, cũng chưa từng nghe nói qua “uy danh hiển hách” của đồng chí Phạm Hồng Vũ.



- Vào đi!



Cao Khiết có chút nhún nhảy bước vào nhà, rồi quay đầu nói với Chủ nhiệm Phạm đang đứng ngơ ngác ngoài cửa.



Phạm Hồng Vũ kiên trì bước vào.



Trong phòng khách trống trơn, chỉ có tiếng từ TV phát ra, nhưng lại không có người nào khác.



- Mẹ, ba đâu?



Cao Khiết lập tức hỏi, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.



Mẹ của Cao Khiết chưa trả lời thì một tiếng ho khan ngoài cửa vang lên, cửa thư phòng mở ra, một người đàn ông trung niên phong phạm tri thức, khuôn mặt phong độ, tràn đầy uy nghiêm mặc chiếc áo len màu đen đi ra.



Ông chính là Chủ tịch thành phố Hồng Châu Cao Hưng Hán.



Nhưng nhìn qua, tâm trạng của Chủ tịch thành phố Cao lại không tốt, sắc mặt tương đối nghiêm túc.



- Ba…



Cao Khiết lại kêu to một tiếng, nhào tới, ôm chầm lấy Chủ tịch thành phố Cao.



Bất kể là cha có cao hứng hay không.