Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 151 : Hội nghị liên tịch Đảng Chính quyền

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Buổi tối đại viện thị trấn Phong Lâm khá “im lặng”, ngoài tiếng mưa rơi ra thì không nghe thấy âm thanh khác. Nhà ngang rất nhiều phòng vẫn còn sáng đèn.



Cuộc sống về đêm của cán bộ thị trấn Phong Lâm, chủ yếu là đánh bài. Ăn tối xong, mọi người lại túm năm tụm ba, bắt đầu mở “đại hội anh hùng”. Chủ yếu là đánh bài pu-khơ, mạt chược thời đó vẫn chưa được lưu hành lắm. Đánh bài ở đây vẫn có cược tiền, tuy nhiên tiền cược không lớn. Cán bộ thời đó, lương cũng không cao, nên cũng chẳng lấy đâu ra mà đánh nhiều.



Cao Khiết trở về phòng của mình, thay quần áo rồi lập tức đi ra. Phạm Hồng Vũ đứng ngoài hành lang chờ cô. Phòng của Chủ nhiệm Phạm cùng ở tầng trệt với Chủ tịch thị trấn Cao, cho nên vẫn được coi là hàng xóm như thuở còn ở nhà tập thể của Địa ủy.



- Đi, đến nhà Bí thư Lư báo cáo tình hình.



Cao Khiết tay cầm một chiếc túi lưới, bên trong là chút kẹo bánh. Mang tiếng đi thủ đô về, chả nhẽ lại không có cái kẹo để làm quà cho các đồng chí ở nhà. Quan hệ với Lư Vệ Đông căng thẳng là một chuyện, còn việc lễ nghĩa là không thể thiếu.



Vừa mới đến cửa nhà Lư Vệ Đông, đã nghe thấy tiếng ồn ào. Hình như mọi người đang kêu Bí thư Lư chui gầm bàn thì phải.



Lư Vệ Đông đánh bài không chơi tiền, mà là chỉ chui gầm bàn hoặc dính “râu” lên trên mặt mà thôi. Ở mặt này, Lư Vệ Đông coi như làm tấm gương tốt. Đánh bài thua cũng không xấu lắm, chui gầm bàn cũng chẳng vấn đề gì.



Cao Khiết gõ cửa.



- Ai đấy.



Bên trọng vọng ra tiếng của một Phó Chủ tịch thị trấn, sau đó cửa phòng được mở ra, lập tức vẻ mặt anh ta trở nên đỏ bừng vì ngượng.



- Chủ tịch thị trấn Cao?



- Xin chào Phó chủ tịch Lưu.



Cao Khiết khẽ mỉm cười.



- Ồ, Chủ tịch thị trấn Cao, cuối cùng cô cũng đã về rồi à…mời vào, mời vào. Ồ, Chủ nhiệm Phạm cũng đến à…



Phó Chủ tịch thị trấn Lưu cũng không dám chậm trễ, hướng về phía Chủ nhiệm Phạm gật đầu mỉm cười.



Tiểu Phạm giờ cũng đã thành một nhân vật rồi đấy.



Trong phòng bừa bãi, một chiếc bàn hình vuông đặt chính giữa. Năm sáu người vây quanh bàn, xung quanh đầy tàn thuốc và vỏ hạt dưa. Mọi người đến nhà Lư Vệ Đông đánh bài, bình thường Lư Vệ Đông đều có “chiêu đãi”, làm “lão đại” không thể quá keo kiệt được.
Ông ta được phân công quản lý mảng tài chính, cho nên khá quan tâm đến chuyện này.



Thông thường mà nói, tài chính ở địa phương tài chính đều trực tiếp do người đứng đầu bên mảng chính quyền quản lý, đó chính là mạch máu, không thể giao cho chức phó được. Thậm chí Bí thư Đảng ủy và thủ trưởng hành chính cũng đều tranh giành để nắm tài chính trong tay. Nhưng ở thị trấn Phong Lâm, nhân viên vượt chỉ tiêu, phó chủ tịch thị trấn nhiều, dù sao cũng phải phân phối đều để quản lý công việc, không thể nắm hết vào tay được.



Tự nhiên, Cao Khiết cũng sẽ không mặc kệ vấn đề tài chính, những việc quan trọng thì Phó chủ tịch thị trấn Lưu cũng không có quyền quyết định. Thậm chí Cao Khiết cũng không thể một mình quyết định được, mà phải bàn bạc bới Lư Vệ Đông. Càng là cơ cấu chính quyền cơ sở thì sự phân công giữa đảng và chính quyền càng không rõ ràng, quyền uy của nhân vật số 1 có mặt ở khắp nơi.



Cao Khiết mỉm cười nói:



- Cụ thể bao nhiêu, thì tôi cũng không dám khẳng định, nhưng chừng hai ngăm ngàn thì có.



Điểm này, Vụ trưởng Tào đã hé lộ với Cao Khiết. Tào Tuấn Thần nói với Cao Khiết, tình hình tài chính của nhà nước dang khó khăn, không thể cấp cho thị trấn Phong Lâm nhiều được.



Nhưng hai trăm ngàn này đối với cán bộ ở thị trấn Phong Lâm mà nói, đã là con số thiên văn rồi.



Phải biết rằng, tổng thu nhập tài chính của thị trấn Phong Lâm năm ngoái, cũng chỉ hơn ba chục ngàn tệ, vừa đủ để phát lương cho cán bộ chính thức, còn tiền lương cho nhân viên hợp đông thì phải đợi kinh phí từ cấp trên.



Hai trăm ngàn, tương đương với tổng thu nhập trong 6 năm của thị trấn Phong Lâm.



- Nhiều như vậy sao?



Mọi người lại được phen há mồm trợn mắt, đa số đều tỏ ra không tin.



Vốn tưởng rằng Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ở thủ đô “yêu đương”, có thể lấy được một vài chục ngàn tiền từ một ủy ban quốc gia nào đó là đã ghê gớm lắm rồi, không ngờ Cao Khiết lại xướng lên một con số lớn như vậy.



- Thật sự là hai ngăm ngàn sao? Vậy thì tốt quá, tiền lương của nhân viên hợp đồng kia cuối cùng cũng có hy vọng rồi.



Phó Chủ tịch thị trấn Lưu vui mừng quá đỗi, luôn miệng nói.



Cao Khiết lại cau mày lên.



Số tiền này, không phải cô ấy về để đắp vào lỗ hổng kia.