Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 141 : Vị ấy là Vụ trưởng Tào?

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


- Làm sao mà bị động được? Tiểu Cao cô suy xét vấn đề không được đầy đủ. Tiểu Lan đã nói rất rõ ràng. Chúng ta đều là từ địa khu Ngạn Hoa tới, mời khách cũng là lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch quốc gian, hợp cùng một chỗ thì rất thích hợp.



Triệu Học Khánh càng bày ra giọng điệu quan lớn, ép buộc Cao Khiết.



Đây là nể mặt Cao Khiết là từ tỉnh phân xuống dưới. Nếu đổi là những Chủ tịch thị trấn khác, đường đường là Phó chủ tịch thường trực địa khu cần chi phải nói nhiều làm gì? Vung tay lên, người ở dưới phải tranh thủ làm sao giải quyết vấn đề khó khăn cho lãnh đạo thì mới tận nghĩa vụ của cấp dưới.



- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch thị trấn Cao, chúng tôi mời khách không nhiều lắm, chỉ có hai ba người. Phòng riêng nhỏ thì đừng lo, thật sự an bài không được thì chúng tôi cùng với đồng chí bên đó có thể ra ngoài cũng được mà.



Lam Tương liên thanh phụ họa, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt Phạm Hồng Vũ.



Nhân viên râu ria thì Phạm Hồng Vũ cũng được tính là một người rồi.



Chỉ là một cán sự bình thường, còn ít tuổi, lại mới tham gia công tác, có tư cách gì mà ngồi cùng bàn ăn cơm với Phó chủ tịch thường trực địa khu và đại lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch quốc gia chứ? Nếu an bài được thì tự nhiên cũng không ngại mà cấp cho Phạm Hồng Vũ một thể diện. Nói như thế nào thì Phạm Vệ Quốc hiện tại cũng là Chủ tịch huyện Vũ Dương rồi. Nếu chẳng may an bài không được, Phạm Hồng Vũ có thể ra mấy tiệm ăn bên ngoài cũng được mà.



Phạm Hồng Vũ cười mà không nói.



Đối với điệu bộ này của Lam Tương, đồng chí Phạm Hồng Vũ một câu hứng thú nói với y cũng đều không có.



Tuy nhiên, ngoài mặt xem ra, đồng chí Phạm Hồng Vũ thật ra cũng khá quy cũ. Lãnh đạo đang nói chuyện, hắn chỉ ngoan ngoãn đứng một bên không lên tiếng.



Trẻ nhỏ dễ dạy.



Cao Khiết vẫn lắc đầu, thành khẩn nói:



- Chủ tịch địa khu Triệu, thật sự không thích hợp. Tôi xem như vầy, để tôi liên lạc với mấy bạn hồi đại học của tôi, xem có thể nhờ họ đặt giùm phòng riêng ở khách sạn khác hay không?



Lại nói tiếp, Cao Khiết vẫn tận lực muốn giải quyết khó khăn này cho Triệu Học Khánh.



Nói như thế nào thì cũng là vì công tác của địa khu Ngạn Hoa.



- Đồng chí Cao Khiết, cô đừng cố chấp như vậy chứ? Sao không biết lấy đại cục làm trọng?



Triệu Học Khánh mặt đen lại, giống như muốn chảy xuống dưới.



Lam Tương cũng là vẻ mặt không thể tin nổi.



Việc lạ hàng năm đều có, nhưng năm nay lại không có nhiều.
Trưởng phòng Hồng liền giật mình, thần sắc hòa hoãn một chút, mỉm cười nói:



- Như vậy cũng tốt, bạn học Tiểu Cao nhất định cũng là thiếu niên tuấn kiệt rồi.



Bạn học Cao Khiết chắc cũng xinh đẹp như cô, Trưởng phòng Hồng cũng không để ý chờ thêm một lát. Khi đó uống rượu sẽ có thêm hương vị.



Lam Tương lặng lẽ đi sát bên cạnh Phạm Hồng Vũ hỏi:



- Tiểu Phạm, các người mời mấy vị khách? Đặt phòng riêng là mấy người ngồi?



Vấn đề này nên trước nhất làm cho rõ ràng, bằng không sẽ không dễ an bài. Nếu đặt một phòng riêng nhỏ, một đống người chen lấn vào, không khỏi thất lễ, chỉ sợ Trưởng phòng Hồng sẽ mất hứng.



Về phần đồng chí Tiểu Phạm, đương nhiên phải tự giác nhường chỗ cho các vị lãnh đạo.



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:



- Cụ thể bao nhiêu tôi cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, Vụ trưởng Tào ngày hôm qua có điện thoại thông báo, ngoại trừ ông ấy còn có thêm một vị khách nữa. Chúng tôi đặt phòng tám người, thư ký Lam cảm thấy nên an bài thế nào?



- Vụ trưởng Tào? Người đó là Vụ trưởng Tào?



Phạm Hồng Vũ thanh âm rất thấp, nhưng nghe qua bên tai Lam Tương lại giống như sấm sét, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt đại biến, miệng há lớn, đầu lưỡi như co rút lại.



Vụ trưởng Ủy ban Kế hoạch quốc gia, trong mắt cán bộ cơ sở chính là đại nhân vật. Cho dù là Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn chỉ sợ cũng chưa chắc mời được người ta. Còn phải xem người ta có thời gian và có nể mặt hay không.



Về phần lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa cũng không cần thiết nhắc tới.



Lam Tương nằm mơ cũng không nghĩ tới, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lại có thể mời được Vụ trưởng của Ủy ban Kế hoạch quốc gia ăn cơm, cho dù là Phó vụ trưởng thì cũng đã rất giỏi rồi.



Phạm Hồng Vũ nâng đồng hồ lên nhìn nói:



- Hẳn là sẽ tới ngay, Vụ trưởng Tào là người rất đúng giờ.



Trong phút chốc, Lam Tương mới bình ổn lại, lại vù vù xông ra mồ hôi lạnh, nhìn Phạm Hồng Vũ, ra sức nuốt nước miếng, đầu óc loạn thành một bầy, không biết phải làm thế nào cho đúng.



Nghe lời này, đồng chí Phạm Hồng Vũ với Vụ trưởng Tào rất quen thuộc.