Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 190 : Phó Chủ tịch thị trấn Phạm thật biết tiêu tiền

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Mùa thu tháng mười, mặt trời chiếu rực rỡ.



Thời tiết mặc dù đã hơi se lạnh, trong phòng Bí thư Đảng ủy Cao Khiết vẫn mở cửa sổ, cánh cửa chính thì đóng chặt. Bí thư Cao ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc xem công văn.



Phó Chủ tịch thị trấn Phạm Hồng Vũ thì ngồi đối diện hút thuốc, bộ dạng rất tùy ý, cả ghế cũng bị lệch đi.



Nói ra thì Phó Chủ tịch thị trấn Phạm cũng chẳng “tôn trọng” Bí thư Cao cho lắm.



Hai hàng lông mày của Bí thư cao hơi cau lên, ngâng đầu, nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, không hài lòng nói:



- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, sao tài chính của quý 3 lại bết bát như vậy, thiếu hụt cao quá.



Bí thư Cao đang xem chính là bảng báo cáo tài chính quý 3 của thị trấn Phong Lâm.



Bản báo cáo thể hiện rõ ràng, quý 3 năm nay tổng thu vào của thị trấn Phong Lâm là hơn 35 ngàn tệ. Dường như rất đáng phấn khởi, thu nhập tài chính của một quay tương đương với cả năm ngoái. Nhưng, về khoản chi trong quý là 136000 tệ, cao hơn 10 lần so với năm ngoái, thiếu hụt tài chính lên đến hơn 100 ngàn tệ.



Trong lịch sử thị trấn Phong Lâm chưa từng tiêu một số tiền như vậy.



- Chỗ phải chi thì nhiều lắm, đây đã là tiết kiệm lắm rồi đấy.



Phó Chủ tịch thị trấn Phạm vẫn hút thuốc, giọng điệu vẫn tương đối thoải mái.



Đồng chí Phạm Hồng Vũ hiện trên thực tế đã là Chủ tịch thị trấn. Cao Khiết trên danh nghĩa là kiêm cả Chủ tịch, Bí thư nhưng phần lớn công việc của chính quyền thông thường đều giao cả cho Phạm Hồng Vũ, Bí thư Cao rất ít khi hỏi đến.



Trong phạm vi phân công cho Phạm Hồng Vũ, mới đầu là trợ giúp Chủ tịch thị trấn quản lý toàn bộ công tác của thị trấn. Cụ thể trong mục phân công, lại càng rõ ràng. Tất cả công việc mà Chủ tịch thị trấn nên qản thì Phạm Hồng Vũ căn bản đều quản lý, không bỏ sót chỗ nào.



Tài chính và thuế vụ được đánh dấu rõ ràng, trực tiếp do Phó Chủ tịch thị trấn phụ trách.



Những Phó Bí thư và Phó Chủ tịch thị trấn phân quản tài chính khác đều chỉ như “bù nhìn”. Việc chi thu tài chính thế nào cũng phải được đồng chí Phạm Hồng Vũ ký mới có hiệu lực. Cho dù là Phó Bí thư xếp trên Phạm Hồng Vũ, cũng không làm nên chuyện gì.



Riêng mục này đã hoàn toàn nói rõ vấn đề.



Đương nhiên, phân công này cũng không phải thu phục duy nhất, trải qua rất nhiều lần “Càn Khôn Đại Na Di”. Cao Khiết đem một số công tác của Chủ tịch thị trấn chuyển giao cho Phạm Hồng Vũ.
Quý 3 chi hơn 30 ngàn tệ, Phó Chủ tịch thị trấn Phạm gần như dùng để tu sửa thủy lợi. Vốn thị trấn có báo cáo, đề nghị thị xã tu sửa đập nước, thị xã thấy đáng thương cho 20 ngàn. Nói tiếp, điều này cũng không thể trách được thị xã, bởi vì thị xã cũng có chỗ khó. Lũ xuân năm nay, nơi gặp thiên tai không chỉ có mỗi thị trấn Phong Lâm, mà cả thị xã đều gặp tai họa, chỗ nào cũng giơ tay xin tiền để khắc phục hậu quả. Tiền đâu phải lá tre, thị xã cũng không thể có nhiều như vậy được.



