Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 159 : Bắt hắn lại
Ngày đăng: 01:13 22/04/20
Giữa trưa, việc sơ tán rốt cục cũng đã bắt đầy.
Dưới mệnh lệnh cưỡng chế của Cao Khiết, đám người Lư Hưng Vượng tuy rằng không tình nguyện những vẫn phải miễn cưỡng nhận quyết định của thị trấn. Trong cuộc họp, bàn bạc qua trình tự di dời, cán bộ thôn cũng bắt đầu phân công nhau hành động, động viên các hộ gia đình di dời.
Nhà Lư Hưng Vượng di dời đầu tiên.
Lúc này, mới triệu tập thôn dân để làm công tác thuyết phục thì có vẻ không ổn. Mưa rất lớn, cho dù mỗi nhà cử một người đại diện đến họp, đều không biết phải mất bao lâu mới tập hợp được hết người, mất mấy tiếng đồng hồ nữa thì trời cũng tối rồi.
Bí thư chi bộ di dời đầu tiên, chính là muốn làm gương cho những người khác.
Cái gọi là “Thôn nhìn thôn, hộ nhìn hộ, quần chúng nhìn cán bộ” chính là đây, thời khắc mấu chốt, có thể có được những tác dụng cực kỳ tốt.
Đám dân binh trong thị trấn giúp nhà Lư Hưng Vượng di dời, còn Lư Hưng Vượng thì đi đến những là khác để làm công tác thuyết phục.
Di dời bảy tám trăm người, là một việc rất lớn, phức tạp vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn, thôn Đại Vương người hô ngựa hý, gà bay chó sủa…
Phạm Hồng Vũ không khuôn đồ mà đứng ở cửa nhà Lư Hưng Vượng, dõi mắt chung quanh.
“Chiến đấu” bắt đầu, cũng phải có vị trí chỉ huy.
Nếu không thì sẽ trở nên lộn xộn mất.
Đa số thôn dân đều do dự, nhưng một bộ phận nhỏ thôn dân thì rất nhát gan, sợ núi Đại Vương sẽ sụp xuống, tiếp nữa là sợ nếu như không phục tùng mệnh lệnh thì cán bộ thị trấn sẽ bắt người. Thấy nhà của Bí thư chi bộ di dời đầu tiên, cũng cuống cuống tay chân thu dọn đồ để chuyển.
Cao Khiết tuy rằng yêu cầu chỉ đem theo những vật nhẹ nhàng, còn nhưng vật cồng kềnh thì bỏ lại, nhưng mệnh lệnh này làm sao quán triệt được. Tài sản của thôn dân vốn cũng chẳng có gì đáng giá, giường chiếu đối với họ cũng rất quý giá, bắt họ vứt lại thì e rằng khó mà thực hiện được.
Lư Chiêm Quân xuất thân từ quân nhân, thấy thế rất không hài lòng nói:
- Chủ nhiệm Phạm. nếu đánh trận như vậy, bộ đội không cần địch đến đánh thì cũng tự suy sụp rồi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nói:
- Tốc độ quả thật quá chậm, nếu mang vũ khí đến thì bây giờ có thể cưỡng chế dời đi.
Lư Chiêm Quân nói:
- Cái này e là không được, cho dù là có súng cũng không để đối phó với quần chúng được.
- Những lúc bắt buộc thì đành phải như thế, dù sao cũng là để tốt cho họ thôi mà.
Đang lúc nói chuyện, một dân binh vội vã chạy tới nói:
- Chủ nhiệm Phạm, cậu dọa ai đấy?
Lư Hưng Hoa cũng không phải hạng vừa, hai tay chống nạnh, mắt trừng trừng đối mặt với Phạm Hồng Vũ, tỏ vẻ khinh thường.
Đến Cao Khiết có khi ông ta còn chẳng thèm để vào mắt, đừng nói là một chủ nhiệm con con như Phạm Hồng Vũ.
- Lư Hưng Hoa, tôi không phải dọa anh, anh mở mắt ra mà nhìn xem tình hình như thế nào. Nói thật, anh không chuyển, chết là xứng đáng. Nhưng anh có quyền gì mà để cho nhiều người chết cùng như vậy?
- Cậu mới là người đáng chết ấy.
Thấy Phạm Hồng Vũ mở miệng mắng, Lư Hưng Hoa cũng đáp trả. Mặt đỏ bừng bừng, gân xanh trên cổ nổi cả lên, giống như một con gà chọi, có thể xông vào Phạm Hồng Vũ bất cứ lúc nào.
- Hưng Hoa, đừng có ầm ĩ nữa, đúng là có rất nhiều đá lăn xống, chuồng heo nhà Hưng Quang bị đá lăn trúng, đổ rồi kìa. Đi đi, đừng kéo dài thời gian nữa.
Thấy tình hình như vậy, Lư Hưng Vượng vội lên tiếng.
- Mấy tảng đá lăn thì sợ cái gì? Đâu phải là chưa xảy ra bao giờ? Lư Hưng Vượng, cậu đừng nhát gan như thế, cậu sợ cái gì? Sợ thị trấn tước mất cái chức Bí thư chi bộ của của cậu à? Tôi nói cho cậu biết, nhân vật số 1 của thị trấn Phong Lâm là Bí thư Lư, ông ấy chưa lên tiếng, tôi kiên quyết không chuyển. Xem ai làm gì được tôi?
Lư Hưng Hoa hai mắt trừng lên, cứng đầu nói.
- Đúng vậy, bắt chúng tôi chuyển nhà cũng được, bảo Bí thư Lư đến nói với chúng tôi. Chỉ cần Bí thư Lư đến thì cái gì tôi cũng nghe.
- Đúng vậy, chúng tôi chuyển đi rồi thì ăn ở đâu, nghỉ ở đâu. Đồ đạc trong nhà mất rồi ai sẽ bồi thường.
Cả nhà lại ồn ào theo.
- Đều im hết đi.
Phạm Hồng Vũ tức mình hét to một tiếng.
Cả nhà lập tức im lặng.
- Lư Hưng Hoa, anh kiên quyết không chuyển đúng không?
Phạm Hồng Vũ nhìn chằm chằm Lư Hưng Hoa, lạnh lùng hỏi.
- Không chuyển.
Lư Hưng Hoa vẫn cứng đầu.
- Được, anh không chuyển chứ gì. Người đâu, bắt anh ta lại.