Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 191 : Cuộc điện thoại bất ngờ của Cao Nhã

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


- Đây là cậu học theo Thương Ưởng(1), ở cửa thành lập mộc.



Cao Khiết cười nói.



(1)Thương Ưởng) (khoảng 390 TCN-338 TCN), còn gọi là Vệ Ưởng hay Công Tôn Ưởng, là nhà chính trị gia, pháp gia nổi tiếng, thừa tướng nước Tần của thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.



- Có thể nói như thế, bao nhiêu năm nay, chính sách của chúng ta thay đổi liên tục, quần chúng đều đã chột dạ. Bất kỳ một chính sách nào mới thi hành, thì cũng phải có một thời gian xem chừng. Lúc này nhất định phải xây dựng sức mạnh từ những tấm gương. Khi bọn họ nhìn thấy chính sách của thị trấn thì sẽ thực hiện, như vậy mọi người mới động lòng…



Lúc trước Phạm Hồng Vũ quyết định dựa theo quy định của văn kiện trong thị trấn, tự mình thưởng cho mình bốn mươi ngàn tệ, đến Cao Khiết cũng cảm thấy không thỏa đáng, Phạm Hồng Vũ kiên trì đòi thưởng thì cũng đành phải thưởng. Ai ngờ lần thưởng này liền đưa đến chấn động cho thị trấn Phong Lâm, mọi người đều ý thức được, thị trấn lần này là làm thật, một số người có quan hệ cũng đã bắt đầu tiến hành.



Công tác thu hút đầu tư của thị trấn Phong Lâm lập tức mở ra mọt cục diện mới.



Cao Khiết gật gật đầu, lập tức lo lắng nói:



- Nhà xưởng xây rồi, sản phẩn có thể tiêu thụ ra ngoài hay không cũng là vấn đề lớn. Haiz, cậu cho Lư Đại Chính phụ trách toàn bộ công tác quản lý và tuyên truyền của khu công nghiệp, liệu cậu ấy có đảm nhiệm được không?



- Được.



Phạm Hồng Vũ khẳng định.



- Lư Đại Chính xuất thân là sinh viên đại học chính quy, ở thị trấn mà nói coi như là lông phượng và sừng lân rồi. Trong thị trấn này, nhiều cán bộ còn chưa tốt nghiệp cấp 3.



Cao Khiết nói:



- Nhưng có phải cậu ấy quá trẻ không?



Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười:



- Bí thư đại nhân, cái này là quan liêu rồi. Năm nay chị bao nhiêu tuổi? Lư Đại Chính chỉ nhỏ hơn tôi mấy tháng thôi đấy.



Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng.



Lư Đại Chính đúng là sinh cùng năm với Phạm Hồng Vũ, nhưng điều này có thể nói lên điều gì? Liệu có mấy thanh niên 21 tuổi được như Phạm Hồng Vũ? Tiếp xúc với hắn, dường như người ta liền quên đi tuổi tác của hắn, đều coi hắn như “đại ca”.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ mới lên làm Phó Chủ tịch thị trấn được có mấy tháng, đã muốn bố trí “nhân sự bộ máy” của thị trấn Phong Lâm mấy năm sau, cũng thật là mưu tính sâu xa.



Phạm Hồng Vũ nghiêm mặt nói:



- Chị, đây cũng không phải là xây dựng vây cánh cho mình, chủ yếu vẫn là phải duy trì tính liên tục của chính sách. Lưu quan chế mặc dù có tính hợp lý nhưng cũng lộ nhiều khiếm khuyết rõ ràng. Để có thành tích rất nhiều địa phương đều muốn làm đột kích cho nhanh. Trên thực tế, một chỗ muốn phát triển thật sự, ít nhất cũng phải cần mười năm thậm chí là thời gian dài hơn. Đảm bảo phương châm chính sách tốt, có thể có đực sự quán triệt liên tục. Vì sao chế độ nhận thầu nhất định phải 50 năm không thay đổi? HongKong trở về, cơ bản chế độ xã hội cũng phải 50 năm không thay đổi? Chính là đạo lý này. Chúng ta hai năm nay, nhiều nhất cũng chỉ tạo cơ sở cho thị trấn Phong Lâm, vực nhà máy dậy…



Cao Khiết cười nhạt một tiếng, nói:



- Thật giống với cậu, 21 tuổi, Phó Chủ tịch thị trấn đã gần nửa năm rồi, tuổi đảng cũng sắp được hay năm rồi, có phải không?



Mặc dù vẫn mang ý trêu chọc nhưng Cao Khiết hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Phạm Hồng Vũ,.



Khóe miệng Phạm Hồng Vũ hơi cười, lại lấy ra điếu thuốc, Cao Khiết liền trừng mắt nhìn hắn, đang muốn mở miệng “dạy bảo” thì điện thoại trên bàn reo lên.



- Xin chào….cô.



Thẩn thái Cao Khiết lập tức trở nên kinh ngạc.



Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, liền bỏ điếu thuốc lá xuống, nhìn chăm chú Cao Khiết.



Lúc này, sao tự nhiên Cao Nhã lại gọi điện trực tiếp cho Cao Khiết như vậy?



- Cô, nhớ cháu rồi hả?



Cao Khiết cười hì hì nói, trong nháy mắt một Bí thư thị trấn nghiêm trang liền biến thành một cô bé đang làm nũng.



- Tiểu Khiết, có một chuyện, cô phải nói cho cháu…Lục Nguyệt, cháu còn liên lạc không?



- Anh ta gọi điện cho cháu mấy lần, cũng chẳng có liên hệ khác…sao thế cô?



Đôi mi thanh tú của Cao Khiết hơi nhăn lại, dự cảm có điều gì đó sắp xảy ra.[/CHARGE]