Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 215 : Ai hù dọa ai?

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.



Một lát sau, Kha Đại Trung chậm rãi nói, giọng điệu có chút chần chừ, dường như đang cẩn thận suy xét tìm từ.



Hai gã cán bộ của Ủy ban kỷ luật có chút giật mình nhìn về phía Kha Đại Trung.



Chủ nhiệm Kha, đây là như thế nào?



Đây là Kha Đại Trung “dám đánh dám xung” trước kia sao? Chưa bao giờ trước một cán bộ có vấn đề mà chú ý cẩn thận như vậy. Lúc trước, cán bộ mà Kha Đại Trung tự mình bắt, trong đó có không ít người cấp bậc còn cao hơn so với Phạm Hồng Vũ. Nói trắng ra, Phạm Hồng Vũ chỉ là một Phó chủ tịch thị trấn tuổi còn rất trẻ mà thôi. Cho dù sau lưng hắn là Chủ tịch địa khu chống lưng, có bố là một Chủ tịch huyện thì Kha Đại Trung không thể “sợ hãi” như thế.



Uy hiếp hắn vài câu cũng có thể mà?



Coi người này khá mạnh đấy.



Từ lúc bắt đầu vào cửa, Phạm Hồng Vũ liền nắm chặt quyền chủ động nói, hút thuốc uống trà, dù bận vẫn ung dung, chút cũng không đem Ủy ban kỷ luật để vào mắt. Hai gã cán bộ trong đầu đều cảm thấy không được như ý.



Từ trước đến nay chỉ có Ủy ban kỷ luật diễu võ dương oai trước mặt cán bộ có vấn đề, như thế nào hiện tại toàn bộ điên đảo hết?



- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu không cần lẫn lộn khái niệm. Thị trấn Phong Lâm thưởng tiền cho cán bộ thu hút đầu tư thành công, và chính cậu tự thưởng tiền cho mình là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cậu làm như vậy là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Khoản tiền thưởng này cậu không thể nhận, nhất định phải giao lại đấy.



Kha Đại Trung trầm giọng, nghiêm túc nói.



- Không có khả năng!



Phạm Hồng Vũ không chút khách khí đáp, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, không chút khoan nhượng.



Kha Đại Trung lập tức nghiêm mặt lại, cả giận nói:



- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, tôi không phải là đang thương lượng với cậu. Tôi đại diện cho Ủy ban Kỷ luật thị xã yêu cầu cậu nhất định phải làm như vậy. Bốn chục ngàn tiền thưởng mà cậu nhận nhất định phải giao hồi lại.



Phạm Hồng Vũ liền thản nhiên cười nói:



- Chủ nhiệm Kha, tôi cũng không phải là đang thương lượng với anh. Tiền thưởng này tôi đã tiêu hết rồi và không có khả năng trả lại.



Ba gã cán bộ Ủy ban Kỷ luật ánh mắt lập tức mở to như cái chuông đồng, dường như đang nhìn thấy cảnh tượng rất quái dị, gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ.




Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, thật giống như đang xua đuổi ruồi bọ, bình tĩnh nói:



- Chủ nhiệm Kha, lớn tiếng là không được đâu. Cái khác thì tôi không nói, tôi chỉ hỏi anh một câu, chuyện hôm nay anh thật có thể làm chủ sao?



- Cậu nói vậy là có ý gì?



Kha Đại Trung bắt đầu ngoài mạnh trong yếu, chỉ biết lặp lại câu nói kia, ánh mắt cũng bắt đầu lóe ra không chừng.



Phạm Hồng Vũ thở dài, mang theo giọng điệu thương hại nói:



- Chủ nhiệm Kha, đừng mù quáng nữa. Việc này anh trộn lẫn vào là không được ưu đãi đâu. Tôi không giao tiền thì anh cũng không có biện pháp bắt tôi. Tôi nộp tiền thì anh cũng không làm ra quyết định gì. Anh thực can đảm thả tôi đi sao? Cho nên nói, anh vẫn nên khẩn trương báo cáo lại, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.



Nói xong, liền nâng tách trà lên uống một ngụm.



Kha Đại Trung sắc mặt vốn tái xanh lại trở nên lúc trắng lúc đỏ, tròng mắt chuyển động, cũng không dám đối diện với Phạm Hồng Vũ, trên trán mồ hôi lạnh từng tầng rỉ ra.



Hóa ra từ đầu đến cuối, chân chính nắm giữ quyền chủ động không phải là mình mà là cán bộ có vấn đề này.



- Cho miếng nước trà!



Phạm Hồng Vũ lập tức đưa tách trà cho gã cán bộ ngồi ngoài cửa, thản nhiên nói.



Gã cán bộ lập tức nhận lấy, đi pha thêm nước sôi, ánh mắt cũng không dám nhìn Phạm Hồng Vũ.



Kha Đại Trung cũng không có ngăn cản hắn.



- Chủ nhiệm Kha, lập tức đi báo cáo đi.



Thình lình, Phạm Hồng Vũ lại thúc giục một câu, giọng điệu hết sức thản nhiên.



Kha Đại Trung không kìm lòng nổi khẽ run lên, đập mạnh một chân, hướng phía cửa đi tới.



Hôm nay đụng phải yêu nghiệt rồi.