Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 201 : Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


- Lúc này, anh ta tìm cậu có chuyện gì vậy?



Phạm Hồng Vũ để điện thoại xuống, Cao Khiết liền mở miệng hỏi, hai hàng lông mày nhíu lại, cảm thấy khó hiểu.



Trong suy nghĩ của Cao Khiết, một người là “tên trộm”, một người là bị “mất trộm”, nói như thế nào thì cũng phải ngượng ngùng, phải lảng tránh một chút. Nhưng Lục Nguyệt thì lại muốn gặp mặt người bị mất của nói chuyện nữa chứ.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Có thể khẳng định, Phó chủ tịch thị xã Lục gọi tôi đến không phải là để xin lỗi tôi đâu.



Cao Khiết mày càng cau chặt hơn, lo lắng nói:



- Hồng Vũ, tôi có cảm giác không ổn. Lục Nguyệt không phải bày ra trò gì đó chứ?



Vô tình, ấn tượng của Lục Nguyệt trong suy nghĩ của Cao Khiết đã bị rơi xuống mức cùng cực. Cao Khiết đối với y một chút tín nhiệm cũng không có, không sai biệt lắm đưa y vào hàng ngũ “kẻ thù”.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Có lẽ có khả năng này. Nếu như tôi đặt vào vị trí của anh ta, nói không chừng tôi cũng sẽ tìm đồng chí Phạm Hồng Vũ gõ gõ, vừa tạo uy tín, lại hướng lãnh đạo chủ chốt Thị ủy tỏ thái độ, một công đôi việc.



Cao Khiết cười lạnh một tiếng nói:



- Cậu thì nghĩ như vậy nhưng Bí thư Tống chưa chắc đã bị lừa đâu.



Tất cả các cán bộ địa khu Ngạn Hoa đều biết rằng Bí thư Thị ủy Tống Mân là người của Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa, còn cha con Phạm Vệ Quốc và Phạm Hồng Vũ lại là người của Khâu Minh Sơn, nhất quán không đúng đường. Lục Nguyệt gõ Phạm Hồng Vũ, chẳng khác nào muốn thể hiện với Tống Mân.



Nhưng chính như lời Cao Khiết nói, Tống Mân không phải là hạng người nông cạn như vậy.



Có thể làm tới Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy ai mà không tinh chứ?



- Vậy thì chị còn lo lắng cái gì? Phó chủ tịch thị xã Lục trước làm tốt công tác của mình, những cái khác đều phải trì hoãn lại.



- Vậy thì cậu hãy ăn cơm rồi đi.
Lục Nguyệt ngồi xuống, liền nói thẳng vào vấn đề, nét mặt mỉm cười, ngữ điệu dịu dàng, không có chút thẹn thùng, dường như hết thảy đều là chuyện phải làm.



- Phó chủ tịch thị xã Lục quá khách khí rồi. Chỉ ra chỗ sai thì không dám. Chúng tôi quả thực phải có vinh dự lắm mới được Phó chủ tịch Lục dẫn dắt. Phó chủ tịch Lục không hổ danh là lãnh đạo thị xã, đứng ở trên cao, tầm nhìn xa. Nếu Ngạn Hoa chúng ta mà có thể dựa theo phương hướng chế định của Phó chủ tịch Lục thì nền kinh tế có hy vọng chấn hưng.



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, khách khí nói.



Lục Nguyệt gật đầu nói:



- Đồng chí Hồng Vũ, không nói gạt cậu, tôi có vinh dự đọc qua phương án của cậu gửi cho lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch quốc gia, cảm thấy nó rất có đạo lý, vẫn luôn muốn đến Phong Lâm nhìn xem tận mắt. Vừa vặn bộ phận yêu cầu một số cán bộ trẻ tuổi xuống cơ sở rèn luyện, tôi liền chủ động yêu cầu được đến Ngạn Hoa công tác. Sự thật chứng minh, ý nghĩa phát triển của cậu là chính xác. Thị trấn Phong Lâm thay đổi qua một năm, mọi người đều rõ như ban ngày. Tôi đang suy nghĩ, hình thức Phong Lâm có thể được mở rộng hay không. Dù sao địa vực Phong Lâm không đủ lớn, cho dù tốc độ phát triển cao thì được lợi cũng chỉ có mấy vạn quần chúng Phong Lâm. Chúng ta phải trnh thủ phát triển ra toàn bộ Ngạn Hoa, như thế thì sáu bảy chục vạn quần chúng mới có thể được lợi, đạt tới mục tiêu cộng động cùng giàu có.



Lục Nguyệt chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn, nghe vào thì giống như y hoàn toàn một lòng vì công.



Về phần tại sao bài văn đó chỉ đề tên một mình Lục Nguyệt mà không có đề tên đồng chí Phạm Hồng Vũ thì cũng không cần thiết nhắc tới.



Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên, uống một ngụm rồi nói:



- Phó chủ tịch Lục, tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của anh. Nếu hình thức thị trấn Phong Lâm có thể mở rộng ra toàn thị xã thì tôi cho rằng đó là một chuyện tốt.



- Tốt, tốt, đồng chí Hồng Vũ có thể nhìn vấn đề như vậy, tôi rất vui. Tuy nhiên, Hồng Vũ, cậu cũng biết, Ngạn Hoa chúng ta tình huống thực tế rất không lạc quan. Phong Lâm là thị trấn có chế độ cấp bậc trưởng phòng, cơ sở đều không được tốt lắm. Các thị trấn khác thì lại càng lạc hậu. Toàn thị xã đều phải phát triển, cần đại lượng tài chính rót vào. Nếu chỉ dựa vào thượng cấp có thể nâng đỡ thì không đủ. Mấu chốt là phải tự mình tạo ra máu. Chúng ta nhất định phải tăng cường tiến cử đầu tư bên ngoài. Chỉ có như vậy thì kinh tế Ngạn Hoa mới có thể sống động.



Vô tình, Lục Nguyệt đã tiêu trừ hai chữ đồng chí đối với Lục Nguyệt, nghe ra mười phần thân thiết.



Lục Nguyệt ở cơ quan lăn lộn nhiều năm, loại kỹ xảo này sớm đã luyện lư hỏa thuần thanh (lò lửa thuần một màu xanh).



Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói:



- Phó chủ tịch thị xã Lục, tôi cũng cho là như vậy.



- Hồng Vũ, ngày hôm qua tôi đã hướng Bí thư Tống và Chủ tịch thị xã Nhạc làm báo cáo, muốn thành lập văn phòng thu hút đầu tư. Trên nguyên tắc, Bí thư Tống và Chủ tịch Nhạc đều đồng ý. Cho nên, tôi cố ý muốn mời cậu lại đây, trưng cầu một chút về cái nhìn của cậu. Trong công tác thu hút đầu tư, cậu có thể nói là cán bộ có kinh nghiệm nhất trong toàn thị xã chúng ta.



Lục Nguyệt vừa nói, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ càng thêm thành khẩn.