Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 24 : Chúc Mừng Phó Bí Thư Khâu

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Phó trưởng ban Tào Tuấn Minh ở lại Vũ Dương một ngày, cùng với lãnh đạo Địa khu và lãnh đạo huyện đi thị sát công tác tuyên giáo và công tác nông thôn ở huyện Vũ Dương. Còn về Phó trưởng ban Tào có đánh giá như thế nào thì Phạm Hồng Vũ không thể hiểu hết được, không ai thông báo với hắn cả.



Đồng chí Phạm Hồng Vũ tạm thời chưa được coi là một nhân vật, mặc dù Phó trưởng ban Tào đã đích thân triệu kiến hắn.



Ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp, không ai hỏi thăm việc Phó trưởng ban Tào triệu kiến hắn, kể cả bát quái Kiều Phượng và cả Hạ Ngôn cũng không hề hỏi. Năm 86, bầu không khí chính trị ở một huyện hẻo lánh vẫn còn khá nồng hậu, lãnh đạo từ trung ương xuống triệu kiến Phạm Hồng Vũ, đương nhiên đã khiến cả nhà máy Cơ khí nông nghiệp cảm thấy chấn động, nhưng cũng tỏ ra vô cùng thần bí. Mọi người dường như cũng sợ hãi điều gì đó, cho nên đành phải đem sự tò mò cưỡng chế ở trong lòng.



Phạm Hồng Vũ vẫn ở văn phòng của ban Nhân sự đọc báo uống trà như trước.



Cho đến khi Phó trưởng ban Tào rời khỏi Vũ Dương, Phạm Hồng Vũ mới nhận được điện thoại của Thái Dương, nói là Phó bí thư Khâu gọi hắn đến phòng 303 của nhà khách Huyện ủy.



Khâu Minh Sơn cũng nên gặp Phạm Hồng Vũ một chút rồi.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Trưởng phòng Thái, lúc này, nếu như Phó bí thư Khâu không đi thị sát cùng với Phó trưởng ban Tào thì e rằng không ổn lắm.



Hồi còn ở Văn phòng Địa ủy, Phạm Hồng Vũ gọi Thái Dương là thủ trưởng. Hiện tại không còn ở đó nữa, hắn liền đổi xưng hô. Nếu như là người khác thì có lẽ không sửa, gọi “thủ trưởng” càng thân thiết hơn.



Tâm trạng của Thái Dương, thì lại không nhẹ nhàng như Phạm Hồng Vũ, giọng buồn rười rượi nói:



- Phó trưởng ban Tào nói, trong lúc đi khảo sát, lãnh đạo địa khu ai làm việc nấy, không cần đi cùng. Ngoài Bí thư Lương ra, những lãnh đạo khác đều làm việc của mình.



Sự đãi ngộ đối với nhân vật số 1, luôn luôn có bất đồng như vậy.



Chỉ thị này của Phó trưởng ban Tào, chắc chắn khiến cho lãnh đạo địa khu cảm thấy bấn loạn.



Phạm Hồng Vũ có thể đoán được thân phận của Phó trưởng ban Tào không phải là nhỉ, những “con cáo già” ở Địa khu dường như cũng có thể đoán ra được vài phần. Phó trưởng ban Tào không cho đi cùng, đã mất đi một cơ hội tốt.



Phạm Hồng Vũ cũng không nói đùa với Thái Dương nữa:



- Vâng, tôi lập tức qua đó ngay.



Phòng 303 của nhà khách, bên ngoài cũng treo biển “phòng khách quý”. Phó trưởng ban Tào và Bí thư Lương đều đã đi rồi, Phó bí thư Lương ở lại huyện Vũ Dương thêm một ngày, đương nhiên là cũng phải nhận được sự “đãi ngộ” cao nhất rồi.
- Nói thật lòng, chiêu này của Bí thư Vinh Khải Cao, quả là cao minh, đáng để khâm phục.



