Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 158 : Gian nan thuyết phục
Ngày đăng: 01:13 22/04/20
Mặc dù mưa rất lớn, gây ra động tĩnh lớn như vậy vẫn kinh động đến rất nhiều thôn dân, rất nhiều người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt. Thôn Đại Vương cách trụ sở thị trấn không xa, trong thôn cũng đã thông quốc lộ, các thôn dân cũng không phải chưa nhìn thấy ô tô bao giờ. Nhưng nhiều xe tải lớn như vậy cùng tiến vào trong thôn, cộng thêm bảy tám chục dân binh nữa thì quả thật khiến cho người ta tò mò, còn mang theo tâm lý sợ hãi.
Xem ra, hình như là đến bắt người.
Những việc phát sinh từ thời đại động loạn, đến giờ vẫn ăn sâu vào ký ức của nhiều người.
Tuy nhiên bày ra trận chiến lớn như vậy, cũng không phải đều không có ưu đãi. Ít nhất những cán bộ thôn này đều đến rất nhanh. Tất cả mọi người hiểu rằng, phát sinh đại sự rồi. Chỉ trong chốc lát, nhà của Lư Hưng Thịnh đã chật cứng.
Ngoài cửa còn có rất nhiều thôn dân hiếu kỳ đến xem náo nhiệt.
- Chủ tịch thị trấn Cao, trưởng phòng Thái, cán bộ thôn đều đã đến đông đủ rồi.
Lư Hưng Vượng nói với Cao Khiết.
Cao Khiết gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, bây giờ chúng ta họp. Bí thư chi bộ, hôm qua thị trấn mở cuộc họp, hiện tại tôi thay mặt cho chính quyền thị trấn, truyền đạt tinh thần của cuộc họp Đảng ủy thị chấn cho các đồng chí ở thôn Đại Vương.
Phạm Hồng Vũ âm thầm gật đầu.
Trong quan trường, nhiều khi phải nói dối như vậy.
Đám người Lư Hưng Vượng ai nấy đều ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Cao Khiết.
Đến những thôn dân đứng ngoài cũng im miệng.
- Xét thấy tình hình mưa lớn kéo dài nhiều ngày, mùa lũ năm này đến sớm. Toàn bộ thị trấn đều phải làm tốt công tác chuẩn bị phòng chống lũ lụt. Nhất là ở thôn Đại Vương, vị trí đặc biệt, đại bộ phận nhà ở đều xây dựng dựa vào núi. Căn cứ vào việc khảo sát thực địa của thị trấn, núi Đại Vương sắp bị phá hư, đất bị trôi nghiêm trọng, khả năng sẽ dẫn đến tình trạng lở đất, gây tai họa cho nhân dân chúng ta. Do vậy nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị để phòng chống đất đá lở quy mô lớn.
Lời vừa nói ra, rất nhiều người đều ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không hiểu vì sao.
Phỏng chừng rất nhiều người đang ngồi đây không hiểu đất đá trôi hay lở đất là như thế nào.
Cao Khiết quả quyết nói:
- Các đồng chí, Chủ nhiệm Phạm nói rất có lý, cẩn tắc vô áy náy. Bảy tám trăm người sống dưới chân núi, nếu không xảy ra việc gì thì không sao, nhưng một khi lở đất thì sẽ xảy ra vấn đề rất lớn. Mấy trăm mạng người đâu phải chuyện đùa. Không được do dự nữa, lập tức dời nhân dân đi. Ô tô và dân binh, chúng tôi đều đưa đến rồi, chính là để giúp mọi người sơ tán.
Lư Hưng Vượng do dự, nói:
- Chủ tịch thị trấn Cao, nhiều người như vậy, lại đồ đạc nữa, mang đi chỗ nào bây giờ?
- Chủ yếu là di chuyển người đi, còn đồ đạc thì chỉ mang theo những đồ quý giá, chăn màn quần áo, gia súc gia cầm. Còn những cái khác thì không cần quản nữa. Tạm thời di chuyển dến trường học trong thị trấn, thị trấn sẽ phụ trách đồ ăn cho mọi người. Còn khi nào về thì đợi mưa tạnh rồi tính sau. Tôi cũng hy vọng thân núi sẽ không bị lở đất, nhưng cần phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, mạng người là quan trọng.
- Cái này…Chủ tịch thị trấn Cao, chúng ta có thể nghĩ ra những cách khác được không?
Trưởng thôn Lư Hưng Hoa vẫn không muốn chuyển. Lư Hưng Hoa tuổi tác tương đương với Lư Hưng Vượng, tính tình lại khá cố chấp, thần thái cũng có chút bướng bỉnh không chịu thuần phục, đối với cán bộ trong thị trấn, ông ta cũng không tôn trọng giống như Lư Hưng Vượng.
- Nghĩ cách khác?
Cao Khiết có chút không hiểu.
- Đúng, chúng ta không cần chuyển mà tổ chức cho người lên núi, đào mấy lỗ lớn, để cho nước chảy xuống đó, như thế không phải sẽ không có vấn đề gì nữa sao?
Lư Hưng Hoa vừa nói vừa nhìn xung quanh, dường như có chút tự đắc.
Phạm Hồng Vũ dở khóc dở cười, lập tức nói:
- Trưởng thôn, cái này tuyệt đối không được. Bên trong triền núi bị vét hết rồi, cho dù anh có mở bao nhiêu lỗ cũng không có tác dụng. Hơn nữa, tình hình nguy hiểm như vậy, ta không thể cho người lên núi được. Nếu chẳng may xảy ra lở đất thì những người lên núi chỉ có nước chết. Đừng có nghĩ đến cách này nữa, đường sống duy nhất chính là chuyển đi mà thôi.
Cao Khiết nói:
- Chủ nhiệm Phạm nói rất có lý, bây giờ không phải tranh luận những việc khác nữa. Nhất định phải cho dân đi sơ tán. Bí thư Hưng Vượng, trưởng thôn Hưng Hoa, chúng ta cùng nhau thảo luận phương pháp sơ tán dân. Mấu chốt là phải có trật tự, không được như ong vỡ tổ. Những nhà ở gần đường thì chuyển trước, những gia đình khác thu dọn đồ đạc xong, tập trung ở gần quốc lộ, chúng tôi dùng xe chở đến trường học của thị trấn.
Lư Hưng Vượng không kìm nổi liền gật gật đầu.