Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 139 : Gặp gỡ đồng hương

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Khách sạn Hữu Nghị, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ngồi ở đại sảnh, hình như là đang chờ người nào đến.



Tuy nhiên nhìn qua, vẻ mặt Chủ tịch thị trấn Cao thì hưng phấn còn Chủ nhiệm Phạm thì lại sa sầm nét mặt, giống như không được cao hứng.



- Làm sao vậy?



Cao Khiết liếc hắn một cái rồi hỏi.



- Không sao, chỉ là khó chịu.



Chủ nhiệm Phạm buồn buồn nói, không nghĩ ra là dùng ngôn ngữ đời sau.



May mà Chủ tịch thị trấn ngộ tính cao, nghe ra được rõ ràng, liền bĩu môi, rất khinh thường nói:



- Chủ nhiệm Phạm hiện giờ rất ngạo khí nha. Ủy ban kế hoạch quốc gia Vụ trưởng Tào tự mình hẹn cậu ăn cơm, cậu còn khó chịu?



Cao Khiết năng lực học tập siêu cường, bật người liền cùng gió rồi.



Bữa trưa hôm nay đúng là Tào Tuấn Thần hẹn. Tối hôm qua ông còn tự mình gọi điện thoại đến phòng Cao Khiết, nói cho cô biết, trưa nay muốn cùng bọn họ ăn một bữa cơm, cụ thể nói chuyện với bọn họ về phương án phát triển xí nghiệp xã thị trấn Phong Lâm và thu hút đầu tư, thuận tiện giới thiệu một người bạn cho họ quen biết.



Trong điện thoại, Tào Tuấn Thần vẫn không cho ra bất luận một đánh giá gì về phương án mà Phạm Hồng Vũ đã thức đêm viết ra. Nhưng hẹn bọn họ ăn cơm đã nói rõ thái độ của Tào Tuấn Thần. Huống chi, Tào Tuấn Thần nói muốn tìm hiểu, còn muốn giới thiệu bạn cho họ quen biết. Người mà Tào Tuấn Thần có thể gọi là bạn thì chính là thân phận như thế nào?



Cao Khiết lập tức đồng ý ngay, liền đặt phòng ở khách sạn Hữu Nghị, đợi Vụ trưởng Tào và bạn của ông ấy đến.



Khách sạn Hữu Nghị là một trong những khách sạn xa hoa nhất ở thủ đô. Ngày bình thường đều là khách quý chật nhà, nhất định phải đặt trước, bằng không thì phòng riêng sẽ bị người ta lấy mất. Đãi tiệc tại khách sạn Hữu Nghị, bất kể đối phương ở địa vị nào cũng không tính là thấp.



Phạm Hồng Vũ bĩu môi nói:



- Đây không liên quan đến Vụ trưởng Tào. Tôi chỉ sợ người bạn mà Vụ trưởng Tào nói là do giáo sư Cao giới thiệu đấy.



- Giáp sư Cao giới thiệu?



Cao Khiết không khỏi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được, rồi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ.




Cao Khiết liếc nhìn bảng số xe rồi nói.



Lần này đến thủ đô, Bảo Hưng ôm đồm tất cả công việc tiếp đãi, hai người bọn họ vốn không đến văn phòng địa khu Ngạn Hoa tại thủ đô lưu trú. Nhưng trước kia làm nhân viên công tác của Địa ủy, Cao Khiết đối với tình huống của văn phòng ở thủ đô tự nhiên cũng hiểu biết không ít. Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa vẫn ngồi chiếc xe ô tô Minh Châu kiểu cũ. Văn phòng tại thủ đô thì trang bị sang trọng hơn một chút là chiếc Santana, chủ yếu là quan tâm đến mặt mũi. Lãnh đạo địa khu đến thủ đô làm việc, ngồi xe cấp bậc quá thập là tổn hại đến hình tượng.



Bất kể thế nào, văn phòng tại thủ đô đều phải có chiếc xe coi được một chút.



Cho dù khổ cũng không thể để cán bộ khổ.



Cửa xe Santana mở ra, đầu tiên là một người bụng bự mặc bộ đồ tây trang bước ra



Phạm Hồng Vũ nhẹ giọng cười:



- Là Phó chủ tịch địa khu Triệu.



Cái bụng bự này là “thương hiệu” của Triệu Học Khánh. Trong mười một vị ủy viên Địa ủy, không có người thứ hai có cái bụng đồ sộ như vậy.



Theo sau, thân hình núi thịt của Phó chủ tịch địa khu Triệu, khó khăn từ trên xe Santana bước xuống.



Lam Tương lau mồ hôi lạnh, một đường chạy ra chào đón.



- Tiểu Lam, phòng riêng đặt xong chưa?



Triệu Học Khánh đứng thẳng người hỏi.



Lam Tương lau mồ hôi, cúi đầu xuống, hạ giọng ní:



- Rất xin lỗi Chủ tịch địa khu, phòng riêng….phòng riêng đã không còn…



- Sao lại thế này? Cậu làm việc như thế nào vậy?



Triệu Học Khánh khuôn mặt lập tức xụ xuống, vô cùng không hài lòng.