Phạm Hồng Vũ nói thêm một câu.



Đơn thuần đối với thủ đoạn chính trị mà nói, cử động lần này của Vinh Khải Cao, có thể gọi là lò lửa thuần một màu xanh.



Nhìn thằng con trai khuôn mặt ngây ngô, nhưng ăn nói điềm tĩnh tự nhiên, dùng từ giống như một tay già đời, Phạm Hồng Vũ cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa có chút buồn cười. Thằng nhóc này, đúng là coi mình là một nhân vật lớn rồi.



Khâu Minh Sơn cười nhạt một tiếng, nói:



- Chiêu này của Bí thư Vinh thế nào, cậu nói nghe coi.



- Thứ nhất, Bí thư Vinh mượn cơ hội để thể hiện với lãnh đạo cao tầng quan điểm lập trường chính trị của mình. So với việc đích thân ông ấy ra mặt hoặc giao cho một nhóm người ở ban Tuyên giáo Tỉnh ủy viết một bài tương tự thì còn thích hợp hơn nhiều. Nếu làm như vậy, chính là ông ấy đứng trên tuyến đầu, ở trên đài, căn bản không có sự khoan nhượng nào cả. Lên đến địa vị như ông ấy, thì trừ khi quá bất đắc dĩ thì mới đích thân ra trận, còn bình thường thì không bao giờ. Thứ hai, Phó bí thư Khâu là quan thân dân, bài viết này được coi như tiếng lòng của cán bộ cơ sở, so với việc người của ban Tuyên giáo viết thì còn có sức thuyết phục hơn nhiều. Bí thư Vinh đề cử bài viết này cho Quần Chúng nhật báo, chẳng khác gì nói cho lãnh tụ răng, ở tỉnh Thanh Sơn chúng tôi không những Tỉnh ủy có thái độ rõ ràng, mà các đồng chí ở cấp dưới cũng có thái độ rất rõ ràng. Từ một khía cạnh nào đó, nó cũng phản ánh năng lực cầm quyền của Bí thư Vinh. Thứ ba, giữa Bí thư Vinh và Chủ tịch tỉnh Lôi có bất đồng, điểm này không chỉ cán bộ trong tỉnh rõ ràng, mà phỏng chừng lãnh tụ cũng biết rõ.



Phạm Hồng Vũ nói đến đây thì dừng lại.



Hiện giờ Khâu Minh Sơn đã “đổi màu cờ” rồi, chính là hiểu tình hình của lãnh đạo cấp trên. “Cuộc chiến Vinh – Lôi” đã có định luạn – Vinh Khải Cao không hổ danh là Bí thư Tỉnh ủy lõi đời, Lôi Vân Cương đấu không lại ông ta.



Trong mắt lãnh tụ, năng lực nắm trong tay như thế nào, là một “chỉ tiêu” rất quan trọng.



Khâu Minh Sơn sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói:



- Vùi dập người khác là việc bất nhân, lại còn đắc chí nữa. Đồng chí Phạm Hồng Vũ, đạo đức chính trị của cậu rất có vấn đề đấy.



Phạm Vệ Quốc và Thái Dương vốn đang nghe rất nhập tâm, trong lòng không khỏi kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy câu này bèn giật nảy mình.



Đây không phải là sự phê bình đơn giản, mà là lời trách cứ rất nghiêm khắc.



Trên mặt Phạm Vệ Quốc lại hiện ra vẻ xấu hổ.



Vốn việc Phạm Hồng Vũ sửa bài viết của Khâu Minh Sơn mặc dù là hành vi vô tổ chức vô kỷ luật, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ cần nói có lý một chút là có thể được tha thứ. Vấn đề ở chỗ, “cuộc chiến Vinh – Lôi” ở tỉnh Thanh Sơn đang căng thẳng như vậy, Khâu Minh Sơn bị Phạm Hồng Vũ biến thành một kẻ tiểu nhân hèn hạ.