Phạm Hồng Vũ liền tìm đến vay ngân hàng, để về tu sửa đập.



- Việc này, còn chưa làm xong. Hai tháng nay chỉ tu sửa đập chứa nước, còn kênh dẫn nước thì còn chưa nhúc nhích. Trước khi khai xuân thì nhất định phải tu sửa lại kênh dẫn nước một lần, nếu không vụ xuân sang năm làm thế nào. Còn nữa nguồn bò dê thì cũng phải tiến hành luôn, ngành chăn nuôi phải được tiến hành rộng rãi cả thị trấn. Tôi đoán, trước tết, ít nhất còn phải đi vay ngân hàng hai ba chục ngàn nữa mới tạm đủ dùng.



Phạm Hồng Vũ nói xong, liền dí đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn.



Gạt tàn này, chẳng khác gì là vật chuyên dụng cho Phạm Hồng Vũ. Cao Khiết không thích đồng chí nam hút thuốc trong phòng cô, Phạm Hồng Vũ là một ngoại lệ. Mặc kệ Bí thư Cao phê bình thế nào, thì hắn cũng không chịu hối cải.



Cho nên cô cũng không còn cách nào khác, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy.



Bất kể nói thế nào, người ta là Phó Chủ tịch thị trấn nhưng ôm đồm công việc của cả Chủ tịch, thậm chí công việc của Bí thư Đảng ủy hắn cũng làm hơn nửa, cho nên cũng phải có “đãi ngộ đặc thù” cho hắn mới phải.



Nhưng những lời này của Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, vẫn dọa cho Bí thư Cao phải la lên:



- Ba trăm ngàn? Cậu có nhầm không đấy? Năm nay chúng ta đã vay ngân hàng hai trăm ngàn, nếu vay thêm ba trăm ngàn nữa thì sang năm làm thế nào? Nhà máy đồ uống và nhà máy kim khí, cũng chỉ được 500 ngàn, chẳng lẽ sang năm phải đem hai nhà máy này gán nợ cho ngân hàng à?



Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười, nói:



- Bí thư đại nhân, chị tính toán không ra. Hiện tại giá trị của hai nhà xưởng là năm trăm ngàn, sang năm ít nhất cũng phải lên đến năm triệu. Đáng tiếc là không vay được nhiều hơn, để sửa lại toàn bộ tuyến đường của thị trấn. Việc này chậm nhất là đầu năm sau phải làm. Nếu không sẽ không theo kịp sự phát triển của tình thế. Mười ngàn năm thì lâu lắm, chỉ tranh thủ sớm chiều thôi.



Cao Khiết không khỏi bị hoa mắt.



Điều cô không chịu nổi chính là cái này, mỗi lần cùng Phạm Hồng Vũ nói đến con đường phát triển của thị trấn, Phạm Hồng Vũ liền nói chuyện với cô bằng ngữ khí “Kế hoạc Đại nhảy vọt”, như thể trong nháy mắt thị trấn Phong Lâm sẽ biến thành mỏ vàng, mọi người tha hồ mà nhặt tiền không bằng.



- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, chúng ta có thể đừng lạc quan như vậy không?



Một lúc sau, Bí thư Cao khẽ thở dài, nói.



- Chị, đây đã là quá bảo thủ rồi…đỉnh đầy chúng ta, không chỉ có một nhà máy đồ uống và nhà máy kim khí. Nhà máy điện tử cũng sắp được đầu tư, còn một số nhà xưởng khác nữa, chậm nhất sang năm có thể khởi công. Chị có thể đừng xem thường lực kêu gọi của việc tôi lĩnh 40 ngàn tệ tiền thưởng kia. Phỏng chừng, không lâu nữa sẽ có rất nhiều nhà xưởng mọc lên.[/CHARGE]