Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 200 : Tôi vì sao vẫn nuông chiều cậu?

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


- Có cái gì nhìn không ra sao? Trước kia không nghĩ tới anh ta lại là người như thế.



Cao Khiết khinh miệt nói.



Cao Khiết mặc dù chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Lục Nguyệt phát triển mối quan hệ cá nhân, nhưng tổng thể mà nói thì ấn tượng đối với Lục Nguyệt không tệ. Người này tính tình ôn hòa, tư văn hữu lễ, bề ngoài tuấn tú, không làm cho người ta chán ghét.



Không nghĩ tới anh ta đến Ngạn Hoa chưa được một tháng đã lộ liễu sao chép ý tưởng của Phạm Hồng Vũ, còn công khai đăng trong tài liệu tham khảo nội bộ của văn phòng trung ương. Đây so với việc phát biểu trên các tạp chí còn muốn lợi hại hơn, trực tiếp đưa đến trước mặt lãnh đạo trung ương. Không nói mỗi lãnh đạo đều nhớ rõ bài văn này, nhớ rõ Lục Nguyệt, chỉ cần một hai người trong số đó có thể có ấn tượng thì là tuyệt đại cơ duyên rồi.



- Cho nên nói, tôi nhìn không ra người này.



Phạm Hồng Vũ lấy ra một điếu thuốc, thản nhiên nói.



- Ban đầu tôi cho rằng anh ta đến Ngạn Hoa là ý không ở trong lời. Hiện tại xem ra là hơi chút sai lầm.



Nói xong, liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia.



Nếu Lục Nguyệt hướng về Cao Khiết mà đến thì động tác này của y hôm nay chính là “tự sát”. Từ nay về sau hình tượng của y trong suy nghĩ của Cao Khiết hoàn toàn sụp đổ. Có lẽ Lục Nguyệt làm như vậy là có đạo lý. Nhưng phụ nữ là động vật có cảm tính, khi đối đãi còn cảm tính hơn nữa. Đàn ông có lẽ sẽ vì một lý do nào đó mà bắt mình ở cùng một chỗ với người phụ nữ mà mình không thích, nhưng phụ nữ tuyệt đối không có cảm tình với một người đàn ông mà mình khinh bỉ.



- Hừ, anh ta đương nhiên là ý không ở trong lời. Anh ta là hướng Phạm Hồng Vũ cậu mà tới.



Cao Khiết cười lạnh một tiếng.



Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhướng lên, hỏi:



- Nếu là như vậy thì tôi đây chỉ có thể khâm phục mà thôi. Anh ta so với tôi còn có tiềm chất của một gian thương hơn. Chính vì như thế mới đem tài nguyên lợi dụng đến mức tận cùng, chẳng sợ những tài nguyên không phải thuộc về mình cũng đem ra sử dụng.



Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh, vô tình Cao Khiết cũng bị ảnh hưởng, hơi chút bình phục lại tâm trạng, liếc nhìn hắn một cái, hừ nói:



- Cậu chỉ là da mặt dày, còn anh ta là vô sỉ.



Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nói:



- Chị, chị làm tôi thủ sủng nhược kinh đấy.



- Hân hạnh quá!



Cao Khiết lại hừ một tiếng.



Phạm Hồng Vũ lại cầm bản tài liệu nội bộ, xem qua một chút rồi nói:



- Luận sự, chiêu thức này của Lục Nguyệt quả nhiên rất hay. Bố của anh ta trước đó không lâu đã đến phòng nghiên cứu chính sách trung ương đưa bài văn tham khảo này của anh ta lên, không tốn chút sức nào. Phương diện lợi dụng tài nguyên này, đồng chí Lục Nguyệt thật sự là cao thủ. Hai bảy hai tám tuổi mà leo lên được vị trí của ngày hôm nay quả nhiên là có đạo lý.


Cao Khiết lập tức cau mày, thản nhiên nói:



- Phó chủ tịch thị xã Lục.



Tuy rằng hết sức áp chế cơn giận của mình, nhưng trong giọng nói của Cao Khiết vẫn không thể tránh khỏi phẫn ý, ngay cả một tiếng xin chào cũng không nói được.



Phạm Hồng Vũ có thể trong nháy mắt áp chế bản tính của mình nhưng Cao Khiết thì làm không được.



Người chân chính trẻ tuổi so với “ngụy thanh niên” thì còn khác nhau rất lớn.



Lục Nguyệt dường như không phát hiện Cao Khiết không hài lòng, vẫn mỉm cười, không vội vàng, không hấp tấp nói:



- Bí thư Cao, xin hỏi đồng chí Phạm Hồng Vũ có ở trong thị trấn không?



- Có, cậu ấy đang ở cạnh tôi, đang có vinh dự đọc qua tác phẩm văn chương của Phó chủ tịch thị xã Lục.



Không nghĩ tới cú điện thoại này của Lục Nguyệt lại tìm Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết rốt cuộc không kìm nổi phát tác, rất lãnh đạm nói.



Vô sỉ như thế, muốn Cao Khiết tôi không biết sao, không có khả năng đó đâu.



Lục Nguyệt chút không cũng biểu hiện, cười nói:



- Haha, trùng hợp vậy sao? Vậy Bí thư Cao, phiền cô mời đồng chí Phạm Hồng Vũ tiếp điện thoại của tôi. Tôi có một số việc cần thương lượng với cậu ấy một chút.



Về phần tác phẩm văn chương, Lục Nguyệt không đề cập đến.



Cao Khiết không thèm nói một tiếng, trực tiếp đưa điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.



- Phó chủ tịch thị xã Lục, xin chào!



Phạm Hồng Vũ tiếp nhận điện thoại, mỉm cười, lại dùng cả kính ngữ.



Cao Khiết cũng trợn mắt nhìn hắn, hai má phồng lên.



- Đồng chí Hồng Vũ, xin chào. Xin hỏi cậu hiện tại có rảnh không? Có chút công tác tôi muốn giáp mặt thảo luận với cậu. Nếu cậu có thời gian, mời cậu đến thị xã một chuyến.



Lục Nguyệt giọng điệu bình tĩnh vô cùng, lại khách khí nữa chứ.



- Được, tôi lập tức đến ngay.



Phạm Hồng Vũ bình tĩnh đáp, tuân theo quy củ, chút cũng không nghe ra cảm xúc không hài lòng. [/CHARGE]