Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 23 : Con đường khúc khuỷu, tiền đồ tươi sáng

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Nói là phòng khách quý, nhưng thật ra cũng rất bình thường, những vật dụng bên trong đều khá là cũ kỹ, nhiều chỗ vết sơn đã loang lổ cả rồi, nhưng căn phòng trông rất sáng sủa.



Một cán bộ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đang ngồi ở ghế sô pha, trong tay cầm một tờ báo.



- Phó trưởng ban Tào, đồng chí Phạm Hồng Vũ đến rồi.



Thư ký Cố quy củ nói, khi nhắc tên chức vụ của Tào Tuấn Minh thì kèm theo chữ “ Phó “ đằng trước (1). Nếu như ở thủ đô, bình thường gọi thì có thể khác một chút, nhưng đây là xuống cơ sở, việc xưng hô không được tùy tiện.



(1) Ở Trung Quốc, đối với những chức phó, ví dụ như Phó trưởng ban A, Phó chủ tịch B…thông thường người ta gọi là Trưởng ban A, Chủ tịch B…để tỏ sự tôn trọng. Trong truyện, thông thường bọn mình sẽ dịch đúng chức vụ của người đó, để tránh nhầm lẫn, cũng như để độc giả tiện theo dõi.



Tào Tuấn Minh đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu lên nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén



- Xin chào Phó trưởng ban Tào.



Phạm Hồng Vũ hơi khom lưng trước Tào Tuấn Minh, cung kính nói.



Tào Tuấn Minh khẽ mỉm cười, vẻ mặt cũng tỏ ra khá bất ngờ.



Một thanh niên trẻ tuổi, biết rõ thân phận của mình mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.



Thật là thú vị.



- Xin chào, cậu ngồi xuống đi.



Đánh giá Phạm Hồng Vũ một chút, Tào Tuấn Vũ mỉm cười, bình tĩnh nói. Nhưng không hề đứng dậy bắt tay với Phạm Hồng Vũ, dường như ông ta để ý đến quan uy quan thể. Nhưng Phạm Hồng Vũ lại cảm thấy ở đây không có gì bất ổn cả, càng không vì chi tiết nhỏ đó mà đánh giá Tào Tuấn Minh lung tung.



Một nhân vật có địa vị như Tào Tuấn Minh, có bao nhiêu điều thể hiện qua bề ngoài của ông ta?



Cười cười nói nói với mình nhưng chưa chắc đã tốt với mình.



- Cảm ơn Phó trưởng ban Tào.



Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Tào Tuấn Minh, không giống như nhiều người khác, khi gặp tình huống như thế này thì chỉ dám ngồi nửa mông, Phạm Hồng Vũ lại ngồi một cách rất chắc chắn. Đương nhiên là không tựa lưng ra phía sau, đây là lễ tiết cơ bản. Nếu như tựa lưng ra phía sau, thêm hai chân vắt chéo nữa, thì đó không phải là ngạo khí, mà là ngu đần.



Tào Tuấn Minh gật gật đầu.




Phạm Hồng Vũ cũng gật đầu, nhẹ giọng đáp:



- Gặp Phó trưởng ban Tào rồi à?



- Vâng!



- Ừ!



Phạm Vệ Quốc lại gật đầu, không nói gì thêm nữa.



Phạm Hồng Vũ nó:



- Con về nhà máy làm việc tiếp đây.



- Ừ!



Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ quay người bước đi, rất vững vàng, những cán bộ huyện đứng đây lộ ra thần sắc khác nhau.Thằng con của lão Phạm này, “hư” thì “hư” thật đấy, nhưng đúng là rất can đảm. Chỉ có một câu để giải thích đó là: “ Nghé mới sinh không sợ cọp”!



Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi xuống cầu thang, khóe miệng còn mỉm cười.



Tất cả đều như những gì mà hắn dự đoán.



Thông qua việc Tào Tuấn Minh triệu kiến mình lần này, Phạm Hồng Vũ đã biết được ngọn nguồn rồi.



Tuy nhiên có những người khác, có thể sẽ không vui vẻ gì. Chuyện này, khi chưa nhìn thấy được kết quả cuối cùng thì e rằng sẽ còn có chút phong ba. Ngay cả Phạm Hồng Vũ trong lòng vẫn còn chưa yên.



Cũng may mà Phạm Hồng Vũ tin tưởng với ba mình, Phạm Vệ Quốc không phải là loại người không thể chịu được sự mất mát.



Con người ta cả đời, dù thế nào thì cũng phải có lúc nọ lúc kia.



- Đường khúc khuỷu, tiền đồ tươi sáng.



Phạm Hồng Vũ không kìm nổi liền nói,một câu, bước chân càng trở nên nhẹ nhàng hơn.