Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 142 : Chủ tịch tỉnh giá lâm

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


- Chủ tịch địa khu….



Lam Tương hồi phục lại tinh thần, bất chấp nhiều lời với đồng chí Phạm Hồng Vũ, vội vàng bước sát lại gần Triệu Học Khánh, hạ giọng nói vài câu.



- Cái gì?



Triệu Học Khánh cũng chấn động, ánh mắt phút chốc tròn xoe, tuyệt không tin những gì Lam Tương nói, một lúc lâu cũng không nói ra lời.



- Chủ tịch địa khu Triệu, làm sao vậy?



Trưởng phòng Hồng vẫn ung dung như trước, mỉm cười hỏi.



- A, Trưởng phòng Hồng…



Triệu Học Khánh hoàn toàn không biết nói như thế nào. Thật sự những lời Lam Tương vừa nói quá mức kinh người, tạm thời không biết giải thích với Trưởng phòng Hồng như thế nào.



Trưởng phòng tự nhiên không hiểu ra làm sao.



Lập tức, một chiếc xe hồng kỳ uy nghiêm chậm rãi chạy tới.



Nhìn thấy chiếc hồng kỳ này, Triệu Học Khánh sắc mặt đại biến.



Đây chiếc xe số 1 của của văn phòng tỉnh tại thủ đô. Bình thường khi lãnh đạo chủ chốt của tỉnh đến thủ đô công tác thì mới dùng chiếc xe này. Chẳng lẽ ở tỉnh có vị lãnh đạo chủ chốt nào đến sao?



Chiếc xe hồng kỳ chậm rãi dừng lại trước cửa đại sảnh, hai người đàn ông trung niên từ từ bước xuống xe.



Đám người Triệu Học Khánh, Trưởng phòng Hồng ngây ra như phỗng.



Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cũng trố mắt nhìn.



Tào Tuấn Thần nói muốn giới thiệu một người bạn cho hai người họ quen biết. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ suy nghĩ nát óc cũng không đoán được người bạn học của Tào Tuấn Thần lại là Phó bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Sơn Vưu Lợi Dân.



Đây là thể diện quá lớn!



Lập tức, ngoài cửa khách sạn Hữu Nghị loạn cả một đoàn.



Không đợi Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ phản ứng, Triệu Học Khánh và đám người Trưởng phòng Hồng đã bước nhanh lên, cúi đầu chào.



- Chủ tịch tỉnh Vưu, chào ngài, chào ngài.



- Xin chào Vụ trưởng.




Vưu Lợi Dân và Tào Tuấn Thần ngồi ở vị trí chủ vị. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, Triệu Học Khánh theo thứ tự ngồi bên phải Vưu Lợi Dân. Trưởng phòng Hồng ngồi bên người Tào Tuấn Thần, trật tự vô cùng.



Về phần hai vị đồng nghiệp của Trưởng phòng Hồng, lúc này là ai cũng không cố đi lên, liền do Lam Tương chiêu đãi. Có chút việc mà làm không xong thì thư ký Lam có thể về nhà bán khoai lang cho rồi.



Cao Khiết đặt tám món ăn và một món canh, trong đó có một món hải sản, còn lại đều là món ăn bình thường. Rượu là rượu Mao Đài, Tào Tuấn Thần tuy rằng phản đối phô trương lãng phí, nhưng thân phận còn tại đó, keo kiệt là không được.



Cũng may Tào Tuấn Thần không nói gì.



Lại nói tiếp, hôm nay là ông chủ động mời Vưu Lợi Dân, xem như là nửa chủ nhà.



Vừa ngồi xuống, Triệu Học Khánh đã đứng dậy, chủ động mở bình rượu, rót cho các vị lãnh đạo. Cao Khiết vội vàng nói;



- Chủ tịch địa khu Triệu, ngài là lãnh đạo, như thế nào lại để ngài làm điều này chứ. Mời ngài ngồi, để tôi làm được rồi.



Nói xong, liền đoạt lấy bình rượu trong tay Triệu Học Khánh, rót cho mỗi người một ly.



Còn đồng chí Phạm Hồng Vũ thì vẫn bình thản, không tỏ vẻ gì.



Ở trên bàn rượu, cũng không phải ai có tư cách rót rượu. Đồng chí Phạm Hồng Vũ cấp bậc vẫn còn kém.



Sau khi rót đầy rượu, Cao Khiết bưng lấy ly rượu, nói:



- Chủ tịch tỉnh Vưu, Vụ trưởng Tào, Chủ tịch địa khu Triệu, Trưởng phòng Hồng, tôi và đồng chí Phạm Hồng Vũ đại diện cho toàn thể cán bộ thị trấn Phong Lâm, kính mời các vị lãnh đạo.



Mọi người đều mỉm cười, nâng ly rượu lên cụng một cái, rồi uống cạn.



Vưu Lợi Dân lập tức nói:



- Tiểu Cao, hôm nay chúng tôi chủ yếu muốn nghe xem ý tưởng mới mẻ của mọi người. Cứ nói thoải mái, không cần câu nệ. Còn uống rượu, mọi người tùy ý.



- Vâng, chúng tôi kiên quyết quán triệt chứng thực chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Vưu.



Cao Khiết mỉm cười nói.



Vưu Lợi Dân cười:



- Trên bàn rượu, đừng tỏ ra lễ nghi phiền phức. Nói thoải mái, nói thoải mái.



Nói thì nói như thế, nhưng trình tự thì vẫn phải có. Lập tức Triệu Học Khánh, Trưởng phòng Hồng, Phạm Hồng Vũ theo thứ tự đứng dậy, hướng lãnh đạo mời rượu. Không khí trong phòng dần dần nóng lên.