Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 140 : Phó chủ tịch địa khu Triệu rất tức giận

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Lam Tương thấy Triệu Học Khánh rất tức giận, lưng áo không kìm nổi càng cong hơn, mặt và cổ đổ đầy mồ hôi, ngập ngừng nói:



- Chủ tịch địa khu….khách sạn Hữu Nghị kinh doanh khá hơn chúng ta đã nghĩ. Nhân viên phục vụ nói, phòng riêng bình thường phải được đặt trước, chậm nhất là sáng hôm nay phải đặt. Chúng ta thật không ngờ bọn họ lại kinh doanh tốt hơn vậy.



Kỳ thật, kinh doanh của nhà khách địa ủy địa khu Ngạn Hoa cũng rất tốt, thường xuyên phải đặt trước. Tuy nhiên, nhà khách địa ủy luôn có phòng dự trữ, đây là vì chiếu cố lãnh đạo địa ủy bất cứ lúc nào cũng có thể đến. Lam Tương trước kia ở Ngạn Hoa chưa bao giờ gặp phải tình huống này, còn nghĩ thủ đô giống như Ngạn Hoa mà quên mất Phó chủ tịch địa khu Triệu ở thủ đô cũng chẳng khác gì những quần chúng cách mạng khác.



- Cậu….!



Triệu Học Khánh duỗi ngón tay, chỉ thẳng vào mũi Lam Tương, run lẩy bẩy đến không nói ra lời.



- Nếu không, Chủ tịch địa khu, chúng ta đổi địa phương khác, đến khách sạn Trường Thành….



Lam Tương vừa lau mồ hôi vừa đưa ra biện pháp khẩn cấp.



Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy thôi.



- Cậu nói nghe sao nhẹ nhàng quá. Đám người của Trưởng phòng Hồng Ủy ban Kế hoạch sẽ đến ngay. Hiện tại đổi chỗ, cậu bảo tôi ăn nói với người ta thế nào. Cậu có biết để hẹn được họ tôi tốn biết bao nhiêu công phu không? Người bình thường sao có thể mời bọn họ được. Hơn nữa, khách sạn Trường Thành nhất định có phòng riêng sao? Cậu làm việc như vậy đó hả? Hừ…



Nhìn bộ dạng của Triệu Học Khánh, nếu như không phải đang ở chỗ công cộng thì chỉ sợ là rít gào như sấm.



Lam Tương không giấu nổi liền lau mồ hôi, vẻ mặt cầu xin, một câu cũng không dám nói.



Triệu Học Khánh đứng ở chỗ đó, phù phù thở gấp.



- Chủ tịch địa khu Triệu, chào ngài.



Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi tới, mỉm cười chào hỏi Triệu Học Khánh.



Đối với Lam Tương bọn họ làm như không thấy, nhưng đối với Triệu Học Khánh thì không thể coi như không thấy. Triệu Học Khánh là lãnh đạo chủ chốt của UBND địa khu, chậm trễ là không được.



- Tiểu Cao?



Triệu Học Khánh lập tức mở to hai mắt, không nghĩ tới sẽ gặp phải Cao Khiết chỗ này.


Vị thư ký Lam này đúng là đoạt đồ của người khác mà chẳng thèm thương lượng với chủ nhân, trực tiếp nói với Triệu Học Khánh, khiến hắn và Cao Khiết trở nên vô hình. Có lẽ Lam Tương nghĩ rằng, Phạm Hồng Vũ chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, có thể mời được lãnh đạo nào của Ủy ban Kế hoạch quốc gia chứ. Hơn phân nửa chính là bạn học thời thủ đô của Cao Khiết, sau khi tốt nghiệp thì được phân lại văn phòng nào đó ở Ủy ban Kế hoạch quốc gia làm một tiểu nhân viên mà thôi. Còn Trưởng phòng Hồng thì mới chân chính là lãnh đạo trong tay nắm thực quyền, hoàn toàn không phải là cùng đẳng cấp. Bọn họ có thể ngồi cùng bàn với Phó chủ tịch địa khu Triệu và Trưởng phòng Hồng dùng cơm thì đó là mang đến một thể diện rất to lớn cho bọn họ rồi, cảm ơn Lam Tương y còn không kịp chứ còn có ý kiến gì.



- Ừ, an bài như vậy cũng tốt.



Triệu Học Khánh gật đầu, ra bộ đương nhiên.



Thư ký của y có lối suy nghĩ như vậy tất nhiên là bị ảnh hưởng của y rồi.



Người trong quan trường, cho tới bây giờ đều là đem lợi ích của mình đặt lên vị trí hàng đầu.



Về phần Cao Khiết có vui hay không thì Triệu Học Khánh cũng mặc kệ.



Cao Khiết cau mày lại nói:



- Chủ tịch địa khu Triệu, như vậy sợ là không thỏa đáng. Chúng tôi đặt phòng riêng không lớn, chỉ sợ không chứa được nhiều người như vậy. Hơn nữa vị lãnh đạo tôi mời kia cũng không thích dùng cơm chung với người khác.



Triệu Học Khánh nhất thời mặt đen lại. Ánh mắt nhỏ ti hí lộ ra vẻ không hài lòng, nói:



- Tiểu Cao, làm việc phải phân nặng nhẹ. Chúng ta lần này mời Trưởng phòng Hồng của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển dùng cơm là vì chuyện đại sự của địa khu. Các người phải phối hợp với công tác của UBND địa khu.



Trong lúc vô ý, vị này lại lên giọng quan bốn phía.



Mọi người ăn một bữa cơm thôi mà, không nghĩ tới liền biến thành nhiệm vụ chính trị. Đám người Cao Khiết nếu không đồng ý, thì chính là không phối hợp với công tác của UBND địa khu, nhất định phải truy cứu trách nhiệm.



Cao Khiết trầm ngâm một chút rồi nói:



- Chủ tịch địa khu Triệu, chúng tôi không phải là không phối hợp công tác với UBND địa khu, mấu chốt là làm như vậy không thỏa đáng. Tôi sợ đến lúc đó lại nảy sinh những tác dụng tiêu cực, ngược lại làm cho công tác của UBND địa khu bị động. Thế thì sẽ không tốt. Tôi xem hay là nghĩ biện pháp khác.



Ý tứ trong lời nói kỳ thật đã rất minh bạch.



Triệu Học Khánh lại nghe không hiểu, có lẽ y căn bản sẽ không xem Cao Khiết là đối tượng ngang hàng để nói chuyện.



Cao Khiết chỉ là hạ cấp của y.