Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 160 : Dám

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


- Vâng.



Một nhóm dân binh tay cầm dây thừng một loạt đi lên.



Thật không ngờ, Chủ nhiệm Phạm bảo bọn họ mang theo dây thừng đi không phải để giúp người dân chuyển nhà mà là để trói trưởng thôn.



- Làm gì thế? Ai dám…



Lư Hưng Hoa không ngờ ngay ở thôn Đại Vương này, mà lại còn ở ngay chính nhà y mà lại bị người ta đến trói như vậy.



- Các người làm thì thế, anh ấy là trưởng thôn đấy.



Mấy thôn dân đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, hoàn toàn chưa lấy lại được tinh thần, chỉ có một hai người kêu to lên như vậy.



- Anh ta đã không còn là trưởng thôn nữa rồi.



Phạm Hồng Vũ quát lớn.



- Núi Đại Vương sắp sụp xuống rồi, thân là trưởng thôn nhưng lại mặc kệ sinh mạng của quần chúng nhân dân, lại cổ vũ mọi người chống đối, có loại trưởng thôn như vậy sao? Hành vi của anh ta chính là chống việc thi hành công vụ, theo quy định của phòng quản lý trị an thì phải bắt anh ta lại, tạm giam hành chính.



- Đúng vậy, tôi là đồn trưởng đồn Công an Lư Chiêm Quân, hiện tại tôi hạ lệnh, bắt tên Lư Hưng Hoa lại vì có hành vi gây trở ngại cho việc thi hành công vụ. Các người ai dám hùa theo thì cũng sẽ bắt luôn.



Lư Chiêm Quân lập tức đứng ra, hai tay chống nạnh, uy phong nói.



- Đúng là đồn trưởng Lư.



Rất nhiều thôn dân của thôn Đại Vương biết Lư Chiêm Quân, biết gã không chỉ là đồn trưởng đồn công an, mà còn là người tai to mặt lớn trong dòng họ Lư.



Những người khác muốn đến thôn Đại Vương bắt người rất khó, các thôn dân sẽ quyết liệt chống cự. Nhưng Lư Chiêm Quân thì khác, gã có bối phận cao, theo bối phận trong gia phả thì Lư Hưng Hoa phải gọi gã là “chú”.



Thôn dân không dám động thủ với gã.



- Đồn trưởng Lư, sao tôi lại gây cản trở công vụ? Tôi đâu có, tôi chỉ là không chịu chuyển nhà mà thôi…



Lư Hưng Hoa ra sức giãy dụa, la lớn, bị mấy thanh niên ấn chặt, đâu thể giãy dụa mà thoát được.



- Lư Hưng Hoa, anh cho rằng không chịu chuyển nhà là riêng chuyện của nhà anh thôi sao? Đất đá trôi xuống anh chỉ còn con đường chết mà thôi.



Lư Chiêm Quân lớn tiếng quát.



- Chết thì chết, tôi sợ cái quái gì.



Lư Hưng Hoa vẫn tỏ ra cứng đầu nói.



- Anh không sợ chết, nhưng không có quyền bắt mọi người chết theo. Tôi cảnh cáo các người, lập tức chuyển nhà ngay, ai không chuyển thì sẽ lập tức bắt lại, đưa về đồn giam.



Lư Chiêm Quân trừng mắt nói.
- Chú, chú mau cứu cháu. Bọn họ ngang ngược, là thổ phỉ ác bá…



Vừa nhìn thấy Lư Vệ Đông, Lư Hưng Hoa như đứa trẻ nhìn thấy mẹ, liền ra sức giãy dụa, miệng kêu lớn.



- Bí thư Lư, bọn họ gây cản trở công vụ, đồn công an tiến hành bắt giam theo quy định.



Phạm Hồng Vũ cũng không ngờ Lư Vệ Đông sẽ xuống, hai hàng lông mày nhăn lại, cao giọng đáp.



- Gây cản trở công vụ cái gì? Các người đang thi hành công vụ gì? Đảng ủy thị trấn họp nghiên cứu hay chưa? Đồng ý cho các người làm như thế à? Đây là các người hoàn toàn làm theo ý mình. Trong mắt các người còn có…còn có Bí thư Đảng ủy là tôi không?



Lư Vệ Đông bất chấp trời mưa, cứ đứng trong mưa, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Phạm Hồng Vũ, giận dữ quát.



- Phạm Hồng Vũ, từ vây giờ trở đi, cậu không còn là cán bộ của thị trấn Phong Lâm nữa. Chúng tôi không cần loại cán bộ như cậu, suốt ngày chỉ biết quấy rối.



Giờ khắc này, Phạm Hồng Vũ không có thời gian tranh luận với Lư Vệ Đông, cười lạnh một tiếng:



- Bí thư Lư, chuyện này đến lượt ông làm chủ sao? Ông không phải là Bí thư thị ủy, càng không phải Bí thư địa ủy.



- Mày….đồ khốn khiếp.



Lư Vệ Đông giận tím mặt, người run rẩy như muốn xông lên đấm cho Phạm Hồng Vũ một cái vậy.



Phạm Hồng Vũ lại cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ông ta nữa, liền xoay người, vung tay lên, nói với đám dân binh:



- Dẫn bọn họ lên xe, dẫn đi.



- Chúng mày dám.



Lư Vệ Đông đập chân, giống lên.



- Chúng mày là đồ khốn khiếp, lập tức thả ông nội chúng mày ra.



Lư Vệ Đông không khỏi ngơ ngác, bất lực. Ở thị trấn Phong Lâm này mấy chục năm rồi, chưa từng có việc như vậy xảy ra.



- Dám.



Phạm Hồng Vũ rống to một tiếng.



Phạm Hồng Vũ lại quay đầu sang chỗ khác, căm tức nhìn Lư Vệ Đông, nhả tưng câu tưng chữ:



- Lư Vệ Đông, ông còn dám cản trở công vụ, chúng tôi cũng sẽ bắt ông lại.



Ngay cả mưa to tâm tã, những người này cũng nghe rất rõ ràng.



Mọi người như hóa đá tại chỗ.