Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 124 : Cậu Chính Là Phạm Hồng Vũ
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Thừa cơ hội này, Phạm Hồng Vũ cẩn thận đánh giá Cao Hưng Hán vài lần.
Cao Hưng Hán nhìn qua chưa đến năm mươi tuổi, có thể là khoảng bốn bảy, bốn tám, nét mặt vẫn còn trẻ. Suy xét tuổi của Cao Khiết, Cao Hưng Hán hẳn là còn khá trẻ. Một đôi kính đen, lộ ra vẻ nho nhã, khí độ nghiễm nhiên của kẻ bề trên.
Bị con gái ôm, Chủ tịch thành phố Cao vốn có chút không vui, nhưng giờ phút này tâm cũng mềm nhũn, nét mặt nghiêm túc lộ ra vẻ tươi cười.
- Ba, có nhớ con không?
Cao Khiết làm nũng.
Cao Hưng Hán hừ một tiếng nói:
- Ai thèm nhớ, vừa nãy chú Dịch của con gọi điện tới. Rất tốt, đi hai năm rồi, cái gì cũng không học xong, chỉ biết học cách đánh nhau.
Bí thư Dịch khi nhận được điện thoại của Cao Khiết, với giao tình của ông và Cao Hưng Hán, thì không có khả năng không thông báo cho Cao Hưng Hán biết được.
Hihi!
Cao Khiết liền cười cợt nhả.
- Đánh nhau không phải là con, mà là một người khác.
Mẹ của Cao Khiết nghe không hiểu ra sao.
Đánh nhau?
Lời này nói thế nào?
Cao Khiết cùng người ta đánh nhau?
Mẹ của Cao Khiết thật sự muốn điên lên, giống như Bắc cực và Nam cực vĩnh viễn không bao giờ kéo lại được gần, nhất định chồng bà nghe lầm rồi, hoặc là lý giải sai lầm ý tứ của lão Dịch.
- Được rồi, khách của con đâu?
Cao Khiết bị con gái ôm lấy, thoát thân không được.
Cao Khiết lúc này mới buông cha ra, cười hì hì, khoác tay Cao Hưng Hán, kéo ông ngồi xuống ghế đi văng, hướng Phạm Hồng Vũ nháy mắt. Phạm Hồng Vũ bước ra phía trước, cúi đầu chào Cao Hưng Hán, cung kính nói:
Cao Hưng Hán lập tức trở nên nghiêm túc, nói:
- Tiểu Khiết, cũng không thể đem hết trách nhiệm đổ lên đầu người khác. Các con một chút trách nhiệm cũng không có sao?
Bình thường, Cao Hưng Hán luôn giáo dục con của mình phải xem xét toàn diện, xem trên người mình có khuyết điểm hay không, không có khả năng toàn bộ đổ lên người khác.
Cao Khiết không chút sợ hãi, nói:
- Ba, ba không ở hiện trường nên không biết. Nếu ba ở đó, tuyệt đối còn phẫn nộ hơn con. Tình hình lúc ấy quả thực khiến cho người ta phải tức giận. Trước mặt bao người, Thẩm Quang Viễn công nhiên kéo quần áo của nữ diễn viên. Đây là hành vi mang tính chất gì? Nếu con đã nhìn thấy thì con không thể mặc kệ.
Mẹ của Cao Khiết kinh ngạc nói:
- Con của Thẩm gia không hư như vậy chứ?
- Mẹ, y đâu chỉ là hư hỏng, mà quả thực rất hư hỏng. Ở Vũ Dương, trong Nhất thất đại án, bị bắn rơi chính là Trịnh Phong Khuông. Anh ta cũng giống như Thẩm Quang Viễn. Đáng tiếc, ở Hồng Châu chúng ta không có một Phạm Hồng Vũ. Bằng không, thì y cũng tiêu đời rồi.
Cao Khiết hổn hển nói.
Hóa ra, trong đầu Cao Khiết đã sớm đem những gì Phạm Hồng Vũ làm là “vì dân trừ hại”, hành động anh hùng. Xem ra, mặc kệ gia đình thế nào, lớn lên trong hoàn cảnh nào, thì những người trẻ tuổi luôn có những suy nghĩ không khác biệt nhau lắm. Ở sâu trong nội tâm của Cao Khiết, đã có một anh hùng trong mộng.
Cao Hưng Hán dở khóc dở cười. Với ánh mắt của ông về Nhất thất đại án, tất nhiên là không cùng suy nghĩ với Cao Khiết. Muốn ông xem Phạm Hồng Vũ là “anh hùng” thì hơi khó.
Hơn nữa, lời của con gái là mờ mịt phê bình trị an thành phố Hồng Châu không tốt, trực tiếp lôi vị Chủ tịch thành phố ông vào trong.
Đường đường là một thành phố trực thuộc tỉnh, cần gì một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa chứ.
- Tiểu Khiết, con là Chủ tịch thị trấn, mà suy xét vấn đề như vậy sao? Trị an xã hội là dựa vào bạo lực để giữ gìn?
Một chút, Cao Hưng Hán mới bắt đầu dạy bảo.
Vẫn lắng nghe hai cha con đối đáp, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói:
- Chủ tịch thành phố Cao, trong một giai đoạn nào đó, trị an xã hội quả thật rất cần dựa vào bạo lực để giữ gìn. Ít nhất hiệu quả so với việc làm từng bước thì rõ ràng hơn nhiều lắm. Bằng không, thì chỉ tạo thành tổn thất lớn hơn cho quần chúng.
Cao Hưng Hán hai hàng lông mày nhướng lên.